(Người dịch: pmtrang)
Dee cảm thấy khá hơn vào hôm sau, mặc dù vẫn không thể nâng cánh tay nhiều hơn vài inch. Lucas lại tới nữa ngay khi bình minh lên, họ trải qua những việc như cũ, với anh nấu ăn và chăm sóc cô. Sau đó anh nhấn mạnh rằng cô cần phải ngâm mình trong nước nóng, lần này nó còn lúng túng hơn lúc trước. Cô không còn đau nhiều như trước nên nhận thức được nhiều hơn sự trần truồng của mình. Dù sao thì đây cũng là Lucas. Cô có thể trông thấy nó trong cách hàm răng anh nghiến chặt và những giọt mồ hôi lấp lánh trên trán anh.
Đêm qua cô đã nằm thao thức đôi chút, lặp đi lặp lại những điều anh nói. Dù cô có kiên quyết bảo vệ đức hạnh của mình bằng một khẩu súng săn đi nữa, nó vẫn khiến cô bối rối khi thấy Lucas cũng có những nhu cầu giống như tất cả những người khác xung quanh. Điều khiến anh trở nên nguy hiểm hơn nhiều với cô chính là thực tế khi biết nó không hề khiến cô khinh bỉ giận dữ, như với những người khác, mà thay vào đó nó khiến trái tim cô đập nhanh hơn. Nó khiến cô sợ phải thừa nhận rằng cô muốn Lucas muốn mình, nhưng đó lại là sự thật. Vậy cô sẽ phải làm gì với nó? Để người đàn ông đó bước vào cuộc đời cô sau khi cô đã đấu tranh khó khăn đến vậy để có thể tự chủ? Quan hệ với anh liệu có phá hủy sự đáng kính của cô nếu ai đó phát hiện ra không? Như thế có phải là phản bội Olivia không?
Cô cũng không thể bỏ qua khả năng những gì anh thực sự muốn là Angel Creek. Anh không nghi ngờ gì sẽ lên kế hoạch để khai thác điểm yếu của cô với anh để thuyết phục cô bán nó. Sau tất cả, mua đất chính là lý do ban đầu để anh tới tìm gặp cô.
Thứ cô biết về tình dục chỉ là những gì đã nhìn thấy trong chuồng gia súc, khi con bò đực gắn chặt với con bò cái. Cô biết chuyện gì xảy ra nhưng lại chẳng hiểu gì về sự hấp dẫn thể chất mạnh mẽ giữa một người đàn ông và một người đàn bà cho đến khi Lucas cưỡi ngựa đến. Nụ hôn của anh, vừa ngắn gọn vừa mạnh mẽ, không nghi ngờ gì còn cho cô thấy sẽ tuyệt vời hơn nhiều so với sự giao phối đơn thuần. Cô đã thật ngu ngốc khi nghĩ rằng cô có thể giữ anh khỏi hôn mình, cô không chỉ để anh làm vậy, cô còn muốn hơn nữa. Cô đã cảm thấy sự ham muốn nóng bỏng thuần túy thiêu đốt ngay lần đầu tiên, và nó dày vò cô, khiến cơ thể cô vượt ra khỏi tầm kiểm soát.
Nếu Lucas muốn mảnh đất, anh cũng phải muốn cô. Cô không ngây thơ đến nỗi không nhận ra ý nghĩa của cái nơi phình ra ở quần anh, ngay cả khi anh không thẳng thắn thừa nhận ý định của mình. Nó khiến cô trở nên yếu ớt khi biết rằng sự dày vò kia đến từ hai phía.
Sau khi anh lau khô cho cô và mặc cho cô một chiếc sơ mi khác của mình, anh đã mang nó tới đặc biệt cho mục đích đó, anh im lặng đưa cô trở lại giường rồi ra ngoài, đôi bốt của anh gõ trên hiên nhà. Khi anh quay lại nửa tiếng sau, khả năng kiểm soát của anh đã trở lại, nhưng trong đôi mắt xanh vẫn còn dấu hiệu của tính khí nóng nảy thất thường.
“Tôi không nghĩ anh nên tới ngày mai nữa,” Dee nói, hếch cằm lên. “Hôm nay tôi khỏe hơn nhiều rồi, cơn đau nhức còn lại cũng sớm hết thôi.”
