Lệnh Hồ Xung theo Nhậm Ngã Hành sắc mặt vẫn đang âm trầm đi tới tiểu viện, từ bên ngoài đã nghe được tiếng khóc thổn thức của Nhậm Doanh Doanh và tiếng an ủi của nha hoàn. Thần sắc Nhậm Ngã Hành trở nên băng hàn, nhìn gương mặt lo lắng của Lệnh Hồ Xung đi theo phía sau nói, “Nghe được chưa, ngươi còn dám nói không có khi dễ Doanh Doanh?” Lệnh Hồ Xung nghe được hảo huynh vì mình khóc thương tâm như vậy, trong lòng hung hăng tự mắng mình một trận, sao lại có thể bởi vì …thân phận bi thế tục hạn mà làm tổn thương Doanh Doanh ni! “Doanh Doanh, ta là Lệnh Hồ Xung, ta đến để xin lỗi ngươi!” Lệnh Hồ Xung ở bên ngoài tiểu viện tụ khí đan điền, lớn tiếng hô. Thanh âm nức nở và và khuyên giải trong phòng nhất thời dừng lại, Khúc Phi Yên từ phòng nghị sự vừa đuổi theo đến nơi tức giận nói với Lệnh Hồ Xung, “Xin lỗi? Xin lỗi mà hữu dụng thì còn cần quan phủ làm gì?” Lệnh Hồ Xung bị Khúc Phi Yên châm chọc nhất thời ngốc trệ, vốn trong lòng gã đã hổ thẹn lại cũng không có ý muốn đôi co dây dưa với một nữ hài tử như Khúc Phi Yên nên thật sự gã kông biết nên nói cái gì. Cũng may Nhậm Doanh Doanh giải vây cho hắn, Doanh Doanh đẩy cửa sổ ra, nhìn Lệnh Hồ Xung ngoài viện vẻ mặt luống cuống và Khúc Phi Yên hai tay chống hônng khí thế hung hăng trong lòng mềm nhũn, “Phụ thân, Phi Yên, để Lệnh Hồ ca ca vào đi.” Nghe được lời nói của Nhậm Doanh Doanh Lệnh Hồ Xung âm thầm thở dài một hơi, còn Khúc Phi Yên lại là vẻ mặt hận sắt không thành thép liếc nhìn Doanh Doanh, sau đó nàng xoay sang trừng Lệnh Hồ Xung rồi chen đi trước hắn vào phòng của Doanh Doanh. Lệnh Hồ Xung có chút lúng túng đi theo Nhậm Ngã Hành vào phòng, bây giờ gã mới nhìn rõ đôi mắt đã khóc đến xưng đỏ của Nhậm Doanh Doanh và nhãn thần bất mãn của nha hoàn bên cạnh nàng. “Doanh Doanh, cái kia, ta thực sự không phải cố ý!” Trong lúc nhất thời, Lệnh Hồ Xung cũng không biết giải thích thế nào, chỉ có thể ngốc nghếch nói một câu. Khúc Phi Yên một bên lấy ra khăn tay giúp Doanh Doanh lau nước mắt, một bên nâng cao cằm trả lời một câu, “Ngươi là cố ý.” Thấy Lệnh Hồ Xung bị Khúc Phi Yên khiêu khích đến khuôn mặt đều đỏ bừng, cho trong lòng có oán khí nhiều hơn nữa với Lệnh Hồ Xung nhưng Nhậm Doanh Doanh vẫn là không đành lòng, “Phi Yên, ngươi bớt tranh cãi đi. Lệnh Hồ ca ca, ngươi thực sự không ngại ta là ma nữ tà giáotrong miệng của bọn người chính đạo sao?” Nhậm Doanh Doanh dùng đôi mắt tuyệt đẹp tỏ vẻ mong đợi nhìn Lệnh Hồ Xung. Lệnh Hồ Xung nghe Nhậm Doanh Doanh rốt cục chịu nói chuyện với hắn liền nhen nhõm thở ra một hơi, “Doanh Doanh này, vừa rồi là do ta quá kinh ngạc khi gặp ngươi ở đây chứ không phải là không thích thân phận của ngươi, cũng