Dòng Nước Thiên Thần (Angel Creek)
Chương 12
(Người dịch: pmtrang)
Tháng sáu đến với tiết trời nóng và khô. Bực bội hơn nữa là sấm sét thường kéo tới vào cuối mỗi buổi chiều dội vang trên khắp các dãy núi, những đám mây đen khiến họ khấp khởi hy vọng rằng mưa sẽ tới; nhưng rồi những đám mây lại bay đi, nếu nó có ban phát sự ẩm ướt thì cũng là cho bên kia những ngọn núi, còn Prosper không nhận được chút nào.
Bình minh lên không khí đã oi nóng còn bầu trời trong xanh như nó thường vậy, nên Lucas bắt đầu lo lắng, mặc dù Double C vẫn có đủ nước. Đợt khô hạn này chẳng biết sẽ kéo dài bao lâu nữa; không chỉ những hồ nước đang dần cạn khô, cây cỏ cũng đang dần héo úa, không còn phát triển tươi tốt để bồi đắp cho khu vực chăn thả. Gia súc giờ phải đi xa hơn mỗi ngày để gặm cỏ, sau đó quay trở lại những con lạch và đầm để tìm nước. Chúng đang ngày một cạn đi, và mỗi ngày chúng lại bị bồi thêm nhiều đất. Anh không thích thế, nhưng chẳng thể làm cái quái gì được. Thừa nhận điều đó khiến anh không dễ chịu chút nào.
Đã hai tuần trôi qua không ở bên cạnh Dee, anh cưỡi ngựa đến Angel Creek bỏ lại rất nhiều công việc dang dở bởi mỗi phút không có cô như dài đến vô tận. Anh đang quá hồi hộp và phấn khích, không chỉ vì nhu cầu tình dục mà vì anh không thể gạt cô khỏi tâm trí mình. Chưa từng có người phụ nữ nào lại xâm chiếm đầu óc anh đến thế, cản trở công việc của anh, can thiệp vào giấc ngủ của anh. Ham muốn của anh với cô chẳng hề nguội đi; anh muốn cô hơn nữa, cơn đói khát của anh còn trở nên dữ dội hơn, mãnh liệt hơn bởi nó không thể thổ lộ, thậm chí với cả những người làm của mình. Nếu những người làm công có từng thắc mắc anh đã đi đâu, họ sẽ chẳng bao giờ lên tiếng. Anh ngờ rằng tất cả họ đều đã gặp Olivia, dĩ nhiên họ sẽ không bao giờ buông lời nhận xét cợt nhả về một quý cô theo cách họ nói về những người phụ nữ ít đáng kính hơn. Cơn giận bùng lên khi anh nghĩ đến chuyện bất cứ ai nghĩ về Dee ít đáng kính hơn Olivia, nhưng anh không thể nói bất cứ điều gì mà không khiến Dee thành mục tiêu, nên anh ngậm chặt miệng.
Dee bình thản ngồi trước hiên nhà khi anh cưỡi ngựa tới, cô không đứng dậy chào đón anh. Cô có thể giận dữ anh, anh nghĩ với một tiếng thở dài, nhưng rồi anh quyết định rằng chắc cô không giận đâu. Nếu Dee có giận, cô sẽ nói thẳng vào mặt anh. Thế còn tốt hơn là cô cứ giữ lấy sự giận dữ âm thầm.
Anh đưa ngựa vào chuồng, để nó mát mẻ hơn, khi quay lại nhà anh nhận ra mọi thứ xanh tốt đến thế nào, trong khi khắp các nơi khác cỏ đều đã úa vàng và những chiếc lá cây thì rụng lả tả.
Angel Creek đúng là một ốc đảo tươi tốt nếu đem ra so sánh. Anh dừng lại ngắm nhìn xung quanh. Khu vườn của cô đang phát triển mạnh mẽ, anh có thể nhận ra đồng cỏ phía thung lũng cũng xanh và tươi tốt. Anh nghe thấy tiếng nước róc rách trong con lạch, dòng nước tinh khiết, mát lành, ngọt ngào từ dãy núi bồi đắp cho thung lũng nhỏ này và giúp nó phát triển mạnh mẽ.
Thung lũng không đủ lớn để cung cấp cho tất cả đàn gia súc của anh, nhưng nếu anh sở hữu nó thì đây sẽ là nguồn cứu trợ cho đợt hạn hán. Số gia súc có thể sống sót ở Angel Creek đủ để giúp anh khỏi bị phá sản. Quả thực, thả một số gia súc ở đó thậm chí còn giúp được số gia súc còn lại ở trên Double C, bởi chúng đều nhận được cỏ và nước.
Dee vẫn ngồi yên khi anh bước đến hiên, ngồi xuống cạnh cô. Đôi mắt cô khép lại, nhưng chân cô chậm rãi di chuyển, đung đưa chiếc ghế.
“Tôi sẽ trả em năm ngàn đô la cho Angel Creek,” anh lên tiếng.
Đôi mắt màu lục khó dò của cô mở ra, nhìn anh một lúc trước khi hàng mi dày khép lại.
“Nó không phải để bán.”
“Chết tiệt,” anh cáu kỉnh. “Số đó gấp đôi giá trị thật đấy.”
“Không phải,” cô lý luận. “Vì anh đưa ra giá năm ngàn, thì nó đáng giá năm ngàn.”
“Bảy ngàn.”
“Nó không phải để bán.”
“Em sẽ hiểu lý lẽ trong chuyện này được chứ?”
“Em đang có lý đây,” cô nhấn mạnh. “Đây là nhà em. Em không muốn bán nó.”
“Mười ngàn.”
“Dừng lại.”
“Em sẽ làm gì khi mà em quá già để cày cuốc. Đây là công việc nặng nhọc, em sẽ không thể tiếp tục làm được nữa. Giờ em còn trẻ và khỏe mạnh, nhưng mười năm nữa thì sao?”
“Em sẽ nói cho anh biết trong mười năm nữa,” cô vặn lại.
“Thử gọi tên bất kỳ kiểu kinh doanh nào em có xem, và tôi sẽ đưa nó cho em. Em sẽ không nhận được đề nghị kiểu này từ bất kỳ ai khác đâu.”
