Khói lửa bốc lên Sự đau đớn thân thiết lan tỏa toàn thân, thổi qua giây thần kinh mẫn cảm nhất Tôi đau đến toàn thân cương lại, cắn chặt môi, nuốt xuống rên rỉ thống khổ . Nước mắt theo khóe mắt rơi xuống, nước mắt cùng mưa khác nhau lớn nhất ở chỗ nước mắt là nóng bỏng . Anh sợ ngây người, khó có thể tin mà nhìn tôi. Có lẽ anh cảm thấy một cô gái bộ dạng cũng không tệ lắm, cho dù lúc này không yêu ai, cũng phải đã từng có bạn trai, hai mươi ba tuổi vẫn là xử nữ, khả năng anh chưa gặp bao giờ. "Anh yên tâm, em sẽ không bắt anh phụ trách ." Tôi có vài phần dỗi, ngữ khí lạnh như băng: "Chính mình nguyện ý..." Vài giây thất thần, con ngươi Diệp Chính Thần đột nhiên kiên cố, tựa hồ trong ngắn ngủn vài giây, anh làm một cái quyết định trọng yếu. Anh hít một hơi thật sâu, thật dài thở nhẹ ra. Lấy đầu ngón tay lau đi nước mắt, vuốt ve trán tôi bị mưa ướt nhẹp, thật cẩn thận chạm vào, tràn ngập trìu mến."Rất đau sao?" Tôi thật không chống cự được lúc anh ôn nhu, hơn nữa anh đang trong cơ thể tôi không hề có khoảng cách. Ngữ khí của tôi nhuyễn xuống dưới."Không có việc gì." "Còn muốn tiếp tục sao?" Làm đến bước này, còn hỏi tôi muốn tiếp tục hay không. Tôi thiếu chút nữa chán nản. "Anh ý là, muốn hay không đổi một chỗ khác thoải mái hơn?" Tôi lắc đầu. Tôi thích nơi này, mưa bụi, hoa rơi, không gian lay động, cửa sổ thủy tinh chống nhìn trộm, là một nơi tốt để cảm xúc mãnh liệt... "Thả lỏng vào, đưa tay cho anh." Anh nhẹ giọng nói. Tôi đưa tay đến lòng bàn tay anh, để anh nắm chặt, để ngồi lên ghế. Anh điều chỉnh một chút tư thế của tôi, chậm rãi rút ra, thong thả ra vào. Đến khi tôi thích ứng với tiết tấu, toàn thân trầm tĩnh lại, anh mới chính thức mà tiếp tục... Khó trách người nhiều si mê như vậy, quá trình này thật sự rất đẹp. Hơn nữa, đã biết rõ đáp án lại làm cho không người nào có thể trả lời vấn đề. Năm phút đồng hồ sau, anh hỏi: "Còn đau không?" "..." Đã không đau , nhưng có cảm giác tê dại, so với đau đớn càng khó có thể thừa nhận. ... Mười phút sau, anh hỏi: "Quá sâu?" "..." Rất sâu, để nhập vào lòng tôi mềm mại. Hai mươi phút sau."Có phải quá nhanh không?" "..." Là nhanh, mau khoái hoạt! Ba mươi phút sau "Em thích này tư thế sao?" Anh hỏi vấn đề này khi đang nửa nằm nửa ngồi trên ghế, đem tôi ngồi trên người anh. Tôi lắc đầu, thẹn đến muốn chui xuống đất. Lay động trời đất, anh đỡ thắt lưng tôi, hưởng thụ mê ly biểu tình."Thật thích!" "..." ... "Em biết không, hiện tại em... thật đẹp ." Trước mắt tôi, quang hoa lưu chuyển, lạc anh rực rỡ... Triều tịch giống như khoái hoạt nhấp nhô, sóng sau cao hơn sóng trước, khó có thể tự kềm chế... Còn không rõ bao lâu sau. "Em có biết Phi vạt áo thủy dục gì cầu tiếp theo là câu gì không?" "..." Còn có câu tiếp theo sao? "Tình liên ti y nhâm