“Đang cố thoát khỏi tôi à?” anh hỏi. “Không hiệu quả đâu.”
Cô quay đi khỏi anh. “Còn Olivia thì sao?” cô hỏi khẽ. “Cô ấy là bạn tôi.”
Cô không thể trông thấy anh, nhưng cô có thể cảm thấy ánh mắt dữ dội của anh đang trói chặt lấy cô. Anh không ngạc nhiên trước lời cô nói. Anh chỉ nói. “Cô ấy thì sao?”
“Có tin đồn là anh sẽ kết hôn với cô ấy?”
“Tôi đã nghĩ về chuyện đó,” anh thừa nhận, sự bình tĩnh của anh yếu đi. Có phải cô nghĩ anh sẽ ở đó nếu anh cam kết bản thân với người phụ nữ khác không? “Nhưng không còn nữa. Chắc như quỷ là không có bất kỳ sự thấu hiểu nào giữa hai chúng tôi. Giờ tôi là người đàn ông tự do.”
Cô chui vào chăn, vẫn không nhìn anh. “Dù sao thì vẫn tốt hơn là ngày mai anh không nên đến đây nữa.”
“Nếu em không phải đồ ngốc chết tiệt như thế, em sẽ không cần tôi ghé qua,” anh gầm gừ, vui vì cô đã cho anh cớ để giải phóng cơn giận. Ở gần cô, thấy cô khỏa thân hoặc bán khỏa thân, đã bào mòn sự kiểm soát của anh tới giới hạn. Anh cảm thấy như muốn điên lên với nhu cầu cần phải có được cô.
“Tôi biết,” cô nói, sẵn sàng chấp nhận bị đổ lỗi, điều chỉ khiến anh thấy tức giận thêm. “Tôi luôn cố gắng cẩn thận, nhưng lần đó thì không.”
“Không nên bay xuống đống cỏ khô ngay từ đầu!” anh gầm lên. “Em không cần phải tự mình làm những công việc ở nông trại! Tại sao em không đơn giản là sống ở thị trấn như một người phụ nữ bình thường thay vì cố gắng chứng minh rằng em có thể tự mình làm mọi việc khi mà đó là điều điên rồ nhất mà em từng muốn?”
Dee nhìn anh và rồi, đôi mắt cô nheo lại với vẻ nguy hiểm, như mắt mèo. Thật không giống cô khi chỉ chấp nhận sự tấn công của anh trong im lặng, và đúng là cô không làm vậy. “Điều tôi muốn biết là tại sao anh nghĩ đó là việc của anh nhỉ,” cô nói với giọng kẻ cả. “Tôi đánh giá cao sự giúp đỡ của anh, nhưng điều đó không cho anh cái quyền nói với tôi rằng tôi phải sống thế nào.”
“Em biết tôi có quyền.” Anh bước đến đứng cạnh giường, nhìn xuống cô. “Em biết nó sẽ chỉ kết thúc theo một cách duy nhất.”
“Tôi tin rằng tôi mới là người quyết định điều đó.”
“Khi đến lúc, em sẽ nằm xuống và mở chân em ra cho tôi,” anh nói một cách tàn bạo. “Đừng cố gắng đánh lừa bản thân mình.”
Cô cố gắng nâng mình lên bằng khuỷu tay, nhưng vai và cánh tay cô vẫn còn quá đau, cô nằm lại với một tiếng rên bị bóp nghẹn. Đây chính là một bằng chứng nữa cho thấy sự bất lực về thể chất của cô, tuy nhiên, thế không có nghĩa là cô nghĩ anh đúng.
“Vậy thì tôi thấy chỉ có một giải pháp: Đừng quay lại đây nữa, bởi vì anh không được chào đón đâu.”
“Em vẫn định chĩa súng vào tôi đấy à?” anh chế giễu, cúi xuống gần đến mức cô có thể trông thấy chiều sâu trong đôi mắt sáng của anh. “Vậy thì tốt nhất là em nên nổ súng đi, em yêu bởi vì tôi sẽ quay lại.”
Cô công kích. “Anh đánh giá quá cao sự quyến rũ của mình đấy. Tôi luôn tự hỏi anh thực sự muốn gì, tôi hay Angel Creek.”
