Đông Phong Ác
Chương 5
Edit: Olivia
Beta: Tàn Tâm
Đây chỉ là mơ, nhất định là mơ thôi!
Hương Hương lui về phía sau hai bước, nhìn khuôn mặt nam nhân vốn chỉ xuất hiện trong ác mộng của nàng. Sau đó nàng liền xoay người chạy đi. Trong phường có một cửa sau, khuôn mặt nàng trắng bệch, nói với Quách Trần Thị: “Mẹ, con thấy hơi mệt, con về nhà nghỉ một lát nhé.”
Quách Trần Thị không biết chuyện gì xảy ra, chỉ nói: “Được rồi, nơi này còn nhiều người trông mà.”
Hương Hương mới vừa ra khỏi phường thì đột nhiên lại dừng lại.
Không được, đó là ác ma giết người không chớp mắt! Cha, mẹ, đệ đệ đều ở trong phường cả. Mình không thể đi. Nàng cắn răng xoay người quay lại. Quách Trần Thị đang muốn hỏi, nàng đã ra khỏi bếp.
Ở bàn của Mộ Dung Lệ, Quách Dương đang quét dọn đậu hũ trên đất, liên tiếp nói lời xin lỗi với bọn họ. Cả người Hương Hương đều run lên, hai chân như đang đạp trên bông mềm. Nhưng nàng vẫn đi đến. Chờ Quách Dương đi rồi, nàng mới nhỏ giọng nói: “Tốn….Tốn vương gia.”
Ánh mắt Mộ Dung Lệ lạnh như băng nhìn chằm chằm nàng, hỏi: “Sao ngươi lại bỏ chạy?”
Trong mắt Hương Hương dâng đầy nước mắt, cắn môi khẽ nói: “Ta…..ta….”
Ta cả nửa ngày cũng không thấy đoạn sau, Mộ Dung Lệ từ từ ăn óc đậu trong bát, Hương Hương lại sắp khóc đến nơi.
Mọi người xung quanh bắt đầu nhận ra có gì đó rất lạ, Quách Điền cũng nhìn thấy bèn tới hỏi: “Khách quan, đây là do tiểu nữ nhà ta không cẩn thận. Mấy chén óc đậu kia chúng ta mời các vị, thật xin lỗi, thật xin lỗi.”
Ông kéo Hương Hương ra phía sau, tự mình dọn dẹp đồ rơi trên đất thật sạch sẽ, Mộ Dung Lệ cũng không nói lời nào, cứ như vậy nhìn chằm chằm Hương Hương. Nữ nhân này da dẻ thật trắng, mềm mại như nước vậy.
Hàn Tục cúi đầu, giả bộ hồ đồ nhưng trong lòng hiểu rõ cứ thế tiếp tục ăn, sau đó lau miệng đứng lên, “Gia, chúng ta đi thôi?”
Chu Trác liếc mắt nhìn hắn —— ngươi chán sống rồi sao?
Hàn Tục đau khổ lắc lắc đầu, nhỏ giọng nói với Mộ Dung Lệ: “Gia, nàng ta đã thành thân rồi.”
Mộ Dung Lệ ngẩn ra, rồi vỗ bàn một cái đứng lên. Hàn Tục thật sự cũng phải run theo Hương Hương, Mộ Dung Lệ dùng một cước đá văng hắn ra rồi phất tay áo rời khỏi phường đậu hũ.
Hàn Tục, Nghiêm Thanh, Chu Trác cũng nhanh chóng theo ra ngoài. Nghiêm Thanh cảm thấy mình là kẻ vô tội nhất, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì chứ?
Mộ Dung Lệ đột nhiên quay đầu, trầm giọng hỏi: “Kẻ nào lấy nàng ta?”
Mồ hôi trên mặt Hàn Tục đã thi nhau rơi xuống, đón lấy ánh mắt của Mộ Dung Lệ, lần đầu tiên hắn to gan đáp lại: “Không….không biết ạ.”
Mộ Dung Lệ trừng mắt, hắn lập tức nói: “Thuộc hạ đi hỏi ngay!”
Mộ Dung Lệ nói: “Hỏi cho rõ, đỡ phải giết lầm người.”
Hàn Tục quả thật muốn khóc thét, hắn đi vào trong một chuyến rồi lại đi ra ngay lập tức, thở phào một hơi dài, “Vương gia, thì ra thuộc hạ đã hỏi nhầm rồi, nàng ấy còn chưa có gả đi, chưa gả.”
Mộ Dung Lệ quay đầu đi, Chu Trác trực tiếp kéo lấy tay áo Hàn Tục, “Ngươi điên rồi sao? Dám lừa gạt Vương gia!”
Hàn Tục thấp giọng nói: “Ngươi nghe này, xem ra vương gia thật sự muốn có nữ nhân này. Nếu chúng ta nói thật, ngài ấy nhất định sẽ đi giết người. Lúc đó người bị Yến Vương chém đầu sẽ là chúng ta đấy!”