quân du..." (phần thơ này tớ chịu không dám dịch nghĩa nữa) "..." Nam nhân này! Nếu so với vô sỉ, trên đời này không ai bằng! Thế nhưng tôi lại thích anh! Một mảnh thế giới an lặng, còn sót lại tiếng thở dốc của chúng tôi. Vào lúc chấm dứt hết thảy, tay anh cùng mười ngón tay tôi giao nhau, lòng bàn tay thấm ướt."Nha đầu, thực xin lỗi!" "Anh không cần nói xin lỗi, anh lại không ép buộc em!" Tôi không hối hận đem chính mình giao cho anh, lúc ấy không hối hận, sau đó cũng không hối hận. "Thực xin lỗi... Anh không nên buông tay." Hai tay của anh giúp đỡ tay tôi, đem tôi ôm vào lồng ngực, để mặt của tôi chôn ở chỗ hõm vai.."Mặc kệ phát sinh cái gì, anh đều không nên nói chia tay. Cho dù nếu chia tay, cũng nên do em nói trước đi..." Nếu tôi đoán không nhầm anh nói lời này có rất nhiều tầng ý tứ, trong đó bao gồm điều anh nói hợp lại. "Đã qua đi." Tôi thở dài. "Em có thể tha thứ anh sao?" "Không thể!" Anh nói chia tay liền chia tay, anh nói quay lại liền quay lại, tôi thấy thật mất mặt! Bất quá, mặt mũi cũng không trọng yếu so với hạnh phúc của chính mình, tôi do dự một chút, lại nói tiếp."Trừ phi... anh giải thích rõ cho em, em xem xem có nên tha thứ hay không." "Có chút chuyện quả thật anh không thể nói." Vẻ mặt của anh tương đối khó xử, suy tư thật lâu, mới mở miệng."Anh chỉ có thể nói cho em: trong năm năm ở Nhật Bản là năm năm anh không có tự do... Anh làm gì hết thảy đều phải chịu người khác bài bố." "Ai? Cha anh?" "Có thể nói như vậy." "Anh phải nghe ông ấy sao?" "Phải!" Anh nói phi thường kiên quyết, sự thật này không thể nghi ngờ. "Vì cái gì?" Anh thở dài, nói: "Về sau anh lại nói cho em." Anh vẫn không nói cho tôi biết nguyên nhân, rất nhiều năm sau tôi vẫn không nghĩ ra, là uy hiếp cái gì mới có thể cướp đoạt tự do của một thanh niên, có thể làm cho Diệp Chính Thần cam tâm bị người bài bố. Tôi lại hỏi: "Ông ấy muốn anh cùng em chia tay sao?" "Em có thể lý giải như vậy." Anh nói có chút hàm hồ. "Vậy anh còn muốn cùng một chỗ với em?" Anh nở nụ cười, lại thay bằng ngữ điệu quen thuộc không chút để ý: "Cùng lắm thì tan xương nát thịt, vạn kiếp bất phục! Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu!" "Anh nha, còn sống cũng là một sắc... Quỷ... Ngô..." Anh hôn tôi, dùng nụ hôn hết sức triền miên công hãm chống cự cuối cùng của tôi. Được rồi! Vì câu nói của anh: "Cùng lắm thì tan xương nát thịt, vạn kiếp bất phục" lời nói hùng hồn, tôi đã tha thứ cho anh! Đã xong nụ hôn nồng nhiệt triền miên liều chết, anh hỏi tôi: "Nha đầu, em có đói bụng không?" Cuối cùng cũng hỏi một vấn đề có tình người. "Em chết đói mất!" Tôi cũng chưa ăn cơm chiều, vừa mới vận động như vậy, sao lại không đói! "Muốn ăn cái gì, anh đưa em đi." "Anh muốn ăn cái gì?" Anh với vẻ mặt chờ đợi mà nhìn tôi."Anh