Cô dừng đung đưa ghế và mở mắt. Lucas nhìn cô chăm chú, nhịp tim của anh tăng tốc khi cuối cùng anh cũng nhận ra sự thư thái của cô đang dần biến mất. Nó như thể đang cố tình chọc tức một con hổ cái tấn công, nhưng anh đã mệt mỏi với sự từ chối của cô thậm chí chỉ là để thảo luận việc bán Angel Creek. Anh có thể không giành chiến thắng, nhưng muốn cô ít nhất cũng phải lắng nghe mình.
“Nó chẳng thú vị bằng đề nghị của Kyle Bellamy,” cô nói với sự nhạo báng mềm mỏng.
Anh cảm thấy cơn giận dữ đột ngột trào lên. Anh chỉ có thể tượng tượng ra Bellamy đã đề nghị điều gì. Lần đầu tiên anh gặp Dee anh đã không thích cái cách Bellamy cũng hứng thú với việc mua đất, nhưng giờ thì còn không thích suy nghĩ gã đó cũng muốn Dee hơn.
“Tôi tưởng tượng được đề nghị của gã đó là gì,” anh nói mỉa mai.
“Em nghi ngờ đấy,” cô trao anh một nụ cười ngọt ngào khiến anh ngay lập tức cảnh giác. “Anh ta hỏi cưới em.”
Lần này Lucas không cảm giác cơn giận trào lên nữa, anh thấy một cơn sốt, quá nóng đến nỗi toàn bộ cơ thể anh như phồng lên và bị thiêu đốt. Cậu nhỏ của anh siết lại.
“Không nếu như tôi có thể giúp được,” anh nói bằng tông giọng đều đều, cô không chắc anh đang ám chỉ điều gì.
“Đó là quyết định của em, không phải của anh. Tất nhiên là em đã từ chối anh ta.”
“Khi hắn ta ở đây sao?” Vẻ giết người vẫn còn trong mắt anh.
Cô nhún vai. “Trước cả khi anh quay về thị trấn.”
Sự giận dữ nhạt đi khi anh nhận ra đó không phải là lời đề nghị gần đây. Nhưng nếu Bellamy thậm chí từng đặt chân đến Angel Creek, thì tốt nhất nên chào tạm biệt đi.
“Anh không muốn hắn ta đến đây nữa,” anh nói thẳng thừng, trong trường hợp cô có bất kỳ nghi ngờ nào.
“Ngay từ đầu em đâu có mời anh ta tới.” Cô trầm ngâm. “Em cũng chẳng mời anh. Không kỳ lạ sao? Những người đàn ông khốn khổ, những người cần cái nông trại chỉ muốn tôi vì tình dục; anh và Bellamy có rất nhiều đất đai, nhưng các người vẫn muốn thêm nữa. Em phải công nhận Bellamy muốn nó nhiều hơn anh, bởi anh ta còn đề nghị kết hôn nữa kìa.”
Bản năng cảnh giác của Lucas trỗi dậy. “Mọi chuyện như thế sao?” anh nỏi, cẩn thận giữ lại những cảm xúc của bản thân. Anh thấy như thể mình đang giẫm chân qua một vũng lầy, nơi mà mọi bước tiến sai lầm đều sẽ thành thảm họa. Anh nhận ra anh đang nín thở, chờ đợi câu trả lời của cô.
Dee không nhìn anh, khoát tay về phía đất đai của mình.
“Kết hôn còn tồi tệ hơn là bán đất,” cô nói. “Em sẽ mất cả đất đai và sự độc lập của bản thân. Trong hai điểm đó, bán đất ít nhất vẫn giữ cho em được sự độc lập.”
Nỗi thất vọng dâng đầy trong ngực anh. Cho đến khi anh nhận thấy sức mạnh của nó, anh đã không nhận ra mình muốn cô nói đồng ý đến thế nào, rằng cô sẽ quan tâm tới lời cầu hôn của anh. Cơn sốc đóng băng anh trên chiếc ghế. Anh lẽ ra phải biết từ lần đầu tiên anh làm tình với cô rằng cô sẽ phá vỡ kế hoạch kết hôn của anh với Olivia, rằng anh không thể kết hôn với Olivia trong khi anh vẫn muốn Dee quá mãnh liệt. Anh không thể tưởng tượng ra việc Dee đồng ý làm tình nhân của một người đàn ông đã kết hôn, và điều đó cũng không hề công bằng với Olivia. Dee đã nói rõ quan điểm của cô về chuyện lập gia đình ngay trong lần đầu tiên họ gặp nhau. Cho đến giờ anh đã không thực sự nghĩ về chuyện kết hôn với cô bởi cô không hề phù hợp với những dự định của anh; anh đã chuẩn bị sẵn sàng kết hôn với cô nếu cô mang thai, nhưng chủ đề đó chưa bao giờ được mang ra thảo luận giữa họ, và chỉ là sự suy đoán của riêng anh rằng cô sẽ cưới anh thậm chí sau đó. Giờ thì anh đã đề cập tới, và sự từ chối của cô đánh thẳng vào giữa hai mống mắt anh. Anh muốn Dee làm vợ anh, và không phải bởi cô sẽ phù hợp với những dự định của anh. Dù có bất cứ dự định gì, cô cũng sẽ khiến mọi việc trở nên khó khăn hơn.
Nhưng ở cùng cô, anh có thể cười và tranh luận mà không phải lo lắng chuyện khiến những cảm xúc của cô tổn thương khi anh quát cô. Dee sẽ cãi lại ngay. Và trên giường cô thật hoang dã và đam mê, dâng hiến hoàn toàn thân thể cho anh mà không hề xấu hổ và khám phá anh cũng mãnh liệt như thế. Anh sẽ phải tìm ra cách khiến cô phù hợp với hình mẫu mà mình mong muốn.
Anh sẽ kết hôn với cô trong vòng một phút nếu cô muốn anh, nhưng Dee không muốn kết hôn với bất cứ ai. Hôn nhân sẽ khiến cô cảm thấy như chim bị nhốt trong lồng, cô không thể chịu được điều đó.
