Động phòng thất sủng phi

Chương 19 : Huynh đệ đấu trí

(nguyên bản là đánh cờ, nhưng thực ra chap này là sự so kè giữa hai anh em, đấu trí, giằng co nhau nên mình sửa tên cho sát hơn). Trong hoàng cung của Xích Vũ quốc, hoàng đế Tống Thịnh trên ngai vàng, nhìn An vương Tống Dục đang ngồi đối diện mình, uể oải cất tiếng: “Nhị đệ, lần này đã làm phiền đệ lao tâm khổ tứ trấn áp thành công lũ lụt ở Giang Nam, làm cho ngàn vạn dân chúng có thể an cư lạc nghiệp. Toàn bộ đây đều là công lao của đệ, giờ đây người để trẫm có thể tin tưởng cũng chỉ có mình Nhị đệ mà thôi. Trong cung này cũng có một mình đệ là thật sự lo nghĩ cho trẫm, vì trẫm mà hành sự, còn lại chỉ tòan một lũ vô dụng, suốt ngày nhòm ngó ngai vàng của trẫm.” Tống Dục điềm nhiên nghe những lời của Tống Thịnh, trong lòng thầm cười lạnh: không phải hoàng huynh đối với hắn chỉ là bằng mặt chứ không bằng lòng ư? Tống Dục luôn lo sợ hắn vì hắn nắm giữ binh quyền trong tay, có điều hoàng huynh hắn vẫn e dè vì những chiến công hiển hách của Tống Dục và vì hiện nay hai nước láng giềng là Thanh Nham quốc cùng với Lam Diễm quốc đang lăm le, có ý xâm lấn Xích Vũ quốc, cho nên Tống Thịnh cũng không thể vô nhiên vô cớ mà tước đoạt đi binh quyền trong tay Tống Dục được. “Gánh vác trọng trách cùng hoành huynh là điều mà thần đệ phải làm, chỉ cần có thể khiến cho dân chúng của Xích Vũ được an cư lạc nghiệp, các quốc gia xung quanh không dám tùy tiện khiêu khích, nhòm ngó là thần đệ đã mãn nguyện rồi.” “Ha ha, có Nhị đệ trợ giúp trẫm, huynh đệ chúng ta đồng lòng, nhất định sẽ có ngày Xích Vũ quốc của chúng ta trở thành nước cường thịnh nhất trong tam cường quốc. Tương lai không xa, còn có thể nhất thống thiên hạ!” Nói đến đây, vẻ mặt Tống Thịnh vô cùng hưng phấn. Cứ mỗi khi nghĩ tới mình có thể làm cho Xích Vũ quốc trở nên cường đại, thực hiện được mong muốn của tổ tông: thống nhất thiên hạ, nhận được sự kính ngưỡng của người người trong thiên hạ là hắn cảm thấy rất kích động. Tống Dục liếc nhìn hắn một cái rồi thản nhiên nói: “Hy vọng hoàng huynh sẽ sớm đạt được ước nguyện!” Hành vi si tâm vọng tưởng này của Tống Thịnh làm cho Tống Dục rất coi thường, Tống Thịnh tuy là có ao ước ấy, nhưng là lực bất tòng tâm. Nhìn tình thế thiên hạ ngày nay mà lại ôm trong lòng suy nghĩ ấy thì quả thực là chỉ có ở trong mộng mà thôi! Nhưng dù sao Tống Thịnh cũng là vua của một nước, nên Tống Dục cũng không làm điều gì quá để hắn cảm thấy bị mất mặt cả. Đối với hoàng huynh Tống Thịnh của hắn, Tống Dục luôn không hiểu được hết con người này. Trong đôi mắt đang ánh lên niềm vui kia của hoàng huynh, hắn không thể nào dò đoán được điều gì đang ẩn dấu sâu trong ấy. Dù cho Tống Dục hắn thân kinh bách chiến, loại người nào cũng đã gặp qua, vậy mà Tống Thịnh đối với hắn vẫn là người thâm sâu khó dò nhất! “Nhị đệ đã vì quốc gia và trăm họ mà vất vả đêm ngày, đến ngay cả chuyện riêng của mình mà cũng quên lãng, lần trước trắc phi kia của ngươi là do ngươi lựa chọn, nhưng chưa đầy hai ngày ngươi đã phế nàng ta đi. Lần này hãy để cho trẫm làm chủ, vì nhị đệ mà lựa chọn một vương phi hiền lương thục đức, được không? Tục ngữ có câu quyền huynh thế phụ, huống chi cả phụ hoàng và mẫu hậu cũng đã băng hà, cho nên việc tuyển chọn vương phi lần này sẽ do đích thân trẫm lo liệu.” Tống Thịnh đột nhiên chuyển sang một đề tài khác, trong lúc nói chuyện, có một tia tinh quang ánh lên trong đôi mắt mà không ai phát hiện ra. Vì hắn tuyển phi? Gia sự của Tống Dục hắn đâu đã phải phiền Tống Thịnh nhúng tay vào! Vương phi của hắn chỉ có một mà thôi, đó tất nhiên phải là Tô Mộ Nghiên! Tự nhiên Tống Thịnh đề cập ssến chuyện tuyển phi của hắn hẳn là phải có mục đích nào đó. Tống Thịnh tuyệt không thèm để ý đến nét mặt đang trầm xuống của Tống Dục, lại thản nhiên bồi