muốn ăn mì em nấu!" Thấy anh nhắc đến, tôi cũng có chút thèm mì Thành Đô nóng rát. "Được!" Anh giúp tôi sửa sang lại quần áo, xử lý tốt một mảnh hỗn độn, chúng tôi về nhà ... Nhà trọ của tôi một lần nữa dấy lên hương vị khói lửa! Chúng tôi ngồi ở bên cửa sổ, lời ca sâu kín âm thầm của bản 《 thiên hương 》 lặp đi lặp lại, anh ôm tay tôi, cùng ăn một bát mì. Đây là từ lúc chào đời đến nay tôi thấy bát mì thật ngon. Hương vị khói lửa cùng mùi thức ăn còn chưa tan hết, phòng của tôi lại thêm mùi xà phòng tắm hương hoa hồng.... Tôi mặc bộ quần áo ngủ bảo thủ áo đi ra phòng tắm, Diệp Chính Thần vẫn ngồi trước máy tính hết sức chuyên chú sửa chữa báo cáo ca bệnh của mình, lông mi buông xuống , che một nửa đôi mắt suy tư mà bát ngát thâm thúy. Anh đã trở về tắm giặt sạch sẽ, đổi sang một bộ quần thường cùng áo sơ mi chất vài mềm mại, lúc này anh trông thật thanh thản, mái tóc hơi ẩm ướt nhìn lấp lánh, cổ áo hơi rộng mở, tay áo sắn đến tận khuỷu, làm cho tôi không khỏi lại nhớ tới cánh tay anh với xúc cảm bóng loáng... Thấy anh không tính rời đi, tôi đỏ mặt đi qua đi, uyển chuyển mà nhắc nhở anh."Đã trễ thế này, còn có việc a?" Ánh mắt của anh còn nhìn chằm chằm màn hình, tự nhiên mà nói."Anh viết sắp xong, em đi ngủ đi." "Vậy còn anh?" Ý của tôi là tôi muốn ngủ, anh có phải hay không cũng nên quay về phòng mình Anh nghe vậy, đóng máy tính, cất lại bản báo cáo ca bệnh. Tôi đang âm thầm tán thưởng anh thức thời, không tưởng được anh nói một câu: "Anh cùng em!" Tôi chết sững! Tuy nói vừa mới trải qua một hồi cảm xúc mãnh liệt, khắp người huyết mạch phun trào, nhưng tôi còn có điểm không thích ứng với người nào đó đột nhiên chuyển biến. "Không cần." Tay tôi chỉ biết âm thầm kiểm tra vạt áo ngủ, nhỏ giọng nói. "Nga." Anh gật gật đầu."Vậy em theo giúp anh là được." "..." "Đúng rồi!" Anh cầm lấy cái hộp màu trắng trên bàn, mở cẩn thận trước mặt tôi, lại thật cẩn thận hỏi: "Thích không?" Đồng hồ đeo tay màu trắng thuần khiết giống như hải âu tinh khiết, mặt màu trắng bạc, kim khảm trong suốt bằng sứ, ở trên dây đeo có khắc một chữ: Thần. Tôi kinh hỉ mà lấy ra, đầu ngón tay vuốt ve ký hiệu hải âu cùng chỗ tên khắc, thật đẹp! Đây mới là đồng hồ tôi ước mơ được người yêu tặng. Đồng hồ đeo tại cổ tay tôi, anh hôn nhẹ lên mi mắt lại dần dần chuyển xuống má. ... Đèn tắt, bóng đêm bao phủ trên người chúng tôi. Anh ôm phía sau lưng tôi, nhẹ giọng hỏi: "Nha đầu, em ngủ thích mặc quần áo sao?" "Ân!" Tôi trước kia không có thói quen này, từ ngày anh dùng ba giây bay qua ban công, tôi liền tạo thành này thói quen."Sát vách có một sắc lang, mặc quần áo ngủ có vẻ có cảm giác an toàn." "Cảm giác an toàn." Anh ngậm nhẹ bên tai tôi, ngón tay theo vạt áo dò xét đi vào."Anh cho em biết cái gì gọi là cảm giác an toàn..."