Động phòng thất sủng phi

Chương 9 : Danh sách được xuất phủ

Edit: Chị Bích Dao Tiết trời vào thu thật tiêu điều, hiu hắt, chỉ có qua một đêm thôi mà lá trên cây đã thay màu, từng chiếc lá vàng rơi rụng xuống mảnh sân, làn gió thu hiu hiu thổi, như thổi cả vào lòng người từng đợt, từng đợt lành lạnh. Hình như tiết trời thu này thật hợp với vẻ ai oán của các nữ tử trong hậu viện của An vương phủ này! Hàng ngày, những người hầu trong vương phủ đã phải dậy từ canh ba, họ quét dọn đám lá vàng rụng đầy sân thành những đám nhỏ như những mô đất để chờ những người chuyên đi gom rác đến dọn đi. Mùa hè vừa rồi, An vương phủ đã cho quét lại vôi ve một loạt từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài, khắp nơi đều là tường đỏ mái ngói xanh lục thật là rực rỡ, mái ngói Lưu Ly như hợp với mảnh trời xanh ngắt mùa thu tạo thành bức tranh tuyệt đẹp. Trong phủ, những người hầu luôn luôn bận rộn với nhiệm vụ của mình. Nhị đệ An vương gia của đương kim hoàng đế là một người lợi hại, tinh thông võ nghệ, lúc tân hoàng đế vừa mới đăng cơ, một mình hắn đã thống lĩnh trăm vạn đại quân đi tiêu diệt đám phản loạn của Thanh Nham quốc, công trạng và thanh danh của hắn không ai sánh bằng. Còn hắn trời sinh vẻ tuấn mỹ, cho nên các đại thần trong triều cũng hay nịnh nọt hắn bằng cách cống nạp cho hắn những mỹ nữ tuyệt sắc mà họ có, An vương gia cũng chẳng chối từ một ai, thu nhận hết (kinh quá!). Do vậy mà trong An vương phủ thê thiếp nhiều không sao kể hết, nhưng chưa có một ai được hắn cưới làm trắc phi! Thế mà, nửa năm trước đây khi hắn quyết tâm muốn cưới một người làm trắc phi, nhưng ngay trong ngày đại hôn, tân nương tử lại cắt cổ tay tự sát trong kiệu hoa, báo hại hắn đã trở thành chuyện cười của cả kinh thành, thậm chí cả Xích Vũ quốc trong lúc trà dư tửu hậu. Nhưng người ta cũng không hề ngờ được rằng vị trắc phi này đã làm gì chọc giận vương gia hắn, mà chỉ trong vòng ba ngày đã bị hắn phế truất, coi là thị thiếp, tống vào hậu viện không có người hầu hạ. Có điều ai ai cũng biết An vương gia là người phong lưu thành tính, đến đương kim hoàng đế mỗi khi nghe nói đến đều chỉ cười trừ cho qua, thậm chí còn thỉnh thoảng ban thưởng cho hắn vài mỹ nhân được phiên bang cống nạp. Cũng chính bởi vì An vương gia không hề cự tuyệt một ai hết nên số lượng cơ thiếp trong vương phủ mới nhiều đến thế, mà theo thời gian số lượng này cứ ngày càng tăng lên, điều này cũng làm cho địa vị cơ thiếp trong phủ vô cùng thấp kém. Lúc đầu còn được mỗi người một cung viện riêng, xung quanh còn có kẻ hầu người hạ, về sau này thì địa vị cũng chỉ hơn nha hoàn một chút là mỗi tháng có thêm khoản tiền tiêu vặt, sau này nữa thì còn không bẳng cả nha hoàn, bị người trong phủ nhục mạ. Trong vương phủ, chỉ có vài người được sủng ái là may mắn, sống sung sướng, có kẻ hầu người hạ ở bên, còn những cơ thiếp không được sủng ái trong phủ thì phải làm những việc nặng nhọc để duy trì cuộc sống của mình. Về phần An vương gia mỗi khi triệu người đến thị tẩm, cũng