Chu Trác trợn mắt: “Phí lời, ta cũng biết chuyện ấy. Nhưng nếu như Vương gia muốn người, ngươi thực sự vẫn dâng người đã có chồng cho Vương gia sao?”
Hàn Tục nghĩ nghĩ: “Nhưng nếu chúng ta không nói, Vương gia cũng sẽ không biết.”
Chu Trác sửng sốt: “Cái gì?”
Hàn Tục nói: “Không phải Vương gia muốn có nữ nhân kia sao, làm cho ngài ấy quên đi là được. Tính tình của ngài ấy chẳng lẽ ngươi còn không rõ? Chẳng qua ngài ấy cảm thấy nàng ta không chịu phục tùng nên ôm hận không dứt. Lại sĩ diện không nói ra. Bây giờ đã đến đây rồi, nói gì thì nói cũng phải chơi đùa một chút. Ngài ấy chắc chắn sẽ không lấy nàng ta, đoán chừng chỉ hứng thú chơi đùa mấy ngày mà thôi.”
Chu Trác vừa nghĩ, vừa lắc đầu liên tục, “Mất đạo đức quá, người ta cũng đã thành thân rồi.”
Hàn Tục nổi giận: “Mất đạo đức hay là mất đầu, ngươi tự chọn đi!”
Chu Trác vẫn phản đối: “Ta không làm được chuyện này, tự ngươi đi làm đi.”
Ta không vào địa ngục, ai muốn vào thì kẻ đó đi mà vào.
Nghiêm Thanh ở bên cạnh trừng hai mắt, có ai nói cho hắn biết đến cùng là chuyện gì đã xảy ra được không?
Chẳng ai thèm nói cho hắn biết.
Buổi chiều, Hương Hương có việc đi ra ngoài, gặp được Hàn Tục đang đứng đợi nàng ở góc đường. Hàn Tục đi thẳng vào vấn đề: “Vương gia tới đây tiễu phỉ, ngươi ở cùng với ngài ấy mấy ngày đi.”
Sắc mặt Hương Hương đại biến, vừa lùi về sau vừa lắc đầu. Hàn Tục tiến gần một bước, trầm mặt nói: “Ta không muốn uy hiếp ngươi, nhưng bây giờ nếu như ngươi không đồng ý, ngài ấy cũng sẽ phái người khác đến làm thay ta. Có điều đến khi đó, không biết kẻ kia có chịu nói lí lẽ như ta không.”
Nước mắt Hương Hương rơi xuống từng giọt từng giọt, Hàn Tục lại nói: “Ngài ấy là con trai của Yến Vương, là danh tướng chiến công hiển hách của Đại Yến. Nếu như ngài ấy giết người phóng hỏa, cho dù Yến Vương biết, ngươi nghĩ người sẽ đem chính con trai của mình đền mạng cho cha mẹ, người thân của ngươi sao!”
Sắc mặt Hương Hương trắng bệch, đôi môi run rẩy, Hàn Tục hỏi: “Ngươi hãy suy nghĩ cho kỹ, ngài ấy vung đao chém xuống mắt cũng không chớp. Hơn nữa, ngươi là nữ nhân của ngài ấy mà lại dám lập gia đình, vốn là tội lớn phải xét nhà diệt tộc! Ngài ấy không truy cứu thì đương nhiên sẽ không có chuyện gì, nhưng nếu mà truy cứu thì, không cần ngài ấy động thủ cũng tự khắc có quan phủ đi điều tra!”
Hai chân Hương Hương mềm nhũn ra, Hàn Tục đưa tay ra đỡ lấy nàng, “Nghĩ cho kỹ, rồi đến dịch quán Lệnh Chi. Ta muốn được thấy ngươi ở đó ngay tối nay!”
Hương Hương suy nghĩ rất lâu, hồn bay phách lạc trở lại phường đậu hũ, lúc này đã vãn khách. Quách Trần thị hỏi, “Hương Hương, con đi đâu vậy?”
Hương Hương miễn cưỡng lau nước mắt, nở một nụ cười, “Mẹ, Tốn Vương gia cho người đến tìm con, nói là muốn con đi theo bọn họ…. làm nhân chứng chỉ ra bọn thổ phỉ vào thành lần trước.”
Quách Trần thị thất kinh, “Hương Hương, con đã sắp thành thân rồi! Chuyện này….. lại theo một đám binh lính đi ra ngoài, nói vậy là sao?”
Quách Điền cũng nghe thấy, lúc này cũng bước vội đến, “Hương Hương, đây không phải là chuyện đùa. Chuyện thổ phỉ kia, đao kiếm không có mắt, con lại không biết cưỡi ngựa, binh lính xung quanh có thể bảo vệ cho con sao? Đừng đi, con ngoan, chúng ta coi như không có việc gì, hay là thôi đi.”
