[Đồng Nhân Nữ Hoàng Ai Cập] Ta Là Asisư

Chương 60 : Hoàn toàn ngả bài

Từ lúc Izumin đưa ra lời cầu thân, mặt Menfuisu luôn xanh mét. Hắn gằn giọng: “Ai Cập như thế nào? Ha ha, tỷ tỷ, kỳ thực ngươi đều biết mà.” Ta nhắm chặt mắt, thật sự phải ngả bài cuối cùng sao?”Ta hi vọng ngươi có thể nói cho ta.” “Chuyện nhà Imhotep, có phải do ngươi làm?” Menfuisu phảng phất mất đi nhẫn nại. Hắn trực tiếp hỏi ta. Ta không khỏi cười thảm, ha ha, thì ra, chỉ có ta mới luôn thiên chân. Kỳ thực, Menfuisu đã sớm thay đổi. Chỉ là ta thiên chân không chịu tin. Đến cuối cùng ta vẫn luôn hi vọng, hắn vẫn là đứa em trai luôn cười đùa xung quanh ta. Ta vẫn có thể để ý hắn, đau hắn. Cho dù lúc trước hắn muốn nạp ta làm hoàng phi, ta vẫn cứ lừa mình dối người trốn tránh hiện thực. “Ha ha, Menfuisu, ngươi đánh giá tỷ tỷ rất cao.” Ta nhắm chặt mắt, giấu đi khổ sở trong lòng. Phụ vương, ta cô phụ tâm nguyện của người. Ta và Menfuisu đã ly tâm. Chúng ta không bao giờ nữa có thể đồng tâm hiệp lực, bảo hộ đất nước mà người yêu nhất. “Tỷ tỷ!” Thấy ta đột nhiên cười khổ, ánh mắt dần dần tràn ngập lạnh lùng. Menfuisu ngẩn người, hắn đứng lên, một tay ôm lấy ta.”Tỷ tỷ, ta không có ý trách cứ nàng. Ta cũng không thích lão nhân Imhotep kia. Mặc kệ có phải nàng làm hay không, kỳ thực ta đều vui vẻ với kết quả” “Cho nên? Menfuisu muốn nói cái gì với ta?” Ta nâng lên bàn tay mềm, khẽ đặt lên ngực hắn. Trong lòng thật sự có ý muốn: đào tim hắn ra để xem, rốt cuộc nó là làm bằng cái gì. “Tỷ tỷ, kỳ thực trong lòng nàng cũng không thể bỏ xuống Ai Cập đi?” Menfuisu tươi cười, chứa một tia giảo hoạt.”Một khi đã như vậy, nàng vì sao không lưu lại Ai Cập? Tỷ tỷ, ta biết nàng yêu ta.” “Cho nên, ngươi liền ngăn cản ta đáp ứng Izumin cầu hôn?” Trong thanh âm của ta hàm chứa một tia tức giận. “Tỷ tỷ.” Menfuisu đem tay của ta gắt gao đặt tại hắn ngực, “Nàng thật sự không cảm giác được sự chân thành của ta sao?” Trái tim dưới bàn tay ta nhảy rất mãnh liệt, nhiệt độ mà làn da truyền đến cũng luôn là thứ ta quen thuộc nhất.”Menfuisu, nói đi. Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?” Khuôn mặt tươi cười của Menfuisu dần dần nghiêm túc lên.”Imhotep đang rục rịch, tỷ tỷ, nàng thật sự không biết sao?” Trong lòng ta cả kinh. Lão nhân này, quả nhiên không dễ chọc. Nhíu mi, ta hỏi: “Hắn có kế hoạch gì sao?” “Hắn và vài đại thần trong triều mật hội, gần nhất có thể sẽ hành động ở Ai Cập.” Menfuisu cũng có chút đau đầu. Ta cắn cắn răng, “Menfuisu, trước thả Hacan ra đi.” Lão nhân này, mặc kệ có động đến hắn hay không, thì sớm hay muộn sẽ có một ngày hắn làm loạn như vậy. Nào có người nguyện ý vĩnh viễn làm người thứ hai ngàn năm. Hiện tại, phỏng chừng Imhotep là được ăn cả ngã về không. Nếu hắn không vồ đến, Menfuisu khẳng định sẽ phân tán quyền lực của hắn. Nhân cơ hội này ta đưa ra yêu cầu của mình, cũng là đưa ra thành ý hợp tác với Menfuisu. Không được đụng vào người của ta, đương nhiên ta sẽ nguyện ý giúp ngươi bình ổn quốc loạn. Nếu không, ta sẽ phủi tay không để ý, để mặc ngươi đối mặt. “Tỷ tỷ, không thể được!” Menfuisu buông tay, mặt bất đắc dĩ nhìn