“Cả hai nhé, em yêu,” anh nói, anh đặt miệng mình xuống miệng cô. Đó là một nụ hôn mạnh mẽ, cô cố cắn anh, nhưng anh giật lại, sau đó quay trở lại hôn cô thậm chí còn mãnh liệt hơn. Những ngón tay anh kẹp lấy cằm cô giữ chặt nó để anh có thể nhấm nháp cô bằng lưỡi mình. Dee cào vào cánh tay anh, nhưng với sự giới hạn của cô trong tấm chăn thì đó là một nỗ lực lãng phí. Anh ghim chặt cô xuống và tàn nhẫn hôn cho đến khi cô cảm thấy vị tanh của máu trong miệng mình. Anh cũng nếm thấy nó, áp lực của anh lên cô nới ra. Anh nút môi dưới của cô vào miệng mình và vuốt ve nó bằng lưỡi, làm dịu đi cơn đau.
Anh cởi cúc áo cô, mở nó ra, phơi trần bộ ngực cô. Hơi thở cô nghẹn lại trong họng khi bàn tay anh, bàn tay ấm áp của anh khép lấy một bên ngực mềm mại.
“Đây là điều sẽ xảy ra giữa chúng ta,” anh thì thầm. “Nóng bỏng và hoang dại. Nghĩ về nó đi, chết tiệt em.”
Ngón tay anh cọ xát núm vú cô khiến nó cứng lại, toàn thân cô cũng siết chặt trong niềm phấn khích lẫn đau đớn. Anh ôm lấy cả hai bên ngực, vun cao chúng sát vào nhau, vùi mặt mình vào đó. Hơi thở nóng hổi của anh quét qua cô, sau đó anh ngậm lấy một núm vú giữa hai hàm răng, đưa nó vào miệng bằng cách mút mạnh. Sức nóng lạ thường bắn xuyên qua cô, và cô rên rỉ, hông cô quằn quại đôi chút.
Như thể đó là dấu hiệu anh thả ngực cô ra và đứng dậy, khuôn mặt anh tối lại căng ra với sự tức giận và nhu cầu thuần túy.
“Tôi có thể khiến em trở nên hoang dại,” anh nói. “Nhớ tới điều đó khi em chĩa một khẩu súng vào tôi nhé.”
Anh bỏ đi, để cô lại nằm trên giường với áo sơ mi cởi khuy và mở rộng, bầu ngực trần của cô hổn hển gấp gáp từ những phản ứng anh đã khuấy động trong cô. Một lát sau, cô nghe thấy tiếng anh rời đi. “Chết tiệt,” cô thì thầm, và cô sẽ hét lên điều đó nếu cô nghĩ anh có thể nghe thấy mình. Cô run lên vì giận dữ, hay vì sự dày vò trống rỗng, anh đã khuấy động điều gì trong cơ thể cô thế này? Có lẽ là cả hai, mặc dù lý do vì sao cũng thực sự chẳng quan trọng.
Cô chưa bao giờ cảm thấy dễ tổn thương đến vậy trước một người đàn ông , nhưng cô thấy mình như vậy trước anh. Đó là điều đáng sợ nhất mà cô từng phải đối mặt trong đời, còn hơn cả nỗi sợ bị bỏ lại một mình và phải tự lo liệu lấy thân. Cô chưa bao giờ nghi ngờ khả năng của bản thân để có thể tồn tại, nhưng cô sợ hãi những gì Lucsas có thể làm với mình.
Mất từng người một trong gia đình đã khiến sâu thẳm trong cô bị chấn động. Cô sợ hãi, thực sự khiếp sợ, nhưng cô vẫn phải sống tiếp. Cô buộc phải thừa nhận, với sự thật tàn nhẫn, rằng cuộc sống mới mong manh làm sao, nó có thể dễ dàng bị tước mất thế nào cô đã thu mình lại, không muốn để bản thân tin tưởng bất cứ ai khác bởi vì cô chỉ đơn giản là không thể chịu đựng được nỗi đau nữa và không thể để mình đứng trước nguy cơ mất thêm một ai khác mà cô yêu thương. Tập trung bản thân vào khu vườn đã cứu giúp sự tỉnh táo của cô, khiến cô lại thấy mình được sống lần nữa, vì đất đai là một món quà. Nó, ít nhất, luôn vĩnh cửu. Nó sẽ ở đó thật lâu sau khi cô chết đi. Cô có thể tin tưởng vào đất ấm áp, vào chu kỳ của các mùa, sự tái sinh trong mỗi mùa xuân. Ngoại trừ Olivia, cô chưa bao giờ bị cám dỗ để cho bất cứ ai đến gần mình lần nữa.