“Vậy thì nhận tiền đi,” anh nói, không nhìn cô bởi anh sợ cô sẽ đọc được quá nhiều điều trong mắt mình. “Nó đủ để đầu tư, và em sẽ luôn có đủ tiền để sống. Như thế em vẫn sẽ có được sự độc lập, em không phải tự mình làm việc đến chết trên mảnh đất nữa. Khỉ thật, em thậm chí còn có thể mua được nhiều đất hơn, nếu đó là điều em muốn.”
“Nhưng nó sẽ không phải Angel Creek,” cô nói nhẹ nhàng. “Em yêu nơi này. Em đã yêu nó ngay từ lần đầu trông thấy.” Và nó cho cô một lý do để sống. Để đổi lấy khoản tiền hào phóng kia cô thà chăm sóc nó, bảo vệ nó. Đôi khi cô cảm thấy một nỗi sợ hãi đầy mê tín rằng cô sẽ giống như một cái cây chết nếu bị bật gốc khỏi mảnh đất nơi thung lũng này.
Và cô sẽ không bao giờ yêu bất cứ người đàn ông nào như cô yêu mảnh đất này, anh nghĩ một cách man dại. Anh ước thà Kyle Bellamy là đối thủ của mình chứ không phải Angel Creek, bởi anh có thể chiến đấu với Bellamy, nhưng làm sao anh có thể chiến đấu với một mảnh đất? Anh nhớ lại cái nhìn mơ màng trên gương mặt cô vào buổi sáng anh tới gặp cô trong buổi bình minh và tìm thấy cô nơi đồng cổ, sự ganh tị sắc nhọn đâm thẳng vào anh khi anh nhận ra mảnh đất đó, ánh nắng vàng trải dài đó, dòng nước tinh khiết đó, mà nó không thuộc về anh.
Khốn kiếp, anh cũng yêu Double C mãnh liệt như vậy. Anh không thể lên án cô được bởi họ quá giống nhau. Đó là lý do anh thấy thật thoải mái khi ở bên cô, vì cô mạnh mẽ ngang ngửa anh. Nhưng chết tiệt, nó không giống như việc anh yêu cầu cô di chuyển tới vùng đất khác.
Anh đứng lên và đưa tay cho cô. “Vào trong thôi,” anh nói đột ngột. Anh cần cô. Chúa ơi, sao anh có thể cần cô đến vậy.
Nhưng cô không nắm tay anh, chỉ nhìn anh như cái nhìn của một con mèo.
“Nếu anh cưỡi ngựa tới đây chỉ vì chuyện đó, anh sẽ phải thất vọng thôi. Em đang đến tháng.”
Anh có thất vọng nhưng không định bỏ cuộc. Kể cả anh không thể làm tình với cô, anh vẫn cần cô theo nhiều cách khác. Anh vẫn giữ bàn tay đang đưa ra.
“Vậy thì tới ngồi vào lòng tôi và khiến tôi phát điên,” anh nói.
Gương mặt cô sáng bừng lên với vẻ hứng thú, cô đặt tay mình vào tay anh. Cô luôn sẵn sàng để khiến anh phát điên. Nhưng bởi họ dành quá nhiều thời gian để nói chuyện hơn là làm gì khác. Anh nghiêm túc nghĩ lại về việc cô ngồi trên đùi mình, và cả hai cuối cùng ngồi trên một chiếc ghế lớn trước ngọn lửa. Anh nói chuyện với cô về đàn gia súc của mình, về kế hoạch mở rộng, làm thế nào với kế hoạch sử dụng các chính trị gia ở Denver để tiếp tục tham vọng của mình. Công dân của Colorado đang có dự định bỏ phiếu phê chuẩn hiến pháp nhà nước vào ngày đầu tiên của tháng Bảy, và sau đó sẽ là cuộc bỏ phiếu đề nghị chính phủ liên bang thừa nhận họ là một bang. Anh nói với cô việc trở thành một tiểu bang sẽ có ý nghĩa như thế nào, cô ngồi thẳng dậy cau mày với anh.
“Em không biết là mình có muốn dự định của mọi người được phê chuẩn không nữa. Em thích mọi việc cứ như hiện giờ thôi.”
“Đó là sự tiến bộ, em yêu. Có thêm nhiều người, chúng ta sẽ mở rộng kinh doanh hơn, và có thêm các tuyến đường sắt. Đường sắt là chìa khóa, Colorado không thể phát triển được nếu thiếu chúng.”
“Nó tạo nên sự khác biệt gì?”
“Tiền,” anh nói đơn giản. “Em không thể làm được gì nếu thiếu tiền.”
“Nhưng em không thích mọi thứ thay đổi.” Cô nép đầu lại vào vai anh và trầm ngâm. “Em không thích thay đổi.”
“Mọi thứ đều thay đổi.”
Anh vuốt tay qua mái tóc dài của cô và đặt một nụ hôn lên thái dương cô. Cô dụi mặt vào cổ anh, anh ôm lấy cô chặt hơn như thể anh sẽ bảo vệ cô khỏi sự thay đổi không thể tránh khỏi với cả hai người.
***
Chuyện Olivia cưỡi ngựa vào mỗi buổi chiều chủ nhật đã trở thành thói quen. Thỉnh thoảng cô đi mà không gặp được Luis, nỗi thất vọng của cô được giấu cẩn thận sau thái độ bình tĩnh bên ngoài. Nhưng gần như lần nào anh cũng đi cùng cô tới vài nơi. Cô hiếm khi thấy anh những lúc khác, công việc ở trang trại lúc nào cũng khiến anh bận rộn. Khoảng thời gian giữa các buổi chiều chủ nhật trôi chậm như sên, trong khi vài giờ cô ở cùng anh đã biến mất gần như trước cả khi cô nhận ra. Cô như thể bị ám ảnh với nhu cầu cần trông thấy anh khiến cô thậm chí quên cả thói quen cưỡi ngựa đến thăm Dee và cảm thấy có lỗi bởi cô có quá nhiều điều muốn kể với Dee.
Cô không thể nghĩ về bất cứ điều gì khác ngoài Luis. Trái tim cô bắt đầu đập nhanh ngay khi anh xuất hiện, khiến cô cảm thấy như mình sắp chết ngạt bởi hơi nóng. Cô không còn mặc bộ váy cưỡi ngựa nữa, nhưng những bộ váy cô mặc vẫn thích hợp khi nó được cài nút cao đến cổ và tay áo dài. Thời tiết ấm áp bất thường mang lại cảm giác thật khó chịu, phản ứng vật lý với Luis thậm chí còn khiến nó tồi tệ hơn.