chẳng thèm đế ý đến khuôn mặt của người đó. Trên đời này, người hắn để ý chỉ có duy nhất là Tô Mộ Nghiên mà thôi, còn những nữ nhân khác chỉ là công cụ cho hắn tiết dục và làm ấm giường mà thôi. Nhưng nếu có ai đó trông giông giống như Tô Mộ Nghiên thì sẽ có được sự chú ý của Tống Dục, lúc đó có thể một bước lên trời. Thế cho nên các cơ thiếp ở đây ai ai cũng chịu khó sưu tầm những thông tin về Tô Mộ Nghiên nhằm tạo ấn tượng sâu sắc với An vương gia. Họ cũng chịu khó khổ luyện kỹ thuật ca múa, tận lực tranh giành mọi cơ hội, cho nên trong An vương phủ đại viện này cũng giống như hậu cung của hoàng đế hậu cung vậy: minh tranh ám đấu, mọi nơi đều là âm hiểm, cuộc chiến của các nữ nhân dù không có binh đao nhưng cũng vô cùng khắc nghiệt! Trong đình viện hun hút sâu thẳm này không biết đã chôn vùi bao nhiêu huyết lệ của nữ nhân. Đừng tưởng cứ nhìn những viên gạch lát màu xanh này là đẹp, nào có ai biết được rằng dưới mỗi phiến đá xanh ấy chính là máu, đến mức mà mùi phấn son cũng không che được mùi tanh của máu, cho dù Phật pháp vô biên phổ độ vô vàn chúng sinh cũng không độ trì cho hết được những cô hồn dã quỷ ở đây. (kinh quá, thế này ai mà dám ở?) Không biết đã có bao nhiêu nữ tử trẻ tuổi, chỉ vì ham một chút hư vinh mà hãm thân trong chốn này, có mấy ai là có thể leo được đến một địa vị cao đâu, họa chăng chỉ đếm được trên đầu ngón tay mà thôi. Thậm chí có người còn chưa kịp hưởng chút vinh hoa phú quý nào thì đã chết một cách không minh bạch, hoặc là chẳng có ai để nương tựa, cứ cô độc mà sống trong phủ đến hết quãng đời còn lại. . . Nơi này cứ vài tháng lại được bổ sung thêm một vài cơ thiếp, nếu không phải là mỹ nữ thì Lý quản gia sẽ cho xuất phủ vì dù sao trong hậu viện cũng đã có quá nhiều rồi, những người này giữ lại chỉ thêm tốn cơm tốn gạo mà thôi. Hoặc là những cơ thiếp mà trong vòng nửa năm không được triệu thị tẩm thì cũng được cho xuất phủ. Cũng có người vô cùng ngoan cố, cứ chầu chực ở trước cửa hy vọng sẽ được An vương gia sủng hạnh, những người này tuy không có nhiều, nhưng có lần đã xảy ra vào đúng lúc vương gia đang trong cơn giận dữ, kết quả là lửa đổ thêm dầu, hắn đuổi hết thảy: từ thị thiếp đến quản gia. Từ đó về sau không ai dám mềm lòng cho phép họ nán lại thêm, dù có khóc lóc cầu xin thì cũng vẫn không thay đổi được điều gì. Thật ra những thị thiếp này trước khi xuất phủ đều đã được cấp cho một số tiền kha khá, nhưng các nàng trong tâm tưởng luôn muốn trèo cao nên chẳng ai chịu buông tay cả. Lúc này đây Lý tổng quản đang mang danh sách những người xuất phủ lần này đến thư phòng trình An vương gia. Trong thư phòng, Tống Dục đang tập trung suy nghĩ đến việc ngăn chặn lũ lụt ở Giang Nam, hắn ngồi im lặng trên ghế lim chạm khắc hoa lá, đôi mắt khép hờ, những ngón tay thon dài trắng trẻo gõ gõ xuống mặt bàn đang bày đầy văn phòng tứ bảo rất có nhịp điệu, sau lưng hắn là khóm hoa hướng dương đang nở rộ. Thân hình cao lớn, dung nhan tuấn mỹ, hài hòa với khóm hoa, thật đúng với câu: quân tử như