Và giờ Lucas đang phá vỡ bức tường tinh thần của cô. Anh có thể phá hủy không chỉ cuộc sống mà cô đã dựng lên quanh mình mà còn cả tự trọng của cô nữa. Nếu cô để anh có ý nghĩa quá nhiều với mình, anh có thể hạ cô xuống thành ai đó cô khinh bỉ, không có chút ý chí hay tự chủ nữa, sẵn sàng làm bất cứ điều gì để giữ anh hạnh phúc. Muốn anh một cách mù quáng và bản năng; Lucas là người mạnh mẽ vào kiêu ngạo, tàn nhẫn để đạt được những gì mình muốn. Anh muốn cô, và anh sẽ không nghe bất cứ lời từ chối nào của cô. Không phải cô sợ anh sẽ ép buộc cô, bởi bản ngã của anh sẽ không cho phép anh làm vậy, nhưng đúng hơn là cô sẽ đánh mất ý chí của mình và không thể nói không với anh được. Anh đã chứng minh cho cô thấy rằng cô yếu đuối đến thế nào khi anh muốn làm tình với cô. Và anh thậm chí còn chưa làm gì nhiều – hôn cô, chạm vào cô và hôn lên ngực cô – nhưng cô đã ở trên bờ vực để cầu xin anh cho cô biết thêm nữa. Thật xấu hổ khi nhận ra anh có thể xử lý cô dễ dàng làm sao.
Dù cho sự giận dữ đã thúc đẩy cô bảo anh đừng quay lại, giờ thì cô đã bình tĩnh hơn, cô nhận ra đó chỉ là cảm xúc thường thấy, và là điều tuyệt vời nhất với cô. Dù vậy, câu hỏi đặt ra là, liệu Lucas có nghe lời không.
Cô có được câu trả lời vào sáng hôm sau khi nghe thấy tiếng vó ngựa tới gần. Cô nhìn khẩu súng săn nhưng thừa nhận rằng đó sẽ là một mối đe dọa vô ích, ít nhất là bây giờ. Dù cô đã cố gắng ăn mặc lịch sự nhất có thể, cô vẫn không thể nâng được thứ vũ khí nặng đó và bắn bất kỳ mục tiêu nào.
Không thèm gõ cửa, anh mở cửa và bước vào, vốn đã không được khóa suốt hai hôm nay. Dee quay lại từ chỗ lò sưởi để nhìn anh, một lời quở trách dâng lên trên môi cô và cô buộc mình phải nuốt xuống; sau tất cả, cánh cửa không được cài chốt là có lý của nó.
Chắc chắn là không phải dấu hiệu của sự hài lòng khi đôi lông mày đen của anh nhíu lại trên gương mặt cau có khi trông thấy cô đứng bên bếp và quay thịt xông khói bằng một cái chĩa.
“Em không cần phải làm việc đó.”
“Tôi đã bảo rồi, tôi cảm thấy tốt hơn rồi. Tôi có thể làm được việc này.”
“Nhưng không đi giày,” anh quan sát, nhìn xuống đôi chân trần của cô.
Cô đã cố gắng nhưng không thể cúi xuống đủ sâu để kéo tất hoặc giày lên được. Đó cũng là sự thật khi cô vẫn đang mặc áo sơ mi của anh, nhưng trông vẫn ổn khi có một chiếc áo choàng ngoài. Cô đã vật lộn để mặc đồ lót, một cái váy lót và một cái chân váy dưới áo sơ mi. Sau hai ngày gần như ở trần, những bộ quần áo nặng nề lại khiến cô thấy thật thoải mái.
Anh quăng một gói nhỏ lên bàn. Cô nhìn nó, sau đó nhướn mày dò hỏi. “Là một cái váy ngủ. Để thay cho cái tôi đã cắt của em.”