Cô thường xuyên nhìn vào cổ áo để mở của Luis và thầm ghen tị với những người đàn ông bởi họ được phép ăn mặc tự do, rồi chẳng mất nhiều thời gian khi làn da nâu mịn kia hở ra bên dưới viền cổ áo đánh lạc hướng cô từ vấn đề quần áo chuyển sang sự bức bối ngày một tăng cao.
Luis trông thấy ánh mắt cô đang dán vào cổ áo để hở của anh sắc hồng bắt đầu lan trên má cô. Dù cô không nhận ra, nhưng cô đang dần trở nên quen thuộc với ham muốn đơn thuần giữa họ, và khi mỗi ngày chủ nhật trôi qua mà không có thêm gì ngoài những nụ hôn, cô lại càng đói khát hơn. Cô trong sáng, nhưng cô là một người phụ nữ, với nhu cầu của phụ nữ. Ngày lại ngày, khi ham muốn và nỗi tò mò của cô ngày càng mạnh mẽ, cô sẽ đến với anh. Anh chỉ hy vọng ngày đó sẽ sớm thôi bởi sự thất vọng đang giết dần giết mòn anh. Anh chưa bao giờ chờ một người phụ nữ nào lâu đến thế, nhưng không người phụ nữ nào là Olivia cả.
Khi thời tiết nóng nực của tháng sáu ngày càng trở nên ngột ngạt hơn, việc cưỡi ngựa buổi chiều gần như không thể chịu nổi với cả hai cũng như những con ngựa. Vậy nên trong một buổi chiều chủ nhật cuối tháng, Luis tìm thấy một bóng râm bên dưới tán cây lớn và ghìm cương ngựa lại, nhanh nhẹn xuống ngựa, điều mà cô thấy vô cùng hấp dẫn.
“Để lũ ngựa nghỉ ngơi đã,” anh nói, vươn tay lên đỡ cô. “Chúng ta sẽ đi tiếp sau khi trời mát mẻ hơn chút.”
Olivia còn hơn cả mừng rỡ khi được thư giãn trong bóng râm. Cô lấy khăn tay ra vỗ nhẹ lên mặt và ngồi xuống dưới gốc cây khi Luis lấy cho lũ ngựa ít nước, rồi cột chúng bằng một sợi dây dài để chúng có thể gặm cỏ. Xong việc, anh ngồi xuống cạnh cô, đặt mũ xuống đất, lau mặt bằng tay áo.
“Em muốn uống nước không?” anh hỏi.
Cô bật cười, thích thú khi thấy anh chăm sóc lũ ngựa trước cả khi mời cô uống nước.
“Còn chút nào không vậy?”
“Anh mang một bi đông đầy mà.” Anh hái một ngọn cỏ cù vào mũi cô. “Luôn chăm sóc mấy con vật của em trước. Chúng sẽ giữ em sống sót.”
“Chúng ta cách thị trấn chưa đến một giờ cưỡi ngựa em nghĩ chúng ta sẽ về tới nơi trước khi hết nước,” cô nói nghiêm trang, sau đó lại bật cười.
Anh nhìn lên bầu trời xanh cao vời vợi, mặt trời đang chiếu sáng chói chang.
“Nếu trời không mưa sớm, tình hình nguồn nước sẽ ngày càng bức thiết. Mấy con suối của Bar B gần như cạn khô cả rồi, anh cho rằng mấy nông trại quanh đây đều trong tình trạng tương tự thế.”
“Em đã không nhận ra tình hình tệ đến vậy,” cô nói. Thấy xấu hổ vì đã không nghĩ tới nó. “Vậy có phải mấy cái giếng cũng cạn khô rồi không?”
“Cho đến giờ thì chưa, nhưng rất có thể là vậy.”
Tất cả các chủ trang trại, lớn hay nhỏ, đều gửi tiền của họ vào ngân hàng của cha cô. Nếu họ phá sản, vậy thì những thương nhân cũng mất tiền. Cô luôn nghĩ rằng hoạt động ngân hàng sẽ kéo dài mãi, nhưng trong nháy mắt cô nhận thấy nó phụ thuộc vào khả năng thanh khoản của người sử dụng, điều mà gần như chẳng bao giờ có thể đảm bảo. Sự hưng thịnh của chính nó dường như bất khả xâm phạm trong sự thay đổi bất thường của thị trấn, bén rễ chắc chắn như bất kỳ thành phố nào ở phía Đông, nhưng liệu nó có thể sống sót nổi không khi đợt hạn hán có nguy cơ phá hủy các trang trại? Mọi người không thể ở lại nếu không có cách nào kiếm sống. Những cửa hàng và tiệm tạp hóa sẽ đóng cửa, những người hàng xóm bỏ đi, và Prosper sẽ chết.
Tất cả mọi thứ con người dựng lên đều rất mong manh, phụ thuộc vào sự biến đổi của thời tiết, hoặc dịch bệnh hoặc chỉ đơn giản là may mắn, sự tồn tại chỉ không hơn là một cơ hội.
Cô nhìn lên mặt trời với cả nỗi sợ hãi và lo lắng trong mắt. Luis cảm thấy thật có lỗi vì đã đề cập đến tình trạng khô hạn đang ngày một tăng, bởi chẳng thể làm được gì với nó cả. Anh là một người theo thuyết định mệnh; cuộc sống dạy anh cách chấp nhận những gì không thể thay đổi, anh đã sớm học được rằng việc bạn sống sót hay không cũng vậy. Nếu đợt hạn hán phá hủy Prosper, vậy thì anh sẽ cuộn đệm ngủ lại, đóng yên ngựa, và khi rời đi anh sẽ mang Olivia theo cùng. Cuộc sống quá ngắn ngủi để cứ mãi băn khoăn về những thay đổi. Anh có thể hạnh phúc chỉ với việc ngồi cạnh cô bên đống lửa cũng như khi họ có một mái nhà trên đầu.
Nhưng cô đang lo lắng cho những người sẽ chịu ảnh hưởng từ đợt hạn hán, anh muốn kéo đầu cô xuống áp vào vai mình bảo vệ cô khỏi những lo âu. Thay vào đó anh nằm dài trên mặt đất, đặt đầu lên đùi cô, nép vào bên đùi mềm mại.