đừng nói ma nữ gì đó với ta nữa, ta không thích nghe.” Doanh Doanh thấy Lệnh Hồ ca ca không ghét bỏ thân phận của nàng thì nín khóc mỉm cười, “Ý huynh là, huynh không ghét Doanh Doanh đúng không?” Lệnh Hồ Xung nhanh chóng lắc đầu, “Đương nhiên không có, ta làm sao có thể ghét Doanh Doanh! Doanh Doanh đáng yêu như vậy mà!” . Lệnh Hồ Xung thầm quyết định trong lòng. Doanh Doanh hít hít cái mũi nhỏ, ” Thật là tốt quá, Lệnh Hồ ca ca, ta thích huynh nhấti!” Doanh Doanh lần đầu tiên thổ lộ với Lệnh Hồ Xung, trong lòng có chút hơi ngượng ngùng. Lệnh Hồ Xung sửng sốt, cho rằng Doanh Doanh coi gã là huynh đệ tốt nhất nên cũng hàm hồ nở nụ cười, “Ta cũng thích Doanh Doanh.” Doanh Doanh là ta huynh đệ tốt nhất của ta ni! So với các sư đệ đều tốt hơn! Nhậm Ngã Hành vốn đang thờ ơ lạnh nhạt lại phát hiện nữ nhi bảo bối của mình là nhất sương tình nguyện, mà tên chết tiệt Lệnh Hồ Xung kia thì hoàn toàn không có cảm thình đặc biệt gì với nàng, vì thế không khỏi tức giận trong lòng. Nữ nhi của ta ưu tú như vậy, lớn lên xinh đẹp,còn nhân hậu ôn nhu, tên Lệnh Hồ Xung này cư nhiên lại cứ như bị mù mà chướng mắt Doanh Doanh nhà chúng ta! Nhậm Ngã Hành càng nghĩ càng giận, hàn khí trên người hàn khí cũng càng lúc càng nặng, quyết tâm ở trước mặt Doanh Doanh vạch trần bộ mặt thật của Lệnh Hồ Xung. “Lệnh Hồ Xung, ” Nhậm Ngã Hành lên tiếng, vốn Lệnh Hồ Xung đã có lòng kính sợ với Nhậm Ngã Hành nên vội vàng ngồi thẳng lại, chăm chú lắng nghe, “Nhậm Tiền Bối.” Nhậm Ngã Hành nỗ lực bày ra vẻ mặt tươi cười, “Lệnh Hồ Xung, ta và lão tử Phong Thanh Dương kia cũng có giao tình mấy thập niên rồi, nên ta cũng được xem như là trường bối của ngươi đúng không?” Nhậm Ngã Hành chợt phát hiện từ khi cùng Đan Vô Ngân tiếp xúc mình cũng bắt đầu nói chuyện quanh co. Lệnh Hồ Xung sửng sốt, nghĩ đến sư tổ Phong Thanh Dương đối với bản thân ân trọng như núi, như vậy Nhậm Tiền Bối và tổ sư quan hệ không cạn đương nhiên cũng tính là trưởng bối của mình. Vì vậy gật đầu. Nhậm Ngã Hành lần đầu sử dụng phương pháp không trực tiếp như thế ngoài ý muốn phát hiện hiệu quả không sai, gật đầu quyết định tương lai cứ như thế đem loại phương pháp này phát dương quang đại. “Như vậy làm trưởng bối, ta tự nhiên là phải quan tâm đến ngươi nhiều một chút. Đến đây, nói cho ta biết, ngươi có thích cô gái nào không?” Vì nữ nhi của mình, Nhậm Ngã Hành đã sống vài thập niên lần đầu bắt chước đám chính đạo giả dối sắm vai một trưởng bối hiền hòa. Lệnh Hồ Xung dù sao cũng mới ra đời, gương mặt thoắt cáu ửng đỏ. Mà Doanh Doanh bên cạnh cũng đỏ mặt cười, thẹn thùng kêu, “Phụ thân!” Sau đó cúi đầu, lại len lén vểnh tai nghe Lệnh Hồ Xung trả lời. “Ta…” Lệnh