[Đồng Nhân Vô Hạn Khủng Bố] Viễn Giả

Chương 14 : Chiến đấu trên đảo Sorna

Lần này chỉ để La Cam Đạo ở lại vì hắn chưa cường hóa bất cứ cái gì. Vô Nhan cách Sở Hiên rất xa. Cô mới không thừa nhận là mình sợ đại tá đâu nhé. “Vô Nhan, khả năng nhiều nhất cô có thể thu bao nhiêu sinh vật?” “Tôi không biết, chưa thử. Nhưng điều kiện tiên quyết là tôi phải động vào sinh vật đó.” “Sao vậy?” Trịnh Xá tò mò hỏi  “Tôi vừa nghĩ đến một chuyện.” Sở Hiên mỉm cười. “Trứơc đây tôi nghĩ mỗi bộ phim kinh dị đều có các loại sinh vật hữu dụng... cậu biết phim Starship Trooper không? Nếu như chúng ta tìm được một loài bọ rất lợi hại trong phim, mà chúng ta lại dùng đạo cụ đưa nó vào Chủ Thần không gian, hơn nữa có thể khống chế nó một cách hoàn hảo, cậu nói loại sinh vật này có hữu dụng không? Chuyện tôi quan tâm không chỉ là có thể mang chúng nó về Chủ Thần không gian hay không mà còn cả khi nếu có thể thuần phục, mang về rồi thì làm cách nào để đưa chúng vào trong phim kinh dị đây? Với thể hình của chúng, cậu nghĩ có thể lọt vừa cột sáng không? Nếu thật sự có cách để giải quyết hai vấn đề này, vậy ta còn có lựa chọn tốt hơn nữa, ví dụ trong The Lord of the Rings có ma long, đại bàng lớn đến mười mét, thậm chí là đám voi chiến khổng lồ. Tóm lại, trong Chủ Thần không gian tựa hồ ẩn chứa khả năng vô hạn, chỉ xem ai có thể khai quật được ra hay không thôi.” Nói đến đây, tất cả ẩn ẩn hiểu được vấn đề, ánh mắt nhìn về phía Vô Nhan vô cùng nóng rực. “Hiểu chưa? Kĩ năng của Vô Nhan hòan tòan là bug. Hơn nữa cô ấy là tự thân mang huyết thống. Vậy cho nên cô ấy hòan tòan không thể cởi bỏ cơ nhân tỏa, lực chiến đấu không được đánh giá cao, nhưng mà sinh vật cô ấy thu được lại là trợ lực vô cùng to lớn. Lần này nếu nhiệm vụ không là tiêu dịêt ong chúa và khủng long biến dị, chúng ta hòan tòan có thể để cô ấy thu phục nó. Như vậy mỗi lần chiến đấu, cô ấy chỉ tốn tinh thần lực điều khiển quái vật, còn lại quả thật chúng ta qua vô cùng dễ dàng.” Mọi người vô cùng vui vẻ. Giờ chỉ là thí nhiệm xem Vô Nhan có khả năng thu được bao nhiêu quái thôi. Vô Nhan lại được đưa vào danh sách “động vật quí hiếm cần bảo vệ”. “Nói là thế nhưng hiện nay Alien bị thương nặng không dùng được. Nếu anh muốn tôi thu mấy con T – rex, cũng cần có người đảm bảo tôi an tòan đứng cạnh chạm vào nó.” Vô Nhan cười khổ. “Kĩ năng này cũng có hạn chế chính là phải chạm vào quái vật, không như khống chế tinh thần lực của Chiêm Lam. Nếu không quả chính là vô địch rồi. Anh cho là quái vật hạng nặng dễ dàng để cho người ta chạm vào sao? Chưa đến gần có khi bị chén rồi.” Rốt cục cũng lên được đảo. Sau khi nghe nội qui, mấy người quyết định chờ đến tối sẽ hành động. Trịnh Xá lái Goblin chở Vương Hịêp, Bá Vương và Zero, Sở Hiên chở Vô Nhan và