Cô thấy mừng vì anh đã nghĩ đến nó, vì cô chỉ có hai cái thôi. “Tôi sẽ giặt sơ mi của anh và trả lại.”
“Không cần vội.” Anh đang quan sát cô với cảm xúc mãnh liệt khiến cô bắt đầu cảm thấy không thoải mái và phải cố cưỡng lại ham muốn nhìn xuống xem tất cả các khuy đã được cài chưa. Tuy nhiên, anh chỉ giật lấy cái chĩa trong tay cô và nói. “Ngồi xuống. Tôi sẽ hoàn thành việc này.”
Lucas không hề bỏ qua khoảng dừng ngắn trước khi cô làm theo lời anh nói, và anh không thể thư giãn cho đến khi cô ngồi xuống an toàn. Anh đã cưỡi ngựa tới đây với từng dây thần kinh căng lên cảnh báo, chờ đợi một tiếng súng thứ hai bất kỳ. Anh đã đẩy cô đi quá mạnh mẽ và quá xa hôm trước, và anh biết điều đó. Với phần lớn phụ nữ - khỉ thật, bất kỳ phụ nữ nào khác – anh sẽ mong đợi không hơn một trận tam bành tồi tệ nhất, và có nhiều khả năng là cả nước mắt hay sự giận dỗi. Nhưng Dee có khả năng sẽ làm y như lời cô nói và chào đón anh bằng đạn chì. Cái đó, anh dứt khoát nghĩ, chỉ là anh xứng đáng nhận nó vì đã quá ngu ngốc. Anh đã suy nghĩ bằng cái ấy của mình, không phải bằng cái đầu. Chỉ vì anh đang nóng lên, cương cứng và thất vọng khiến tính khí của anh trở nên tồi tệ.
Sau khi ăn sáng, anh quỳ xuống và trượt đôi tất trắng vào chân cô, vuốt phẳng chúng ra và thắt nịt tất lại ngay phía trên đầu gối cô. Sau hai ngày được chăm sóc như vậy thậm chí cũng không khiến cô ngừng đỏ mặt. Sau đó, anh đi đôi ủng làm việc của cô vào, và gương mặt anh trở nên dữ tợn lần nữa khi anh nghĩ đến những đôi giày xinh xắn cô có thể đi nếu cô không khăng khăng đòi lao động như ngựa. Tuy nhiên, chỉ lần này thôi, anh biết là mình nên ngậm miệng lại.
Anh đưa cô ra ngoài để đi loanh quanh, chuyến đi đầu tiên quá cánh cửa nhà của cô kể từ buổi sáng sau khi bị ngã. Cô khăng khăng đòi kiểm tra thửa ruộng đã cày, và cô nói với anh kế hoạch trồng trọt của mình.
“Ngô này, tất nhiên cả đậu nữa. Tôi đã may mắn bán được bí năm ngoái, vậy nên tôi sẽ thêm một dãy bí ở chỗ kia. Chỗ này sẽ dùng để trồng hành tây và cà rốt, vài cây ớt nữa. Và tôi nghĩ mình sẽ cố thêm khoai tây trong năm nay. Ông Winches luôn có chúng, nhưng tôi ngờ là ông ta sẽ trả một xu nào để chúng được vận chuyển.”
Đôi mắt cô sáng lên khi nhìn vào viễn cảnh của mảnh đất, cô trông thấy những loại thực phẩm xanh tươi mơn mởn, những loại cây sẽ giúp cô qua được mùa đông và là phương tiện giúp cô sinh sống. Lucas cũng nhìn mảnh đất và nghĩ về công việc cô sẽ phải làm, đầu tiên là trồng trọt, sau đó là hàng ngày chiến đấu với các loại cỏ dại và côn trùng, và cuối cùng là những ngày thu hoạch, khi cô phải làm việc cực nhọc nhất, vì cô sẽ không chỉ làm những công việc lặt vặt bình thường mà phải làm việc trong bếp để bảo quản các loại rau cô sẽ cần trong mùa đông. Một người phụ nữ làm nông sẽ không có khoảng thời gian dễ dàng; một người phụ nữ tự mình làm hết công việc trong nông trại của mình có khả năng sẽ sớm nằm xuống mồ. Trừ khi cô đủ thông minh mà bán nó đi.