Hồ Xung bắt đầu ấp úng không muốn nói, thế nhưng trong sự thúc giục không ngừng của Nhậm Ngã Hành cũng ngượng ngùng mở miệng, “Ta từ nhỏ đã thích tiểu sư muộii, chính là nữ nhi của sư phụ ta, Nhạc Linh San.” Lệnh Hồ Xung bên cạnh đang xấu hổ, còn khuôn mặt nhỏ của Doanh Doanh lại trắng bệch, người Lệnh Hồ Xung ca ca có thích lại không phải là mình! Nhậm Doanh Doanh cảm giác mình như rơi vào hầm băng, lạnh đến run rẩy! Lệnh Hồ Xung mặc dù đang xấu hổ, nhưng vẫn là thấy được Nhậm Doanh Doanh khác thường, kinh ngạc hỏi, “Doanh Doanh, ngươi làm sao vậy?” Như là hoàn toàn không hay biết chính mình là đầu sỏ khiến Doanh Doanh biến thành như vậy. Nhậm Doanh Doanh tuy rằng luôn luôn nhu thuận động lòng nhân, ôn nhu thiện lương, thế nhưng là Thánh cô của Nhật Nguyệt thần giáo, nàng cũng không phải hoàn toàn là thánh mẫu. Vừa nghĩ tới mình ở người này trước mặt không ngừng biểu lộ tâm ý,lại bị hắn xem như không thấy, trong ngực vô cùng khó chịu. Lại nghe được ngữ khí vô tội của Lệnh Hồ Xung càng cảm giác mình ở trước mặt người này một điểm mặt mũi cũng không có, viền mắt lại trào lên một trận chua xót. Thế nhưng tự tôn của nàng không cho phép bản lại ở trước mặt người này rơi lệ, chỉ đành cố nén khó thở, hô lớn: “Ngươi đi mau!” “Doanh Doanh?” Lệnh Hồ Xung ngạc nhiên, vừa không phải còn tốt sao? Sao lại tức giận rồi? Doanh Doanh lúc này cũng không muốn tỏ ra ôn nhu nhỏ nhẹ làm gì, cũng không ngại mất hình tượng trước mặt Lệnh Hồ Xung quát lên, “Lệnh Hồ Xung, Nhậm Doanh Doanh ta cả đời cũng không muốn gặp lại ngươi!” Nhậm Ngã Hành tuy rằng đạt được mục đích, nhưng nhìn đến nữ nhi của mình thương tâm như vậy vẫn không khỏi có chút hối hận. Hắn vẫn nên dùng phương pháp uyển chuyển một chút, thế nhưng ván đã đóng thuyền cũng đành phải đến cạnh Doanh Doanh nói với Lệnnh Hồ Xung, “Doanh Doanh bảo ngươi đi, ngươi còn đứng lỳ ở chỗ này làm gì?” Lệnh Hồ Xung mặc dù đầu đầy sương mù nhưng nhìn sắc mặt của Nhậm Doanh Doanh và Nhậm Ngã Hành cũng hiểu mình đã nói sai gì đó, gã muốn nói thêm vài câu đính chính nhưng lại nhịn xuống nói với Doanh Doanh, “Doanh Doanh, ngươi cũng mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi trước đi, hôm nào đó ta sẽ trở lại thăm ngươi.” Sau đó rời đi. Thấy bóng lưng của Lệnh Hồ Xung đã xa khỏi tầm mắt mình, Doanh Doanh rốt cục nhịn không được nước mắt nhào vào trong lòng Nhậm Ngã Hành khóc lớn. Nhậm Ngã Hành đau lòng vỗ vỗ lưng Nhậm Doanh Doanh, “Nữ nhi ngoan đừng khóc nữa, Lệnh Hồ Xung kia thì tính cái gì. nam nhân trong thiên hạ nhiều như vậy, phụ thân nhất định sẽ chọn cho ngươi phu quân tốt nhất!” Nhậm Ngã Hành vụng về an ủi Doanh Doanh. Cuối cùng, Doanh