La Lệ. Sở Hiên tính tóan, để cho Trịnh Xá triệu hồi đội quân thần Anubis săn khủng long. Mọi người hâm mộ không thôi. Đây chính là soát quái trong truyền thuyết, có điều không có kinh nhiệm hưởng ké. Chỉ nhìn xác khủng long bên dưới, cũng biết chuýên này Trịnh Xá kiếm một mớ điểm. Sau đó mọi người nhìn thấy dực long. Đó là một sinh vật có vẻ giống như người chim, lúc bay lại giống như dơi, một con dơi cực lớn, hai cánh dang rộng đến mười một mét, chiếc mỏ sắc nhọn vô cùng, tất cả chứng minh rằng, nó tuyệt đối không phải loài ăn thực vật. Khi con dực long phát hiện ra cả đội, nó rít lên một tiếng chói tai rồi lao vọt tới, Sở Hiên lập tức giơ coilgun bắn thẳng về phía nó, mặc dù súng nổ vô thanh vô tức nhưng đạn bắn trúng người dực long lại phát ra tiếng bụp bụp. Con dực long còn cách mọi người hơn trăm mét nhưng trên người đã bị bắn thủng hơn mười lỗ to bằng miệng bát, đặc biệt là chính giữa đầu bị bắn trúng mấy phát, không kịp kêu lên một tiếng, rơi xuống đất. “Bá Vương, Vương Hiệp, Trịnh Xá, Zero.. tận lực công kích đi! Đã tới trung tâm đảo, ở vị trí này.... không phải e ngại gì nữa!” Bá Vương lập tức rống lên hưng phấn, railgun trong tay hắn đã nâng lên rồi lại đặt xuống mấy lần, bất quá, lúc này nghe được mấy lời của Sở Hiên, hắn lập tức quát lớn, chĩa railgun về phía dực long ở phía xa. Lúc này, bầy dực long còn cách mọi người bảy, tám km, cự ly xa như vậy, cả súng đại liên của Trịnh Xá cũng không bắn tới, nhưng chỉ thấy Bá Vương cười ha hả, đưa railgun nhắm về bên đó, luồng khí từ thân súng phun ra, tiếp đó từng loạt từng loạt đạn bắn về phía lũ dực long. Con dực long bay đầu tiên trực tiếp bị bắn thành mảnh vụn, con bên cạnh cũng bị đánh tan cánh, uy lực củ railgun thật quá khủng bố, cách xa bảy, tám km mà khi bắn trúng vẫn xuyên qua cơ thể, hơn nữa miệng vết thương cực lớn, uy lực này mới thật sự là bắn trúng là chết. Zero đưa súng Gauss lên ngắm. Súng của hắn có thể bắn tầm xa, uy lực lại lớn. Trên trời dực long hay dưới đất, chỉ cần hắn ngắm chuẩn, một phát có thể giết chết con mồi. Vương Hiệp cũng đưa súng tiểu liêu quét xuống đất, với uy lực súng của hắn, giết chết một vài con velociraptor cũng không thành vấn đề nên một đường tiến tới, súng tiểu liên trong tay hắn cũng không hề ngừng lại. Nhất thời, từ chỗ Goblin glider vang lên tiếng súng kịch liệt, mà tiếng nổ từ railgun phát ra càng khoa trương, thanh âm này nhanh chóng từ trung tâm hòn đảo truyền ra bốn phía, đến cả hải quân đang phong tỏa đảo cũng mơ hồ nghe được chứ đừng nói đến đám lính trong lô cốt bên bờ biển. “Có muốn bắn không?” Vô Nhan nhìn La Lệ đang hưng phấn “Cầm lấy, ngắm bắn chúng như bắn đám Alien ấy.” La Lệ cũng không khách khí, cầm lấy súng bắn. Có điều bên kia mấy người là tay bắn chủân không