Có bóng người đứng tần ngần ngoài cửa. Mãi lâu sau, người đó mới gõ cửa 3 cái, đẩy cửa bước vào. Trong ánh sáng nhu hòa của nến, chàng trai tuấn tú trước mắt càng hấp dẫn mắt người đối diện hơn. Tử Lâm bây giờ đã trưởng thành, cậu bé ăn mày ngày nào giờ đã thành 1 thanh niên 19 tuổi tài năng đầy hứa hẹn. Cô tìm mọi cách để gạt bỏ mối quan hệ với người thân nhưng lại không thể từ bỏ được chàng trai trẻ này. Cùng nhau trải qua những ngày tháng yên bình, vượt qua bao sóng gió, họ luôn bên nhau như là tri kỉ. Cô không biết là nếu từ bỏ đi điểm tựa cuối cùng này thì liệu cô có còn sống được không, liệu cô có còn giữ vững được ý thức không bị chi phối nữa không. Nét mặt hiện lên lên vẻ ngượng ngùng, xấu hổ, cậu nhẹ giọng lên tiếng: - Bách Diệp, tỉ đừng thức khuya quá. - Ta làm xong rồi. Đệ còn chưa ngủ sao? - Uhm.. đêm mai là đêm Thất Tịch. Tỉ vẫn định làm việc sao? - Mai đã là đêm Thất Tịch ư? Nhanh thật. Ta không còn trẻ trung gì nữa, đâu còn mộng tưởng cầu mong 1 tấm chân tình. Nhìn người khác vui vẻ, mà ta thì cô độc như vậy thấy chướng mắt lắm. Vẫn là ở nhà như thường lệ thôi. - Thì... dù sao cũng nên ra ngoài thay đổi không khí. Hay là ta...đưa tỉ đi chơi nhé? Cô ngước nhìn Tử Lâm, môi vẽ nên nụ cười đầy thâm ý. - Đừng nói với ta là đệ không có 1 cái hẹn nào nhé? - Thật tiếc quá, đệ đúng là không có cô nương nào thèm để ý đến. Nói rồi cậu khẽ cúi mình, đưa tay làm tư thế mời với cô. - Trắc tiểu thư, tiểu thư có thể dành chút thời gian để đi chơi với tại hạ chứ? - Ta rất sẵn lòng, thưa công tử. Thật muốn biết công tử có thể đưa ta đi những đâu đây? Cô gật đầu đầy kiểu cách, nhìn chàng thanh niên trẻ đang vui mừng đến mức cười không khép lại miệng được. Tử Lâm này, định lừa ai chứ. Một đêm Thất tịch náo nhiệt nhất cô từng thấy, hoặc có lẽ cô lâu lắm rồi mới để ý đến khung cảnh xung quanh nên mới thấy cuộc sống thì ra vẫn còn những âm thanh đầy thi vị đến vậy. Con đường lớn nhộn nhịp người qua lại, hầu hết đều là trai gái hò hẹn dắt tay nhau đi lại, những chiếc đèn lồng đủ hình dáng màu sắc thắp sáng như ban ngày. Tử Lâm cũng nắm tay cô đi vào dòng người đông đúc ấy, cậu vừa kể vài câu chuyện truyền kì mà cô chưa từng nghe bao giờ, đôi lúc vẫn quay sang nhìn xem cô đi bên cạnh có an toàn không. Bách Diệp từ đầu tới cuối chỉ nhìn chăm chú vào cậu, nhìn cậu vui vẻ, nét mặt dãn ra thoải mái làm cô cũng vui lây. Tử Lâm cao thật, cô chỉ đứng đến vai cậu. Tính cách cậu rất ấm áp, có thể truyền cảm hứng cho người ta rất nhiều, thấy cậu vui mà khiến cô cũng nở những nụ cười thật tươi tắn. Tử Lâm nghiêng đầu nhìn sang cô, ánh mắt vui vẻ và trong trẻo lâu lắm rồi cậu mới được thấy lại làm mặt cậu thoáng đỏ bừng. Cậu quay sang hướng khác để che dấu cảm xúc của mình, lấy lại sự bình ổn mới đổi tư thế cầm hờ tay, đan chặt những ngón tay của mình vào tay của cô, kéo cô đi như chạy thoát khỏi nơi ồn ào đó. Cậu dẫn cô đến 1 ngôi chùa nhỏ nằm yên vị bên nhánh của con sông lớn trong thành, nơi này thường ngày rất ít người đi lại nhưng đêm nay trai gái dập dìu vào chùa thắp nhang cầu Phật. Ngôi chùa có tên Kiến Văn với khuôn viên tuy nhỏ và có vết tích của thời gian nhưng rất sạch sẽ và nhuốm màu thanh bình. Bước vào chùa, cô có cảm giác như linh hồn mình đã được tẩy rửa phần nào, cảm giác như được cứu vớt khỏi bể khổ nhân gian vậy. Nhiều nam thanh nữa tú đến đây để cầu tình duyên. Những người đang yêu thì cầu cho thành vợ thành