Doanh ở trong lòng Nhậm Ngã Hành khóc đến ngủ thiếp đi, trên mặt vẫn còn vương dấu lệ. Khúc Phi Yên thấy Doanh Doanh thương tâm như vậy thì ở trong lòng liền mạnh mẽ đánh dấu một khoảng nợ cho Lệnh Hồ Xung, Lệnh Hồ Xung mang theo một bụng lo lắng đi ra khỏi tiểu viện của Nhậm Ngã Hành, gã có chút mê man nhìn cảnh vậy lạ lẫm xung quanh, đột nhiên cảm thấy trong ngực trống rỗng, bản thân đến tột cùng đã làm sai điều gì? Ngay lúc Lệnh Hồ Xung không biết nên đi đâu, Hương chủ Quý Nhân, người đã đân đường cho gã lên Hắc Mộc Nhai bỗng nhiên xuất hiện trước mặt gã, “Lệnh Hồ thiếu hiệp, giáo chủ và Đan tổng quản mời ngươi dùng ngọ thiện.” Lệnh Hồ Xung có chút không kịp hồi thần, theo bản năng gật đầu đi theo sau Quý Nhân, đợi đến lúc bước vào gian đình viện Nhật Nguyệt thần giáo dùng mở tiệc chiêu đãi khách nhân mới hồi phục tinh thần. “Quý Hương chủ, tại hạ mạo muội hỏi một câu, Đông Phương giáo chủ tìm tại hạ có việc gì sao?” Lệnh Hồ Xung thử tìm hiểu một ít tin tức. Quý nhân hơi nở nụ cười một chút, ra vẻ khiêm tốn nói, “Tại hạ chỉ là một hạ nhân làm sao hiểu được tâm ý của giáo chủ, Lệnh Hồ thiếu hiệp đến rồi sẽ biết.” Lệnh Hồ Xung chỉ đành phải nhắm mắt theo Quý Nhân đi vào trong viện. Rất nhanh đi đến bàn tiệc, Đông Phương Bất Bại và Đan Vô Ngân đã ngồi đợi sẵn ở vị trí chủ nhà, nhìn món ăn phong phú trên bàn, Lệnh Hồ Xung sáng sớm vừa bị hai người họ lạnh nhạt rõ ràng cảm thấy thụ sủng nhược kinh, thế nhưng không biết vì sao, hắn luôn có cảm giác mình đang tham gia Hồng Môn yến. “Đông Phương giáo chủ, Đan tổng quản.” Lệnh Hồ Xung lễ phép hành lễ cùng Đông Phương Bất Bại và Đan Vô Ngân. Đối với nhân vật ngang vai với sư phụ của mình, Lệnh Hồ Xung chỉ có thể ngoan ngoãn làm tròn vai trò vãn bối. “Được rồi, mời Lệnh Hồ thiếu hiệp ngồi!” Người nói chuyện là Đan Vô Ngân, hắn nhìn Lệnh Hồ Xung trước mặt mình, đây là một thiếu niên diện mạo anh tuấn nhưng vẫn còn hơi thở ngây ngô của tuổi trẻ, vừa nhìn đã biết gã ở tiểu viện của Nhậm Ngã Hành gặp chuyện không như ý. Nghĩ đến tâm tình của Doanh Doanh, Đan Vô Ngân càng thêm phản cảm đối với người này. Lệnh Hồ Xung câu nệ ngồi vào chỗ, đợi Đan Vô Ngân và Đông Phương Bất Bại mở miệng. Đông Phương Bất Bại ăn một chút thức ăn được Đan Vô Ngân gắp cho, “Bản tọa nghe nói ngươi lại làm Doanh Doanh khóc?” Giọng nói của Đông Phương Bất Bại rất lạnh. Lệnh Hồ Xung giật mình, gã cũng kinh ngạc vì sự linh thông tin tức của Đông Phương Bất Bại, như thế gã càng không dám giấu diếm, “Là Lệnh Hồ Xung không tốt, khiến Doanh Doanh tức giận.” Kỳ thực Lệnh Hồ Xung cũng rất khó hiểu, bản thân đã chọc giận Doanh Doanh lúc nào. Thấy Lệnh Hồ Xung vẫn còn mơ hồ, Đông