Hương Hương cắn cắn môi, cười nói: “Cha, những vị quân gia này là người đã đưa con từ Y Lư Sơn về, bây giờ chỉ đi theo nhận mặt thổ phỉ, cũng là chuyện nên làm.”
Lòng Quách Điền như lửa đốt, “Hương Hương! Bên chỗ Kính Sơn….”
Hương Hương cố gắng kiềm chế nước mắt, “Cha, bên Mã đại ca….. Con có thể thoái hôn được không? Con không thích hắn.”
Thật xin lỗi, nếu sớm biết như vậy con đã không trở về. Quách Điền nắm tay nàng, ông vô cùng đau lòng, “Hương Hương, có phải là con không muốn gả cho nó nên mới cố ý muốn ra khỏi thành nhận mặt thổ phỉ phải không?”
Hương Hương cúi đầu, một giọt nước mắt lăn xuống, “Không phải đâu cha, con chỉ không muốn bọn thổ phỉ kia nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật nữa mà thôi. Con….con nhất định phải đi. Bên Mã đại ca…..con….”
Quách Điền thở dài, “Con à, con vừa về…..lại phải đi…. không biết người ngoài sẽ nhìn con như thế nào nữa.”
Hương Hương gật đầu, “Cha, con biết. Con nhất định phải đi.”
Quách Điền thở dài, cuối cùng hỏi: “Khi nào thì đi?”
Hương Hương cúi thấp đầu, “Ngay bây giờ.”
Quách Điền bắt đầu nghi ngờ: “Chỉ nhận mặt thổ phỉ thì sao lại phải đi buổi tối chứ?”
Hương Hương nói: “Qua đó…. còn phải thương lượng về hành trình ngày mai nữa.”
Quách Điền ôm lấy nàng, “Cha cùng đi với con, dù gì cũng phải hỏi một chút bao lâu sau mới được về!”
Hương Hương phải dùng sức cắn chặt răng mới không bật khóc thành tiếng, “Không cần đâu cha, tự con đi là được rồi.”
Sau đó không nói thêm gì nữa, đi thẳng tới dịch quán.
Hàn Tục thực sự đang chờ nàng, thấy nàng đi đến, không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Hương Hương đứng cách hắn vài bước, cúi thấp đầu như một chú chim cút sợ hãi.
Hàn Tục nghiêng người né sang một bên, “Phòng ngủ của Vương gia ở trên lầu, gian phòng cuối cùng bên tay trái.”
Hai chân Hương Hương nặng nề đến mức bước không nổi, Hàn Tục nói: “Tốt nhất là ngươi nên tỏ vẻ cam tâm tình nguyện một chút. Ta đảm bảo ngươi còn chưa thấy một mặt xấu khác của Vương gia đâu.”
Hương Hương từ từ đi lên lầu, cách gian phòng càng ngày càng gần, nàng đứng trước cửa nhưng từ đầu đến cuối vẫn không có chút dũng khí nào đẩy cửa ra.
Nàng ôm đầu ngồi trên đất, qua một lúc lâu sau, rốt cuộc cũng lau khô nước mắt, đứng lên chậm rãi đẩy cửa ra. Mộ Dung Lệ không có ở đây, nàng thở phào nhẹ nhõm, biết không thể đi được bèn ngồi xuống bàn.
Dịch quán đã cố ý trang hoàng lại, nội thất trang trí trong phòng đều rất tinh xảo. Nhưng đến một cử động nàng cũng không dám làm.
Đợi hơn nửa canh giờ, Mộ Dung Lệ rốt cuộc cũng đẩy cửa đi vào.
Hương Hương cuống quýt đứng lên, Mộ Dung Lệ nhìn thấy nàng thì hơi ngẩn người. Sau đó cởi áo choàng ra, tiện tay vứt trên giá treo áo. Hương Hương tay chân luống cuống đứng tại chỗ, rất lâu sau mới khẽ nói: “Vương gia.”
Mộ Dung Lệ bệ vệ ngồi xuống, uống xong một ngụm nước mới hỏi: “Sao ngươi lại đến đây?”
Mặt Hương Hương đỏ bừng, “Ta….ta….. Hàn Tướng quân nói…..”
Nói năng lộn xộn, Mộ Dung Lệ không còn kiên nhẫn. Hắn đứng trước mặt nàng sừng sững như núi cao, “Ta chỉ hỏi ngươi một câu, ngươi có nguyện ý hầu hạ bổn vương hay không?”
Hương Hương run rẩy không ngừng, dáng dấp nhỏ bé kia rất dễ khiến người ta sinh lòng yêu thương, Mộ Dung Lệ ôm nàng đi đến bên giường, tàn bạo đè lên. Nàng đẩy hắn ra, hắn lại vô cùng bá đạo ép đến, dây dưa khiến cho nàng không thở nổi.
Một nụ hôn sâu. Đến lúc này, dù không muốn cũng đã muộn.
Xiêm y thả rơi trên mặt đất.
Truyện khác cùng thể loại
7 chương
18 chương
55 chương
22 chương