chồng, nếu ai chưa có thì cầu mau tìm được người yêu. Có người còn làm lễ gọi tình và xin chữ. Một tờ sớ đỏ thẫm được đưa đến cho cô, Tử Lâm thì thầm: “ Tỉ viết tên mình và tên người mà tỉ yêu nhất vào cạnh nhau, sau đó khấn cầu để cả hai được ở bên mãi mãi.” Cô hờ hững nhìn tờ sớ, cầu tình gì chứ? Bách Diệp cô đã cắt đứt đoạn tư niệm kia từ lâu rồi. Cô nhìn sang Tử Lâm đang quay lưng về phía mình viết sớ, cậu định viết tên ai mà giấu diếm cẩn thận thế nhỉ? Cô cầm cây bút lông chống cằm đắn đo 1 lúc, viết lướt tên mình lên đó rồi gấp lại. Hai người cùng nhau tản bộ ra bên ngoài nhánh sông của chùa, cùng nhau ôn lại chuyện xưa. Chớp mắt đã 5 năm trôi qua, ai cũng đổi thay nhưng người thay đổi lớn nhất là cô. Ngồi xuống gốc cây si lớn tuổi, bó gối phóng tầm mắt ra xa mặt sông. Ánh trăng lấp ló tỏa ra những chùm sáng óng ánh được mặt nước phản chiếu êm đềm. Cô dựa lưng vào gốc cây, nói với cậu: - Nếu có 1 ngày ta biến thành kẻ xấu, cả thế gian này đều quay lưng lại với ta, đệ sẽ vẫn ở cạnh ta chứ? - Đương nhiên rồi. Ta sẽ ở bên cạnh tỉ mãi mãi, bảo vệ tỉ, chăm sóc cho tỉ. Chẳng cần biết tỉ làm đúng hay sai, với ta tỉ luôn luôn đúng. - Đồ ngốc. Thế còn gia đình của đệ thì sao? - Ta sẽ không lấy ai cả, chuyên tâm ở bên tỉ. Tỉ đừng mong đá ta đi, ta phải bám theo tỉ, cho dù có đuổi ta cũng không đi đâu. - Thằng nhóc này... - Ta còn cao hơn tỉ 1 cái đầu đấy. Cả 2 còn nói rất nhiều chuyện nữa, họ kề vai nhau ngắm sao Ngưu Lang – Chức Nữ trên bầu trời đêm hè mát mẻ. Mặc kệ ngày sau là gì, cô cũng muốn tận hưởng những giây phút hạnh phúc hiếm hoi cuối cùng này. Làn gió nhẹ nhàng mơn man ru Bách Diệp đi sâu vào giấc ngủ bình yên, 1 vòng tay vững chãi ôm trọn lấy bờ vai gầy guộc của cô, yêu thương khe khẽ gọi thầm tên cô. Bách Diệp lại bị triệu hồi vào cung lần nữa. Gần đây cô rất hay được mời vào cung chơi, khi thì tham dự tiệc tùng gì đó, khi thì thăm Hoàng hậu ở trong cung buồn chán. Lần nào cũng có mặt cả 2 người Hoàng thượng và Hoàng hậu. Cô biết hắn đã bắt đầu cảnh giác với cô, mỗi lần cung tiến như đang muốn thăm dò thái độ của cô. Cô cũng đã tạm dừng hết những hoạt động thâu tóm thị trường, chuyển sang chú tâm vào công việc từ thiện để che mắt mọi người. Nhưng cô biết, từ khi cô vạch trần kế hoạch của hắn, mối quan hệ giữa họ không còn đơn thuần là những người bạn nữa rồi. Một vị quân vương muốn giữ vững giang sơn của mình cần phải nắm chặt những mỗi nguy hại có thể xảy đến. Phía bên kia, Thất hoàng tử cũng không ngừng gây áp lực muốn cô phải tiếp tục hành động, đẩy nhanh tiến độ kế hoạch. Người đàn ông ngày đó, tuy cô không hỏi và hắn cũng chẳng nói nhưng cô biết chắc chắn hắn là ai. Kẻ có dung mạo khá giống với Hoàng đế, kẻ hận không thể lập tức lật đổ Hoàng quyền kia chỉ có thể là người anh cùng cha khác mẹ của Hoàng đế, Thất hoàng tử. Sau khi lên ngôi, hắn được phong vương và đẩy đến nơi địa thế hẻo lánh, mọi nguồn lực dường như đều bị cắt hết. Với tính cách kiêu ngạo của mình, hắn không chịu phủ phục dưới chân Thiên tử, hắn muốn soán ngôi đoạt vị. Và không may Bách Diệp lại bị hắn để ý từ sau vụ việc ám sát không thành tại rừng phong năm đó. Cô dừng lại trước lầu Tứ Phương Vô Sự. Lầu nằm trên nền đài Bắc Khuyết của Hoàng thành, được xây gần như hình vuông, ở vị trí trung tâm của đài. Đây là nơi để Hoàng đế và Hoàng gia hóng mát, từ trên lầu có thể nhìn ra bốn phía, trước mắt là vạn dân thiên hạ, phía sau là từng