Dee là người mạnh mẽ, cơ thể cô mỏng manh mềm mại và săn chắc, nhưng cuối cùng thì làm những việc như thế là quá sức với cô. Lucas nhìn xuống cô, với mái tóc dài của cô đổ xuống lưng và gương mặt khác biệt của cô hướng về phía ánh mặt trời buổi sáng, và anh thề với bản thân ngay khi đó rằng anh sẽ đưa cô ra khỏi nông trại trước khi nó giết cô khoặc khiến cô già trước tuổi. Anh sẽ phải chiến đấu với từng inch trong suốt chặng đường, nhưng anh vẫn sẽ giữ vững quan điểm của mình.
Trước khi kịp nghĩ, anh cúi xuống và hôn cô, tay anh kéo cô lại gần áp vào mình. Đôi mắt xanh của cô mở to kinh ngạc, sau đó từ từ khép lại khi miệng cô mở ra chào đón anh. Đôi môi cô mềm mại và đầy đặn, cánh môi dưới vẫn còn hơi sưng từ sự thô lỗ của anh hôm trước. Giờ anh đối xử với cô cẩn thận hơn, duy trì vừa đủ áp lực khi lưỡi anh thăm dò gợi cảm. Lần này cô nghiêng đầu và đáp lại anh với chút do dự ban đàu, sau đó cô bắt đầu tìm kiếm sâu hơn bằng lưỡi mình khiến giác quan của anh quay cuồng. Bàn tay anh siết chặt hơn trên eo cô, sau đó anh trượt một cánh tay ra sau cô trong khi tay kia di chuyển lên khum lấy ngực cô.
Ngay lập tức cô cố gắng vùng ra, sự phản đối dâng lên trong họng cô. Lucas ôm lấy cô, những ngón tay dài của anh nắn bóp miền da thịt đầy đặn, cọ xát núm vú nhạy cảm của cô. “Tôi sẽ không làm gì nhiều hơn thế này đâu,” anh lẩm bẩm khi miệng anh di chuyển xuống cổ cô. “Thư giãn đi và để tôi khiến em cảm thấy tuyệt hơn.”
Anh khiến cô cảm thấy vô cùng tuyệt vời, Dee nghĩ một cách tuyệt vọng, và mọi chuyện xảy ra quá nhanh. Một nụ hôn, một cái vuốt ve, và cô muốn anh làm tất cả mọi thứ. Cô thậm chí còn muốn mở chân mình ra để cảm nhận chiều dài cứng rắn kia ép vào bụng mình, và sẽ không bao giờ làm vậy, bởi vì nó sẽ là một sai lầm cực lớn sẽ khiến Lucas áp đảo cô.
Cô không thể đẩy anh ra, nhưng cô tìm thấy đủ sức mạnh, đủ tỉnh táo, để quay đầu đi và lên tiếng, “Không, Lucas. Tôi không muốn anh làm thế này.”
“Nói dối,” anh nói, nhưng anh ngẩng đầu lên. Môi anh đang bóng lên từ nụ hôn với cô, biểu hiện của anh có chút khắc nghiệt. Cô đang hoàn toàn ở trong sự thương xót của anh và cô biết điều đó, nhưng cô không chắc anh cũng có chút lòng thương xót nào không. Nếu anh chọn cách tiếp tục làm tình với cô, cô sẽ không chỉ dâng hiến, cô sẽ không do dự, thậm chí còn cầu cầu xin anh nếu cần thiết.
“Tôi không nói dối,” cô nhấn mạnh trước khi anh có thể hôn cô lần nữa. Sự thành thật thúc đẩy cô nói thêm, “Tôi không nói là tôi không muốn anh. Tôi nói rằng tôi không muốn anh đối xử với tôi như thế này.”
“Ngay cả thế thì em cũng đang nói dối.” Nhưng anh từ từ để cô đi, và đó là những gì cô định làm.
Cô cảm thấy như thể tất cả trang phục của mình đều đang xộc xệch, cô liếc xuống và thấy rằng sau tất cả chẳng có gì bị xáo trộn cả. Tất cả đều là sự bất ổn bên trong cô.