Phương Bất Bại hừ lạnh một tiếng, “Doanh Doanh thích ngươi.” Lệnh Hồ Xung lập tức sững sờ tại chỗ, lời nói ra từ trong miệng Đông Phương Bất Bại đương nhiên Lệnh Hồ Xung không ‘xuyên tạc’ thành ‘tình huynh đệ’ được, “Đông Phương giáo chủ, có phải là có gì đó hiểu lầm không? Doanh Doanh chỉ mới mười hai tuổi!” Lệnh Hồ Xung thật sự là không cách nào tưởng tượng huynh đệ tốt của gã sẽ thích gã. Khinh thường sự lừa mình dối người của Lệnh Hồ Xung, Đông Phương Bất Bại nói, “Nữ hài mười lăm mười sáu tuổi đã có thể lập gia đình rồi, vì sao Doanh Doanh không thể thích người khác? Chẳng qua là ánh mắt không tốt, thích sai đối tượng mà thôi.” Đông Phương Bất Bại cưng chiều Nhậm Doanh Doanh dến mức đặt trong tay sợ rớt ngậm trong miệng sợ tan là điều cả Thần giáo ai cũng biết, giờ đây nàng cư nhiên lại thích một mao đầu tiểu tử của chính phái đương nhiên trong lòng y cũng chẳng có mấy phần dễ chịu, lời nói ra cũng đặc biệt dọa người. Lệnh Hồ Xung nghe Đông Phương Bất Bại nói Nhậm Doanh Doanh phải lập gia đình, đột nhiên cảm thấy trong lòng không được tự nhiên. Bất quá nếu nói như vậy, vừa rồi mình ở trước mặt Doanh Doanh nói thích tiểu sư muội chẳng phải là… Nghĩ đến đây, trong lòng Lệnh Hồ Xung nóng như lửa đốt, hướng Đông Phương Bất Bại và Đan Vô Ngân chắp tay một cái xin cáo lui, gã dự định quay về an ủi Doanh Doanh, nhưng lại bị Đan Vô Ngân ngăn cản. “Lệnh Hồ thiếu hiệp, ngươi đã có ý trung nhân thì cũng không nên tiếp tục xuất hiện ở trước mặt Doanh Doanh nữa.” Lệnh Hồ Xung đình trệ, có chút cảm giác không thể tưởng tượng quay đầu nhìn Đan Vô Ngân vẫn vô cùng bình tĩnh gắp rau cho Đông Phương Bất Bại, “Đan tổng quản… Vì sao?” Vì sao bất thể gặp Doanh Doanh nữa? Đan Vô Ngân thương hại nhìn Lệnh Hồ Xung, “Ngươi coi Doanh Doanh là huynh đệ, thế nhưng Doanh Doanh lại thích ngươi, nếu ngươi còn xuất hiện ở trước mặt Doanh Doanh thì nhất định sẽ có một ngày nàng phải gọi tình địch của mình là tẩu tử, ngươi muốn chuyện đó xảy ra lắm sao?” Đan Vô Ngân cũng không muốn tốn nhiều nước bọt nói chuyện với Lệnh Hồ Xung, cho dù có thưởng thức tính cách của người này đến mức nào đi nữa, thì bọn họ cũng đã định trước sẽ là địch nhân.”Quý Nhân” Đan Vô Ngân lên tiếng gọi. “Đan tổng quản!” Không biết vì sao gã Quý Nhân này đối với Đan Vô Ngân có một loại kính nể gần như thần tượng. “Đưa Lệnh Hồ thiếu hiệp hạ nhai!” Đan Vô Ngân nhàn nhạt phân phó. “Dạ!” Quý nhân lên tiếng trả lời, sau đó đối Lệnh Hồ Xung vẫn đang sửng sốt ôm quyền, “Lệnh Hồ thiếu hiệp, mời” Lệnh Hồ Xung trong lúc bất tri bất giác rời khỏi Hắc Mộc Nhai, chẳng ngờ được lần rời khỏi này khiến hắn đợi rất lâu về sau cũng không có cơ hội trở lại……..