lớp dung điện, đình đài trùng điệp nối đuôi. Thực hiện đầy đủ lễ nghi với hắn, cô phải quỳ thêm 1 lúc mới được hắn tiến lại đỡ dậy. Hắn cho người lui hết xuống, bắt đầu trò chuyện thân mật. - Diệp, muội hãy nhìn xem con dân Hoàng Nguyên đang có 1 cuộc sống ấm no và an bình đến nhường nào. - Đó là nhờ sự dẫn dắt của Hoàng thượng, người là 1 đấng minh quân, là điểm tựa cho nhân dân Hoàng Nguyên. Nếu không có những chính sách sáng suốt của người thì nước Hoàng Nguyên ta đâu thể hùng mạnh đến vậy. - Ta mong những lời nói của muội là thật lòng. - Diệp à, chuyện của muội ta cũng đã nghe rồi. Dù sao phủ Tướng quốc cũng là nhà của muội, con gái dù giận cha đến mấy cũng phải trở về nhà, đừng làm lớn chuyện lên nữa. - Hoàng thượng, Bách Diệp không phải là không hiểu chuyện nhưng có những thứ không thể gượng ép. Càng áp đặt sẽ càng dẫn đến hệ lụy xấu khiến tất cả mọi người đều đau khổ. Muội và dượng không hợp nhau, thay vì hàng ngày giáp mặt khiến cho mẹ đau lòng thì chi bằng muội dọn ra ở riêng. - Ta cũng không tiện can dự vào việc này, vậy tùy muội quyết định. Danh tiếng của muội bây giờ đã vang xa rồi, muội là nhân vật có sức ảnh hưởng lớn trong kinh thành đấy. Không những tài giỏi trong kinh doanh muội lại còn rất quan tâm làm từ thiện. Ta thật phải nhìn muội với con mắt khác xưa. - Là vì muội cũng muốn đóng góp chút sức mình cho xã tắc, lá lành đùm lá rách là chuyện thường tình. - Ta có nghe đến vụ việc của Tạ Chân Nghiêu, đáng tiếc thay cho một người tài. Nghe nói trước đó 2 người có mối giao hảo rất thân thiết, trước lúc tự vẫn, ông ta còn giao toàn bộ sản nghiệp cho muội. Muội đã đem đi quyên góp từ thiện hết, phải không? Hắn quả thật rất nhanh nhạy, chuyện này mà cũng có thể “ nghe” người ta truyền miệng được ư? Xem ra hắn có ý muốn truy xét tới cùng? - Quả thật là có chuyện này. Tạ thúc là người quyên góp khoản tiền rất lớn cho quỹ hiếu học, vì vậy mà cũng có qua lại thường xuyên. Trước lúc ra đi, thúc ấy có đến gặp muội và nguyện giao hết tài sản vào quỹ hiếu học, hy vọng sẽ đào tạo cho Hoàng Nguyên thế hệ tương lai phát triển tốt nhất về cả thể chất lẫn trí tuệ. Thúc mong rằng đóng góp của mình sẽ giúp phần nào vào việc cải tổ giáo dục trong nước, để nhân dân ta ai cũng biết chữ, nâng cao dân trí. Tạ Chân Nghiêu ông coi như may mắn, ta đã để lại cho ông cái hư danh này để không bị người đời phỉ nhổ. Vận số ông xem ra không đến nỗi tồi. - Ta rất cảm động trước tấm lòng của Tạ Chân Nghiêu. Quỹ từ thiện của muội cũng thật là 1 biện pháp tốt. Số tiền được quyên góp sẽ được dùng như thế nào? - Toàn bộ đều dùng để xây nhà lán, trang bị bàn ghế và sách vở cho học trò. Ngoài ra còn thành lập những khoản tiền nhỏ để trao tặng những trò có thành tích học tập tốt chịu khó vươn lên trong cuộc sống. - Ha ha... rất tốt. Vậy là tốt rồi. Cô cũng mỉm cười, dẫn dắt câu chuyện sang hướng khác. Có trời mới biết khi nãy cô sợ đến mức nào khi hắn hỏi về khoản quyên góp. Thật ra quỹ từ thiện chỉ là 1 hình thức trá danh để che dấu việc làm ăn phi pháp của thất hoàng tử, mọi khoản tiền đóng góp đều bị luân chuyển về tay hắn mà chỉ có 1 phần rất nhỏ là bỏ vào để duy trì hình thức từ thiện này. Nếu việc này bị vạch trần, tính mạng của cô chắc chắn sẽ không còn nhưng thất hoàng tử sẽ không bị can dự gì ngoài việc mất đi nguồn viện trợ lí tưởng về kinh tế. Để đủ tỉnh táo bước đi trên con đường này, cô ngoài mưu trí còn phải liều mạng. BBqT;M