thêm: “Thiên kim của Trịnh thái úy tài mạo song toàn, cùng Nhị đệ rất xứng đôi vừa lứa, còn có nữ tử của mấy nhà nữa, nhưng tiếc là khổng hỏng về mặt tướng mạo, thì cũng hỏng về mặt gia thế, cho nhên nhìn chung lại cuối cùng trẫm vẫn thấy thiên kinh của Trịnh thái úy là thích hợp nhất. Nhị đệ, chuyện này hãy để cho trẫm xử lý giúp ngươi nha! Trẫm sẽ ban tứ hôn cho các ngươi.” Muốn dùng thánh chỉ dọa hắn sao? Điều này đối với người khác có lẽ có tác dụng, nhưng phải xem Tống Dục hắn há có phải là loại người mặc người khác tùy tiện bố trí không chứ? Chỉ cần hắn không muốn làm, nào có ai có thể ép buộc được hắn! Tống Dục bật cười, hắn từ chối: “Giờ đây quốc sự còn bộn bề, làm sao dám phiền đến hoàng huynh phải xử lý chuyện nhà của thần đệ. Xin hoàng huynh cứ yên tâm, gia sự của mình, thần đệ tất sẽ chú ý xử lý cho thỏa đáng.” Tống Dục cố tình nhấn mạnh hai chữ “Gia sự”, để Tống Thịnh hiểu rằng gia sự nhà hắn không mượn vị hoàng huynh này xen vào! Việc Tống Dục từ chối khéo dường như đã nằm trong dự liệu của Tống Thịnh, hắn nhún vai, cười nhẹ để che giấu sự xấu hổ và tự tìm cho mình lý do để xuống thang: “Hóa ra nhị đệ đã có tính toán của mình, vậy là trẫm đã lo lắng thừa rồi.” “Tạ ơn hoàng huynh đã quan tâm, thần đệ xin tâm lĩnh. Nhân nói đến chuyện tuyển phi, hậu cung của hoàng huynh cũng đang trống vắng, chi bằng hoàng huynh hãy sớm mở hội tuyển tú, rồi từ đó lựa ra một vị hoàng hậu quản lý việc hậu cung, sớm làm cho hoàng cung của Xích Vũ quốc đông con nhiều cháu.” Tống Dục cũng không cam chịu yếu thế mà lật ngược lại vấn đề với hoàng huynh của mình, coi như ván này hai huynh đệ hòa nhau. “Ai, trẫm vừa mới đăng cơ chưa được bao lâu, cục diện còn có nhiều rối ren, muốn tuyển tú có lẽ cũng phải đợi một thời gian nữa.” Tống Thịnh thở dài, đầy vẻ bất đắc dĩ nói. “Giờ đây bạo loạn nơi biên giới đã dẹp xong, nạn lũ lụt tại Giang Nam cũng đã trấn áp được, cho nên hoàng huynh cứ yên tâm, đây là lúc mưa thuận gió hòa, thái bình thịnh trị. Cũng đã đến lúc hoàng huynh nên quan tâm đến việc riêng của mình, dù sao giữ gìn nòi giống cho hoàng thất chính là trách nhiệm của hoàng huynh mà.” Tống Dục ra vẻ hảo tâm nhắc nhở, hắn biết rằng ở Tống Thịnh có điểm bất thường, nữ nhân bên người hắn rất ít, quanh năm suốt tháng cũng chẳng chung đụng với các nàng được mấy lần, nhưng hắn vẫn ra vẻ tốt bụng mà nhắc nhở hoàng huynh mình. “Ngươi. . . Gia sự của trẫm cũng chưa cần phải Nhị đệ phải quan tâm. Tốt nhất là ngươi nên nghĩ làm cách nào để có thể dẹp được bạo động ở Tấn Châu. Trẫm hạn cho ngươi trong vòng mười ngày phải dẹp được trận bạo loạn này, giữ được an toàn cho dân chúng trong thành.” Tống Thịnh vừa cười vừa nói, đã xoay chuyển sang chuyện khác, quẳng trách nhiệm lên vai Tống Dục, tạo áp lực cho hắn. “Không cần đến mười ngày, thần đệ chỉ cần năm ngày là đủ rồi.” Tống Dục đã tính kỹ từ trước rồi, dường như trận này hắn có thể nắm chắc thắng lợi trong tay. Thật ra, khi bạo loạn vừa mới nổi lên, hắn đã phái người đi Tấn Châu rồi, nên giờ này mọi việc hẳn là đã được giải quyết ổn thỏa, mà bản thân hắn thì chỉ cần ngồi mát ăn bát vàng thôi. Tống Thịnh nghe vậy, nhếch miệng cười, đôi mắt khép hờ, nghiêm giọng: “Năm ngày? Nếu như không được như thế, Nhị đệ không cần phải miễn cưỡng, quân không nói đùa. Nếu ngươi đã cam đoan như thế mà đến lúc làm lại không được thì đến lúc đó đừng trách trẫm hạ thủ không lưu tình!” “Nếu như trong vòng năm ngày mà thần đệ không thể dẹp được bạo loạn ở Tấn Châuthì đệ sẽ giao lại binh phù, vĩnh viễn không tham dự việc triều chính!” Ánh mắt Tống Dục sắc bén như lợi kiếm nhìn thẳng vào Tống Thịnh, đầy khí phách khẳng định. Tống Dục hắn không bao giờ ra trận mà không có sự chuẩn bị nào hết! Hai huynh đệ nhìn nhau trong chốc lát, rồi cùng bật cười ha hả. . .