Trọng lượng của đầu anh khiến phần dưới cơ thể cô siết lại phản ứng với sự gần gũi của anh. Olivia nín thở, gần như không thể kiểm soát được cảm xúc trong mình. Ngực cô bắt đầu căng lên và run rẩy, nhưng đồng thời cô cũng cảm thấy sự bảo vệ lạ kỳ từ anh. Tay cô ngập ngừng chạm vào mái tóc đen ẩm ướt của anh, sau đó vuốt nó khỏi trán. Anh thở dài khoan khoái. Bởi cô đã chạm vào anh như vậy thì dường như chẳng có lý do gì mà không nên tiếp tục, nên cô bắt đầu lướt dọc theo gương mặt anh bằng ngón tay của mình.
Đôi mắt anh nhắm lại, “Umm, em thơm quá,” anh thì thầm, hướng mặt về phía cô. Với đầu anh đang đặt trong lòng cô anh có thể ngửi thấy mùi hương ấm áp, nữ tính của cơ thể cô, anh bắt đầu cứng lên.
Olivia mỉm cười, nghĩ về mùi nước hoa cô đã dùng lúc sáng, mừng vì anh thích nó. Cô thậm chí đã thấm thêm chút giữa ngực mình, cảm thấy thật xấu xa khi làm vậy. Cô tự hỏi anh sẽ làm gì nếu cô nghiêng người về phía trước sao cho ngực cô đến gần hơn với mặt anh. Anh liệu có áp sát vào cô tìm kiếm mùi hương ngọt ngào khó nắm bắt kia không?
Nhưng cô đâu dám, nuối tiếc ước rằng những quý cô không phải lúc nào cũng buộc phải tỏ ra bình thản và lịch sự, để đàn ông là người hướng dẫn. Vì điều đó, phụ nữ thậm chí còn không được dù chỉ là suy nghĩ những điều như thế!
Cô nhìn xuống, trông thấy anh đang quan sát mình và mỉm cười, cô nhận ra rằng mình đang thở ra nhẹ nhõm.
“Trời nóng quá,” cô nói nhanh, như để giải thích.
“Ừ. Sao em không mở cúc cổ áo ra và xắn tay áo lên?”
Nếu cô làm vậy, lớp bột hồ trên áo sẽ nhăn nhúm khi cô trở về nhà, nhưng giờ cô đang thấy quá ngột ngạt, để trần cánh tay sẽ khiến cô thấy thoải mái hơn nhiều. Cô bỏ qua gợi ý đầu tiên của anh và tháo khuy cổ tay áo, cô xắn nó lên nhiều lần để trần cánh tay.
“Tốt rồi đấy,” anh nói, sau đó đưa tay lên cúc cổ áo cô.
Cô ngồi yên, đôi mắt xanh dương tối lại khi bàn tay mạnh mẽ, xương xương của anh từ từ tháo từng chiếc cúc nhỏ. Cổ áo cô được nới lỏng, không khí mát mẻ tràn qua làm dịu đi làn da nóng nực của cô. Bàn tay anh di chuyển xuống qua xương đòn cô.
“Đủ rồi,” cô nói, cố tỏ ra bình tĩnh.
“Thật sao?”
Anh không dừng việc mở những chiếc cúc kế tiếp, thêm một chiếc nữa. Và thêm một chiếc nữa. Trọng lượng bàn tay anh đang đặt giữa hai bầu ngực cô, lướt nhẹ qua chúng trong mỗi cử động. Đôi mắt anh khép hờ, trông như thể đang buồn ngủ. Miệng anh thật đầy đặn, môi hé mở như thể anh đang chờ để thưởng thức một bữa tiệc ngon lành.
Ngực cô căng bên bên dưới sự tiếp xúc, và rồi đến viền ren của chiếc áo lót trong. Từ từ các ngón tay anh di chuyển xuống đến eo cô, để lại áo khoác của cô mở bung. Cô ngồi thật yên, thậm chí còn không dám thở.
Anh dịch người đối diện với cô. Chậm rãi, anh kéo áo khoác của cô khỏi dây lưng, mở rộng hơn. Bộ ngực đáng yêu của cô giờ chỉ được che phủ bởi lớp vải cotton mỏng, núm vú cô đang dựng đứng bên dưới đó. Anh bắt lấy cả hai bằng cái búng tay nhẹ, yêu sự tinh tế của cô, sau đó di chuyển lại gần hơn anh nút lấy một bên bằng môi mình.
Olivia cắn môi, đôi mắt khép lại khi cảm nhận miệng anh đang dày vò núm vú mình. Miệng anh nóng và ẩm ướt, lưỡi anh đang cuộn quanh nó, vuốt ve nó qua lớp vải mỏng. Rồi anh bắt đầu mút vào, nhịp điệu đó bắt đầu gửi một ngọn lửa chạy thẳng xuống nơi nữ tính của cô.
Họ hoàn toàn im lặng. Cô nghe được tiếng lũ ngựa đang gõ móng gần đó, tiếng chúng gặm cỏ. Một làn gió nhẹ khiến vòm lá đung đưa trên cao, tiếng côn trùng rỉ rả đều đều bên dưới cái nóng. Anh nút lấy cô nhàn nhã, mà không vuốt ve cô ở bất cứ nơi nào khác.
Cho đến khi gặp Luis, cô không biết một người đàn ông lại có bao giờ muốn đưa miệng mình vào ngực cô. Cô đã nghĩ chỉ những em bé mới bú mẹ, không hề tưởng tượng được rằng một hành động như vậy đến từ một người đàn ông lại quá gợi tình. Khuôn miệng mạnh mẽ đang dán chặt vào ngực cô không thể nhầm lẫn với cái miệng đáng yêu của một đứa trẻ sơ sinh, cũng như bộ râu ram ráp đang cọ vào làn da mềm mại của cô. Miền da thịt bí mật giữa hai chân cô đang đập rộn ràng trước sự lôi kéo của miệng anh, cô bất lực nghiêng người về phía trước để anh có thể tới gần hơn.
Anh trả lời bằng cách đưa cô sâu hơn vào miệng mình.