ngọc! (nhưng lòng dạ đen tối!) Thị vệ thân cận Tôn Tân của An vương gia đang đứng phía sau hắn như một pho tượng đồng. Bên cạnh thư án được thiết kế là nơi treo tranh, có đến khoảng vài chục bức tranh, sát bên cạnh là cầm án được chạm trổ văn hoa một cách khéo léo, bên trên có đặt một chiếc cổ đàn. Xung quanh tương trong thư phòng lá những giá sách bằng gỗ tử đàn, có rất nhiều thư tịch quý, ngoài ra còn có rất nhiều đồ cổ và châu ngọc trân quý. Lý tổng quản đang cầm danh sách xuất phủ đợt này đứng ở bên ngoài cửa, cũng không dám tự ý bước vào, chỉ dám ở ngoài nhìn trộm vào trong phòng, hắn chợt nghe thấy thanh âm lãnh đạm của An vương gia vang lên: “Có chuyện gì?” Lý tổng quản không dám chậm trễ, vội bước vào, hai tay dâng lên bản danh sách kia, Tôn Tân tiếp lấy còn Lý tổng quản lại khom thân lui lại đằng sau mấy bước: “Đây là danh sách xuất phủ đợt này, nô tài mang đến trình gia xem qua.” Tống Dục nhìn lướt qua bản danh sách được viết trên giấy vàng trên tay Tôn Tân, lọt vào mắt hắn là cái tên Vân Cẩm Thi, làm trong tâm hắn máy động một cái. Cái tên này, hình như hắn đã nghe qua ở đâu rồi nhỉ, sao bỗng dưng lại cảm thấy có phần quen thuộc. . . (bó tay với anh này!) “Vân Cẩm Thi. . .” Tống Dục nhắc lại cái tên này, hắn nhíu mày hỏi: “Có phải là đã từng được thị tẩm không?” Lý tổng quản vừa nghe hắn hỏi, lập tức trên trán đẫm mồ hôi, hắn liếc trộm nhìn nét mặt của Tống Dục, vội vã đáp lời: “Bẩm vương gia, đã từng thị tẩm qua.” Hắn thầm nghĩ trong lòng gia quả thật là lãnh khốc vô tình, người đã từng hoàng thượng ban cho làm trắc phi, vậy mà hôm nay đã không còn lại trong trí nhớ nữa rồi. Có điều Vân Cẩm Thi đã đề nghị với hắn cho tên mình vào danh sách xuất phủ đợt này, hắn đã mềm lòng mà đồng ý vì cho rằng vương gia hẳn đã quên mất nàng từ lâu rồi, nhưng vẫn cẩn thận ghi tên nàng ở một chỗ rất khuất trên bản danh sách. Giả sử như lúc này đây vương gia đột nhiên nhớ ra nàng thì chẳng những nàng không xuất phủ được, còn hại hắn đắc tội với vương gia. “Tên này là do ai đề cử?” Tống Dục nâng chiếc chén sứ men trắng tinh lên, nhấp một ngụm trà, ánh mắt liếc nhẹ lên cái tên kia một cái. “Bẩm. . . Vương gia, tên là. . . do chính nàng đề nghị.” Lý tổng quản vừa đáp vừa run rẩy đến mức giọt mồ hôi to như hạt đậu lăn trên mặt hắn. “Ừ. . .” Tống Dục ừ hữ một tiếng rồi im lặng. “Gia. . .” Lý tổng quản không thể đoán được hiện tại An vương gia đang suy nghĩ như thế nào, hắn cắn răng chần chờ mở miệng hỏi: “Hay là để nàng ở lại?” “Không cần!” Tống Dục phục hồi tinh thần, nhìn Lý tổng quản phất phất tay áo, hắn cũng chẳng hề nghĩ đến nữa, chẳng qua chỉ là một cái tên khá văn vẻ mà thôi! Lý tổng chỉ là kẻ làm thuê đơn thuần, cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra, hắn vụng trộm lau cái trán đầy mồ hôi, hai tay đón lại bản danh sách khom người mà lui ra, cho đến khi đóng lại hai cánh cửa chạm khắc cầu kỳ kia hắn mới thấy mình thoát nạn, lập tức chạy về hướng hậu viện và nghĩ đến người kia làm cách gì để cảm tạ hắn đây.