“Anh sẽ không làm thế này nếu tôi là bất kỳ ai khác.” Giọng cô thấp như thể đang buộc tội. “Anh sẽ không đối xử với Olivia thế này.” Cô nhớ lại cái ngày đầu tiên cô thấy anh kể từ khi anh quay lại, cách anh đến bên Olivia và những người phụ nữ trẻ xung quanh đang cười khúc khích quanh cô ấy. Anh sẽ không bao giờ đối xử với họ theo cách anh đã chạm vào cô.
Ánh mắt Lucas trở nên sắc nhọn. “Ý em là như một người phụ nữ phải không? Có lẽ em đúng. Nhưng đừng bao giờ buộc tội tôi đối xử với em như gái điếm, chết tiệt, bởi vì chúng ta đều biết sự khác biệt.”
“Một con điếm là những gì mọi người sẽ gọi tôi.”
“Sao mọi người biết được chứ? Những gì giữa chúng ta là riêng tư.”
Có vẻ như chẳng còn gì nhiều để nói. Cô quay trở lại nhà, và anh bước theo bên cạnh cô, bàn tay mạnh mẽ của anh nâng đỡ cô từng bước khi các cơ bắp của cô căng lên phản đối. Anh lại hôn cô lần nữa, sau đó thả cô ra đi làm các công việc vặt.
Khi còn lại một mình tối đó, vì tò mò hơn là bất kỳ lí do thiết thực nào, cô mở cái gói chứa áo ngủ ra, khi mà cô vẫn phải ngủ trong cái sơ mi của anh. Hàng nút áo cho thấy chúng chẳng có gì giống chiếc váy ngủ trắng của cô, kể cả mục đích, cái này chắc chắn không phải để mặc đi ngủ, chỉ để ngủ, mà để bàn tay người tình háo hức cởi bỏ nó.
Cô lướt tay qua làn lụa mỏng, chú ý đến sự tinh tế. Phần nào trong cô đánh giá cao sự xa hoa đẹp đẽ của nó, và sắc hồng nhạt lung linh sẽ bổ sung hoàn hảo cho nước da cô, nhưng phần thực tế trong cô đang giận dữ với anh vì đã tước đi của cô thứ cô cần, và cố gắng thay thế nó bằng chiếc váy rất không thực tế này. Tất nhiên chẳng thể hiểu lầm ý định của anh – rằng cô sẽ mặc chiếc váy này dành cho anh.
Anh sẽ khiến cô ít giận dữ hơn, cô nghĩ, nếu anh mua hai cái, một cái để thay thế cho cái anh đã xé rách và cái này để anh thêm chút vui vẻ cho riêng mình. Cứ để anh nghĩ về thứ anh thích, nhưng cô thực sự cần một cái váy ngủ ấm áp.
Cô nói nhiều với anh ngày hôm sau, nhấn mạnh rằng cô phải tiếp tục mặc sơ mi của anh, cái đó ít nhất còn có tay áo. Anh cười toe với cô, có tia sáng lóe lên trong đôi mắt xanh quỷ quái của anh. “Tôi cũng thích em mặc nó nữa,” anh nói.
Thêm hai ngày nữa trước khi cô đủ khỏe để tự mặc đồ và làm việc nhà, dù chưa lấy lại được tốc độ và sự khéo léo bình thường. Hôm trước, sau khi nỗ lực thức dậy và quay vào thật sớm, cô đang vắt sữa một con bò ngay khi Lucas ghé qua. Anh không nói gì, chỉ đơn thuần giúp cô vắt cho nhanh, sau đó xách sữa đi cạnh cô. Cả hai chiếc áo sơ mi của anh đều đã được giặt sạch và gấp gọn gàng đặt trên bàn cho anh.
Anh ra ngoài và trở lại với một cái gói khác. “Chỉ để giữ ấm cho em khi tôi không thể,” anh nói, cười toe toét khi ném nó cho cô.
Cô mở ra, nửa lo sợ rằng sự lựa chọn này sẽ là thứ còn không thích hợp hơn cái trước. Nhưng chiếc váy bằng vải bông trắng mềm mại đúng như những gì cô yêu cầu, dài tay và cao cổ. Phần ngực được trang trí bằng những nếp ly nhỏ, và các nút áo được mở rộng gần đến thắt lưng. Cô có thể bước vào đó, cô nhận ra, và cô tặng anh nụ cười thực sự ấm áp bởi sự chu đáo đó. Vai và cánh tay cô vẫn phản đối khi cố định kéo nó qua đầu.