Sự ẩm ướt cô chưa từng nhận ra ở nơi đó, đột nhiên nó khiến cô phát điên. Cuống cuồng nhún vai, để dây áo rơi xuống cánh tay.
“Yên nào,” anh thì thầm quanh núm vú cô.
“Không – chờ đã. Đây.”
Cô cũng đang thì thầm, nhấc tay lên nới lỏng áo để lộ một bên ngực trần, phơi bày nó. Cô dẫn núm vú mình trở lại miệng anh và khẽ rên lên trong niềm vui sướng tinh tế khi đôi môi anh đặt trên bầu ngực trần của mình. Cô ôm lấy đầu anh trong vòng tay và giữ anh sát vào cô, choáng ngợp bởi sức nóng lẫn ham muốn.
Cơ thể cô phấn khích trước những cảm giác khác lạ, cùng với sự tinh tế và mãnh liệt. Khi cuối cùng anh cũng lùi khỏi cô, cô thoát ra một âm thanh nhỏ hối tiếc, nhưng anh đặt một tay lên môi cô.
“Em cũng sẽ thích thế này.”
Rồi anh cởi áo mình, để lộ vòm ngực rộng, đầy cơ bắp với lớp lông xoăn đen mềm mại trải dài từ núm vú bên này tới bên kia.
Olivia đưa tay ra khoanh tròn quanh hai điểm nhỏ, ngạc nhiên trước sự khác nhau giữa của anh và của mình. Chúng cứng lại ngay lập tức, cô nhìn lên và ngạc nhiên khi trông thấy biểu hiện căng thẳng đầy khoái lạc trên gương mặt anh.
“Sau cùng thì chúng cũng không quá khác biệt,” cô thì thầm, vuốt ve chúng lần nữa.
Anh đặt tay lên tay cô, dẫn chúng vuốt ve khắp ngực anh.
“Không, không quá khác. Anh yêu việc em chạm vào anh. Anh muốn cảm nhận bàn tay em trên làn da trần của anh. Nó cũng mang lại cảm giác tương tự khi anh chạm vào em.”
Bàn tay anh rời khỏi tay cô, nhưng cô không di chuyển. Cô đang quá thích nó, thích cảm giác cơ thể mạnh mẽ của anh bên dưới những ngón tay mình. Cô trượt tay dọc theo lồng ngực anh và đặt chúng ở đó trong một phút, thưởng thức cách ngực anh nâng lên hạ xuống với mỗi hơi thở. Cơ bụng anh cứng và phẳng, nhưng làn da trên bụng anh thật mịn màng, để lộ ra điểm yếu của anh. Quay lại với ngực anh lần nữa cô cảm nhận trái tim mạnh mẽ đang đập rộn bên dưới. Vai anh rộng và đẹp, thật cứng cáp, làn da anh sáng bóng như sa tanh bên dưới ánh mặt trời. Anh thật đẹp. Không chút suy nghĩ Olivia chạm môi vào làn da bên dưới bả vai anh, lưỡi cô nếm thấy vị mằn mặn của mồ hôi. Luis rùng mình, và bàn tay anh siết chặt eo cô, kéo cô áp vào anh.
Thật khó tin, cô đã quên rằng váy ngoài của cô đang mở và một bên ngực đang để trần. Sự ấm áp, cứng cáp nơi ngực anh áp vào cô khiến cô rên lên, và từ từ anh đung đưa cô, vuốt ve ngực cô bằng cơ thể rắn chắc của mình.
“Luis, Luis!”
“Gì vậy, tình yêu?” anh nhẹ nhàng hỏi. “Em muốn nữa sao?”
Cô cào móng tay lên vai anh, thở hổn hển vì phấn khích. “Vâng,” cô nói. “Làm ơn.”
Anh cười khẽ trước cách cư xử hoàn hảo của cô ngay cả khi cả hai đều đang quá khuấy động, nó là tất cả những gì anh có thể làm để giữ mình khỏi chiếm lấy cô hoàn toàn. Chỉ có bản năng nhạy bén về phụ nữ mới ngăn anh lại, dù anh có thể dễ dàng quyến rũ cô, cô vẫn chưa hoàn toàn yêu anh. Mà tình yêu là điều anh muốn từ cô, chứ không phải nhận thức rằng kỹ năng làm tình của anh với cơ thể cô trước khi tâm trí cô sẵn sàng. Khi cô thực sự sẵn sàng, cô sẽ cho anh biết. Cho đến lúc đó, anh sẽ chuẩn bị sẵn tinh thần để chịu đựng sự đau khổ tột cùng, để giúp cô khám phá ra có vô cùng nhiều cách hưởng thụ khoái cảm cô có thể có với anh.
Anh cởi áo khoác cô để nó rơi xuống đất, sau đó trượt quai áo lót xuống và rút tay cô ra. Làn vải cốt tông quấn quanh eo cô, thân trên của cô hoàn toàn để trần. Cô đỏ mặt bối rối, làn da trắng như sứ sáng lên. Anh quỳ gối kéo cô theo cùng, quấn tay quanh người cô để cơ thể họ áp sát vào nhau từ vai đến đầu gối, và bắt đầu hôn cô. Anh có thể cảm thấy cái rùng mình khoan khoái của cô đang ép chặt vào bộ ngực rắn chắc của mình, cảm thấy cái giật hông đầy bản năng của cô lùi ra xa ngay khi cô cảm nhận được sự kích thích của anh, nhưng sau đó cô vẫn bẽn lẽn dịch người lại. Hông cô đã tìm thấy cách của riêng nó, nhấp nhô nhẹ nhàng bằng bản năng tìm kiếm một vị trí thoải mái nhất, thân mật nhất. Anh rên lên từ sâu trong họng khi cuối cùng cô cũng cố định cái gò mềm mại của cô ôm lấy nơi đang cương cứng của anh, chân cô hơi tách ra để nhường chỗ cho anh. Anh nghĩ cô hẳn có thể giết chết anh bởi sự quyến rũ đầy ngây thơ của mình.
“Anh muốn nằm khỏa thân cùng em,” anh thì thầm. “Mỗi đêm, tình yêu. Khi em kết hôn với anh, anh sẽ dạy em mọi điều một người đàn ông và một người phụ nữ có thể làm cùng nhau, và em sẽ tận hưởng từng phút của nó.”