cần chỉnh, cũng khó có cơ hội đến lượt La Lệ. Song cô bé vô cùng hào hứng. Trên đảo, bảy người tiến thẳng tới, sau khoảng mấy phút số lượng khủng long đã dần trở nên thưa thớt, nhưng số lượng xương khủng long lại càng lúc càng tăng, hơn nữa nền đất cũng bắt đầu trở nên lầy lội, các loại thực vật thảo nguyên bắt đầu biết mất, nhường chỗ cho một ít cây bụi thấp lùn hoặc nấm, và.... số lượng côn trùng khổng lồ cũng bắt đầu gia tăng. Lúc trước, khi giết khủng long, ngoài Sở Hiên và Vô Nhan ra, mấy người còn lại đều cảm thấy khá hưng phấn, nhưng đến khi chứng kiến tình hình hiện tại, trong lòng mọi người như có một bóng ma bao phủ, không cần gì nhiều, chỉ riêng sự xuất hiện của lũ côn trùng khổng lồ đã đủ chứng minh sự hợp lý trong suy luận của Sở Hiên, để hoàn thành tình tiết kịch bản họ rất có thể phải đối mặt với đám côn trùng cổ đại chứ không phải nhẹ nhàng giết khủng long. Sở Hiên nhìn thấy tòa nhà như trong bản đồ. Sau đó, hắn điều khiển Goblin lại gần. Trịnh Xá cũng theo sau. Nhưng còn chưa đến nơi, bảy người đã nghe được từ bên trong truyền ra tiếng vù vù, giống như có vô số côn trùng đang đập cánh. Ngoài Sở Hiên ra, cả ba người còn lại nghe vậy đều dựng cả tóc gáy, đến khi glider bay tới gần, mọi người mới nhìn rõ toàn bộ bức tường tòa nhà không ngờ đã bị bao phủ một tầng bùn đất, nhìn giống như một tổ ong khổng lồ, vài con côn trùng to bằng bàn tay liên tục bay ra bay vào từ cửa viện nghiên cứu, tình cảnh này so với âm thanh lúc trước càng khiến người ta nổi da gà. “Chúng ta còn bao nhiêu thời gian?” Vô Nhan bỗng nhiên hỏi  “Còn 5 tiếng. Làm sao?” “Không sao. Có điều càng kéo dài thời gian thì nhiệm vụ càng nguy hiểm.” Vô Nhan lắc đầu  “Côn trùng là ong mật cổ đại, số lượng và độ lớn đều không phù hợp dùng súng đạn công kích, cho dù có vũ khí công nghệ cao vô hạn đạn ta vẫn không nghĩ rằng chúng ta có thể đối phó với cả đàn ong này mà rút lui an toàn được” Sở Hiên nói “Như vậy, các cây thân cỏ và cây bụi sau khi để khô rồi đem hun sẽ sinh ra khói đặc, có thể hun khói đám ong mật cổ đại này, cũng giống như ong ngày nay, bây giờ người lấy mật toàn làm như vậy, nhưng mà tôi nghĩ... Tổ ong này quá lớn, nếu đợi khói tan phải mất vài tiếng. Chúng ta có thể vượt qua làn khói tiến vào viện nghiên cứu... sau khi vào trong phải nín thở khoảng ba phút...” “Không cần, dùng cái này đi.”  Vô Nhan đưa 2 bộ mặt nạ dưỡng khí. Sở Hiên nheo mắt nhìn Vô Nhan một cái rồi quay sang Trịnh Xá.  “Như vậy tôi và cậu sẽ đi vào đó lấy tư liệu. Tôi phụ trách tìm, cậu tiêu diệt ong chúa. Sau đó rút lui ngay.” “Khoan đã, có cách nào dịêt tổ ong không?” Vô Nhan bỗng hỏi “Nếu chỉ là dịêt ong chúa, như vậy đám ong này sẽ bị mất chỉ huy mà thóat đi chỗ này. Như vậy…” “Cô lo lắng điều gì?” Tôi lo bị trừ điểm được không? Vô Nhan yên lặng nuốt vế sau.  “Nếu nhiệm vụ chỉ là giết ong chúa, không cần để ý nhiều như vậy.” Sở Hiên noí “Bắt đầu đi.” Cũng không thể nói ra hết. Nhưng Sở Hiên hiểu rõ hành động của cô. Có điều dường như hắn muốn thử. Thôi thì tùy hắn. Cô cũng không ngại bị trừ điểm. Dù gì người giàu có nhất chính là cô mà. Quả nhiên sau khi hòan thành nhiệm vụ, lũ ong chạy tóan lọan. Trịnh Xá bị ong đốt rất thảm. Bên kia Sở Hiên điều khiển Goblin, Bá Vương giúp Trịnh Xá lấy nọc độc. Mọi người bay đi, hỗn chiến với quân đội một trận.Bên này Vô Nhan điều khiển Goblin, La Lệ ôm cô đằng sau, chở theo Zero. Zero xạ kích tên lửa, tránh được 1 lựơt. Sau đó Goblin lao xuống nước. Trước đó Vô Nhan đã đeo cho La Lệ mặt nạ dưỡng khí. Lực cản của nước biển rất lớn, đặc biệt là khi di động với tốc độ cao như Goblin glider, di chuyển với tốc độ như vậy trong nước biển, mọi người cơ hồ đều bị đẩy bay khỏi glider, đến cả Sở Hiên cũng chỉ có thể nằm xuống, ôm chặt lấy nó. Vô Nhan nằm xuống giống Sở Hiên. Đằng sau La Lệ ôm cô thật chặt. Sau hơn mười giây, Sở Hiên bấy giờ mới khống chế glider bay ra khỏi lòng biển, lúc này không khí bên ngoài vẫn còn nóng rực, từ phía xa có thể thấy một ngọn lửa màu cam vẫn đang không ngừng thiêu đốt. bầy ong khổng lồ cũng không vì vậy mà dừng lại, chúng nó quả nhiên giống như dự đoán, đem nộ hỏa trút lên những chiến hạm đang giám sát hòn đảo này, đương nhiên, gặp nạn đầu tiên là tòa lô cốt xây dựng bên bờ biển, trong đó đám lính bắt đầu kêu gào thảm thiết, hơn nữa bắt đầu có rất nhiều lính chạy tới chỗ phum thuốc diệt côn trùng bên cạnh lưới thép. Sau đó là cuộc đồ sát hỗn chiến điên cuồng. La Lệ không ngừng run rẩy. Trước đây cô bé cũng không gặp phải như vậy. Điều này rất dễ dẫn tới mở ra cơ nhân tỏa tùy tiện. Vô Nhan giữ chặt tay La Lệ, an ủi cô bé. Một lúc sau, La Lệ mới ngừng run. Ánh mắt có hơi chút ướt át, song vô cùng kiên định. Sở Hiên và Vô Nhan điều khiển Goblin né tránh quân đội truy sát. Hai chiếc Goblin dừng lại, mãi đến lúc này, tất cả cuối cùng mới có thể thở phào nhẹ nhõm, thả lỏng thân thể, mọi người đều cảm thấy từ đầu đến chân bủn rủn, một đường chiến đấu kịch liệt vừa rồi, cùng gấp rút chạy trốn dưới nước làm tất cả thần kinh và thân thể đều căng thẳng. Có thể nói, kỹ năng điều khiển của Sở Hiên sau khi mở cơ nhân tỏa, giúp mọi người có thể không hề thương tích, đánh chìm hai chiến hạm là công thần lớn nhất, nếu không có kỹ xảo tránh né linh hoạt, nhạt cảm này, một loạt công kích của tàu chiến đủ để bắn chết bọn họ, cho dù uy lực súng ống có cao đến đâu cũng vô dụng. Mà bên này, Vô Nhan tuy không mở ra cơ nhân tỏa, nhưng cô đã luyện tập Goblin được gần 1 năm trong Alien nên cũng vô cùng lão luyện. Cũng không có thương vong cho ai.