“Tôi tự hỏi Bà Worley sẽ nghĩ gì khi anh đi mua váy ngủ nhỉ,” cô trầm ngâm, cố gắng mường tượng khuôn mặt nghiêm khắc của người phụ nữ khi Lucas đi mua món đồ bằng lụa. Nghĩ về chuyện đó, anh đã mua chiếc váy ngủ bằng lụa ở đâu chứ? Cô không thể nghĩ có bất kỳ thương lái nào ở Prosper lại có thứ hàng hóa đó. Anh sẽ phải đặt nó ở tít tận phía Đông, hoặc từ San Francisco, và chắc chắn anh không có đủ thời gian để làm vậy.
“Bà Worley chẳng nghĩ gì về nó hết,” anh khùng lên. “Chiếc váy cotton là của mẹ tôi.”
Cô nhận ra anh không nói về nơi anh có được cái váy lụa.
Anh bỏ bê công việc của mình để giúp đỡ cô, và giờ thì cô lại có thể tự đi đứng lại được và anh sẽ lại dành vài ngày tiếp theo để quay lại với công việc.
“Tôi sẽ không thể qua kiểm tra em trong thời gian tới nữa,” anh cảm báo. “Vì Chúa, cẩn thận đấy.”
“Tôi sẽ cẩn thận. Sau tất cả thì đó cũng là tai nạn đầu tiên của tôi mà.”
“Và nó có thể là tai nạn cuối cùng của em, nếu em gãy cổ.”
“Gì nào? Và tước mất cơ hội để anh phàn nàn à?” cô nói ngọt ngào. “Tôi sẽ không bao giờ làm thế đâu.”
“Buổi dã ngoại và khiêu vũ mùa xuân sẽ diễn ra tuần tới,” anh nói, tiếp tục suy nghĩ, lờ đi cú thúc của cô. Đó là khoảng thời gian thực sự bận rộn của trang trại, với tất cả các hoạt động đóng dấu và thiến gia súc cần được thực hiện, đó có lẽ sẽ là lần tiếp theo anh mới được gặp cô. “Nếu tôi không thể ghé qua được nữa, tôi sẽ gặp em ở đó.”
“Tôi nghi ngờ đấy,” cô nói. “Tôi không tham gia buổi khiêu vũ mùa xuân.”
Anh dừng lại và nhìn cô với vẻ giận dữ. “Sao không?”
“Sao phải tham gia?”
“Để làm quen với hàng xóm láng giềng của em.”
“Nếu tôi làm thế, ai đó” – ý là người đàn ông nào đó – “sẽ cho rằng tôi muốn nhiều hơn là tình bạn trong quá khứ. Sẽ dễ dàng hơn nếu không khuyến khích bất kỳ ai cả.”
“Em có thể dành nhiều thời gian của mình với những người phụ nữ.”
Cô bật cười lớn. “Người phụ nữ khốn khổ nào lại muốn tôi độc chiếm thời gian của cô ấy chứ? Mọi người tới để vui chơi với bạn bè họ, hoặc để tán tỉnh, và tôi chẳng muốn thứ nào trong cả hai thứ đó cả. Bên cạnh đó, đây là quãng thời gian bận rộn của tôi, tôi thực sự không có khả năng để lãng phí cả một ngày mà không làm gì được, đặc biệt là kể từ khi tôi đã mất rất nhiều thời gian trong tuần vừa qua rồi.”
Anh quắc mắt nhìn cô, tức giận vì cô để tâm đến bản thân mình quá ít. Anh đã mong đợi được nhảy với cô, để được cảm nhận đôi chân dài của cô áp vào anh. Với sự náo nhiệt trong ngày, sẽ chẳng ai để ý đến họ cả.
“Tôi muốn em đi,” anh nói. “Mặc bộ váy đẹp nhất của em và chỉ một lần thôi quên cái nông trại chết tiệt đi.”
“Không,” cô nói. Không ngụy biện, không lý do, chỉ không.
Lucas không thường bị từ chối. “Nếu em không tới buổi dã ngoại,” anh nói, “tôi sẽ tới tìm em.”
Truyện khác cùng thể loại
39 chương
11 chương
16 chương
26 chương
53 chương