Olivia vùi mặt vào ngực anh. Anh không nói ra như một câu hỏi, vậy nên cô cũng thấy không cần thiết phải trả lời. Nhưng anh đã nói điều đó một cách vô cùng chắc chắn, như thể anh không hề nghi ngờ chuyện cô sẽ kết hôn với anh. Liệu cô có chút nghi ngờ nào không? Cô không biết nữa. Cô thấy kiểu sống mà anh có thể áp đặt lên cô, lang bạt khắp đất nước, nhưng đồng thời suy nghĩ đó cũng vô cùng hấp dẫn. Cô không biết liệu cô có yêu anh không, nhưng cô biết cô khó có thể tồn tại qua hết cả tuần, cảm thấy mình chỉ thực sự sống một lần mỗi tuần trong buổi chiều khi cô được ở bên anh. Và cô vô cùng muốn anh chỉ cho cô mọi điều về chuyện ân ái.
Kể từ khi gặp Luis cô không còn bất cứ nghi ngờ nào về mối quan hệ gữa Beatrice và Ezekiel Padgett nữa. Nó thật ngọt ngào, là sự nóng bỏng thể xác, những niềm vui họ cùng chia sẻ trên giường. Và liệu cô, Olivia, có bao giờ chấp nhận được điều gì ít hơn những cảm nhận hiện tại lúc này không?
“Em nghĩ là em yêu anh,” cô nói, nâng mặt cô lên nhìn anh. “Nhưng em không chắc nữa. Nghĩ về việc kết hôn với anh khiến em sợ hãi bằng với suy nghĩ không thể kết hôn với anh. Có phải chúng ta sẽ rời khỏi đây không? Em sẽ phải rời xa gia đình mình đúng thế không?”
“Gần như chắc chắn là vậy,” anh trả lời, không muốn nói dối cô. Tim anh đập thình thịch khi nhận ra anh đang gần có được điều mình mong muốn đến thế nào. Gương mặt xinh xắn của cô đang nhăn lại khi cô nghĩ đến việc rời khỏi ngôi nhà an toàn mà cô đã biết đến trong suốt cuộc đời mình. “Chúng ta sẽ có những cuộc phiêu lưu cùng nhau, làm tình bên dưới những vì sao, hoặc bắt tàu tới bất cứ đâu nó đưa chúng ta đến. Và chúng ta sẽ có những đứa con, tình yêu, và một ngôi nhà nơi chúng có thể lớn lên an toàn, khỏe mạnh. Em có nghĩ cha mẹ em sẽ trông cháu trong khi chúng ta lên đường cho những chuyến phiêu lưu không?”
Cô run run cười, tâm trí cô quay cuồng với những hình ảnh anh vừa mô tả, nhưng cô không thể trả lời câu hỏi về cha mẹ cô được. Họ sẽ phát hoảng khi nghĩ đến việc cô con gái yêu quý kết hôn với một người làm công. Cả hai đều rất trông mong ở cô, sẽ thật khủng khiếp khi khiến họ tổn thương và thất vọng. Họ yêu cô; và cô không nghĩ họ sẽ phản đối bất kể cô muốn kết hôn với ai, nhưng nước mắt bắt đầu dâng lên trong mắt cô khi cô tưởng tượng ra nỗi đau sẽ gây ra cho họ. Tuy nhiên, cô không thể cứ mãi mãi sống như những tuần vừa qua, cả Luis cũng thế.
Cô ngước nhìn anh bằng đôi mắt ngập nước, đong đầy cả nỗi đau lẫn sự hứa hẹn.
“Em sẽ cho anh câu trả lời sớm thôi,” cô thì thầm
***
Dee bước ra hiên nhà, chìa một ly nước chanh mát cho Olivia đang ngồi trên chiếc ghế đá. Cô quan sát gương mặt Olivia, nghĩ rằng mình chưa bao giờ trông thấy gương mặt cáu kỉnh như vậy từ bạn mình cho đến bây giờ.
“Có chuyện gì thế?” cô hỏi.
Olivia nhấm nháp đồ uống, sau đó xoay ly nước trong tay. Cô quan sát chuyển động những ngón tay của chính mình như thể bị mê hoặc.
“Mình nghĩ là mình đang yêu,” cô buột miệng. Cô run rẩy hít vào một hơi sâu. “Với Luis Fronteras. Và mình sợ lắm.”
“Luis Fronteras sao?” Dee ngây người hỏi. “Anh ta là ai?”
“Anh ấy làm việc cho Kyle Bellamy. Anh ấy là người Mexico. Một người lang bạt.”
Dee thốt ra một tiếng ngạc nhiên, từ từ ngồi xuống. Đây giống như chuyện giữa một nữ hoàng và một dân thường.
“Anh ấy muốn bọn mình kết hôn,” Olivia tiếp tục.
“Cậu sẽ kết hôn với anh ấy sao?”
Olivia gửi tới cô ánh nhìn khắc khoải.
“Mình không thể chịu được suy nghĩ sẽ không được gặp lại anh ấy nữa. Nhưng điều đó sẽ gây tổn thương cho cha mẹ mình, mà mình cũng không muốn thế. Mình không biết phải làm gì nữa.”
Dee không chắc phải khuyên nhủ bạn ra sao nữa. Cô biết gia đình quan trọng đến thế nào với Olivia, và cũng biết việc rời xa người đàn ông mình yêu là điều không thể, ngay cả khi lý trí lên tiếng bảo bạn phải làm vậy.
“Anh ta như thế nào?”
“Là người hiền lành,” Olivia nói, sau đó cau mày. “Nhưng mình nghĩ anh ấy có thể cũng nguy hiểm nữa. Chỉ là anh ấy luôn tử tế với mình, ngay cả khi anh ấy –” Cô dừng lại, gương mặt bắt đầu ửng hồng.
“Bị khuấy động?” Dee gợi ý, cười toe toét khi Olivia còn đỏ mặt hơn.
“Thế Lucas có nhẹ nhàng với cậu khi anh ấy bị khuấy động không?” Olivia vặn lại. “Và đừng nói với mình là cậu không biết, bởi vì còn lâu mình mới tin. Trong buổi dã ngoại anh ấy không thể ngừng tìm kiếm cậu, và rời đi ngay sau bữa trưa không quay trở lại nữa. Mình đã nghĩ ngay từ đầu là anh ấy hoàn hảo với cậu mà,” cô kết thúc đầy tự mãn.
“Hoàn hảo á?” Dee nói đầy hoài nghi. “Anh ấy hống hách và ngạo mạn lắm, anh ấy –” Cô dừng lại, bởi vì không thể nói dối chính mình cũng như Olivia. “Mình yêu anh ấy,” cô cuối cùng cũng kết thúc dứt khoát. “Chết tiệt thật.”
Olivia ngả mình ra ghế với một tiếng cười bùng nổ, nước chanh sóng sánh trên vành ly. “Mình biết mà, mình biết mà! Sao nào? Anh ấy đã hỏi cưới cậu chưa?”
“Anh ấy đã hỏi nếu như hôn nhân là giá phải trả cho Angel Creek. Không chính xác là vậy.” Dee cố nặn ra một nụ cười méo xệch. “Thực sự thì mình yêu anh ấy không có nghĩa là anh ấy yêu mình.”
“À, có đấy,” Olivia trả lời. “Nếu cậu có thể trông thấy anh ấy ở buổi dã ngoại. Anh ấy cứ cố không nói rằng muốn gặp được cậu, nhưng anh ấy lại không thể nói về bất cứ chuyện gì khác.”
Dee ngồi lặng yên. “Anh ấy nói với mọi người về mình sao?”
“Không, anh ấy chỉ nói với mình thôi,” Olivia trấn an. “Anh ấy tới đây sau khi rời buổi dã ngoại, đúng không?”
“Ừ.”
Olivia hắng giọng, vật lộn giữa cung cách cư xử hoàn hảo và nỗi tò mò. Tò mò thắng. “Có phải anh ấy... Ý mình là, anh ấy có cố... cậu biết đấy?”
“Làm tình với mình?” Dee thẳng thừng.
Olivia đỏ mặt lần nữa nhưng cũng gật đầu.
“Anh ấy là đàn ông mà.”
Dee rõ ràng cảm thấy tuyên bố đó của mình là đủ. Olivia quyết định đồng ý với bạn mình.
“Cậu có thích khi anh ấy chạm vào cậu không?” cô hỏi gấp gáp. “Ý mình là khi anh ấy chạm vào cậu...” Cô ngừng lời, kinh hoàng trước những gì mình đang đề cập đến. Chuyện gì xảy ra nếu Dee không cho phép Lucas thân mật như vậy? Với câu hỏi của mình, cô đã thực sự thừa nhận rằng cô và Luis...
“Đừng có đỏ mặt nữa,” Dee ra lệnh, dù má cô cũng đang dần hồng lên.
“Thế là anh ấy đã làm vậy rồi. Phải không? Cậu có thích nó không?”
Bối rối, Dee tự hỏi Olivia đang đề cập đến phần nào trên cơ thể. Chỉ vuốt ve thôi hay đã thực sự làm tình? Và rồi, cô nhún vai, bởi với mỗi câu hỏi khác nhau sẽ có câu trả lời khác nhau.
“Ừ,” cô nói.
Olivia nhắm mắt với một tiếng thở dài nhẹ nhõm.
“Tớ rất mừng,” cô nói. “mình nghĩ bản thân thật hư hỏng, mặc dù Luis đã nói tất cả mọi người đều...” cô ngừng lời lần nữa và mở mắt. Cô chưa bao giờ thực sự nghĩ về nó trước đây, cô thấy choáng váng bởi sự tự do. “Anh ấy có cởi áo ngoài của cậu ra khi chạm vào cậu không?”
Dee bắt đầu thấy bối rối. “Có.”
“Anh ấy có bao giờ kéo cổ áo cậu xuống không? Để anh ấy có thể trông thấy à – ngực của cậu?”
“Có.”
Dù mặt đang đỏ lựng, Olivia không muốn dừng lại.
“Anh ấy có bao giờ hôn vào đó không? Như một đứa trẻ vậy, ý tớ là, chỉ là nó khác. À, có lẽ cũng giống –”
Dee bật dậy khỏi ghế.
“Lạy Chúa!” cô hét lên, sự kích động vượt quá sức chịu đựng. “Nếu cậu cần biết, thì anh ấy đã lột trần tớ ra và làm tất cả những việc đó! Và tớ đã tận hưởng từng phút một của nó!” Cô đấu tranh với chính mình để kiểm soát và hít vào một hơi sâu. Bằng giọng nhẹ nhàng hơn, cô nói. “Có lẽ không phải từng phút. Lúc đầu thì cũng đau, nhưng nó đáng giá. Mặc dù tớ thích mình ở trên hơn.”
Miệng Olivia di chuyển, nhưng không thể thốt nên lời. Đôi mắt cô mở lớn như thể nó sắp che lấp cả gương mặt cô. Miệng cô khép lại.
Họ nhìn nhau trong im lặng. Môi Dee giật giật. Cô nuốt xuống, sau đó gập người phá ra cười. Olivia đặt tay lên miệng trong nỗ lực kiềm chế những âm thanh rất không ra dáng quý cô bật ra, nhưng đó là một nỗ lực vô ích. Cô bật cười ha hả. Đó là từ chính xác nhất dành cho nó. Nước chanh sóng sánh tràn khỏi ly.
Khi những tiếng cười kích động dần lắng xuống thành những tiếng khúc khích họ lau những giọt nước mắt đi, đấu tranh lấy lại sự bình tĩnh.
“Vào trong và sửa lại váy áo cho cậu thôi nào,” Dee nói, giọng cô vẫn còn run rẩy bởi sự vui vẻ.
Olivia đứng dậy bước theo cô vào nhà.
“Đừng cố gắng thay đổi chủ đề,” cô cảnh báo, vai cô bắt đầu rung lên lần nữa. “Mình muốn biết tất cả về nó. Nếu cậu nghĩ mình sẽ bỏ qua một cơ hội thế này, thì cậu bị điên rồi!”
“Đi hỏi Luis ấy,” Dee cáu kỉnh trả lời, và họ lại bật cười lần nữa.
Truyện khác cùng thể loại
39 chương
11 chương
16 chương
26 chương
53 chương