ta. Ta trong mắt bắn ra một tia lửa giận, “Vì sao?” “Nàng nghĩ xem, cả ta cũng biết Hacan là thủ hạ của nàng, chẳng lẽ Imhotep lại không biết sao? Chúng ta đã thiến con của hắn, nếu lại phóng một con đường sống cho nữ nhân kia, vậy chẳng phải công nhiên khai chiến?” Trong ánh mắt Menfuisu lộ ra nghiêm cẩn. Lòng ta căng thẳng, chẳng lẽ không thể cứu được Hacan? “Tỷ tỷ, kỳ thực, chỉ cần giết chết nữ nhân kia, lấy cớ là hi vọng vì nước trừ hại, vậy thì đối với nàng và ta đều tốt cả. Vì sao lại muốn cứu nữ nhân kia ra?” Menfuisu có chút khó hiểu, không phải chỉ là một cái thuộc hạ thôi sao? Chỉ vì chuyện này mà mâu thuẫn với Imhotep, đối với Ai Cập căn bản không ưu việt. Hiện tại, vương thất đang bị vây thượng phong, không tất yếu vì muốn cứu nàng mà trở nên bị động. Ta cắn nhanh răng, vì sao a, nếu ngươi thật sự hiểu thì sẽ không hỏi ta như vậy.”Menfuisu, không thể tìm người thế thân, đổi lấy nànga. Ta cam đoan về sau nàng sẽ không xuất đầu lộ diện.” “Tỷ tỷ, không làm được! Imhotep đã đề cập với ta rất nhiều lần, nhất định phải tận mắt thấy nàng ta chết. Với tình huống trước mắt, ta không muốn đả thảo kinh xà.” Menfuisu bất đắc dĩ nhìn ta. Được lắm, râu sơn dương đáng chết, không ngờ tâm tư kín đáo đến mức này. Ta bi ai nhìn Menfuisu. Hắn không chịu giúp ta, chắc chắn không riêng gì nguyên nhân mà hắn vừa nói đi. Lần này ta ở Ai Cập quả thực đã nháo lớn, là Pha-ra-ông, phỏng chừng trong lòng hắn cũng có chút thầm giận. Nương việc giết chết Hacan, hắn muốn áp chế ta “Tỷ tỷ, chuyện này chúng ta bàn lại sau. Ta muốn hỏi nàng một chút chuyện nàng và Izumin là thế nào? Ta ngay từ đầu đã kỳ quái, vì sao Hitaito đột nhiên muốn hòa giải, có phải do nàng và hắn tác động vào?” Lúc trước Menfuisu một lòng muốn cưới Carol, tâm tư căn bản không đặt ở chuyện quốc gia đại sự. Lần đó hôn nhân xuất hiện vấn đề, hắn phảng phất bị tức giận mà nghĩ không thông suốt, giờ mới tỉnh táo lại. Đủ loại chuyện không thích hợp đều có hiểu rõ.”Nàng và Carol lúc bị bắt đến Hitaito đã đến với nhau.” Lập tức Menfuisu tràn ngập lửa giận, tỷ tỷ luôn là của một mình ta, khi nào thì đến phiên nam nhân khác nhúng chàm? Ta cười nhàn nhạt, vấn đề tình cảm của ta phải giải thích với ngươi sao? Menfuisu, ngươi không tha Hacan liền tính, liền ngay cả hôn nhân đại sự của ta cũng muốn can thiệp? Ngươi quản hình như quá rộng rồi! “Phụ vương đã nói qua, bất luận kẻ nào cũng không được bắt buộc ta trong chuyện hôn nhân. Menfuisu, chuyện này ta không cần giải thích với ngươi.” Ta mắt cũng chưa nâng, trực tiếp ném một câu cho hắn. “Tỷ tỷ!” Sắc mặt Menfuisu càng ngày càng khó coi, hắn cầm trụ vai ta, bắt ta nhìn hắn.”Ta sẽ không cho phép nàng gả ra nước ngoài. Nàng chỉ có thể là của ta, nàng chỉ có thể ở lại Ai Cập.” Trong ánh mắt Menfuisu tràn ngập cường thế và ham muốn chiếm hữu. Nhìn ta cự tuyệt, hắn tức giận càng tăng, hung hăng hôn xuống. Trong nụ hôn bá đạo của hắn, ta không hề cảm giác được một chút tình yêu. Ta không giãy giụa, cũng không kháng cự, chỉ bị động nhận. Đột nhiên cảm giác bản thân tựa như một món đồ chơi. Trước kia, ta ở bên người hắn, hắn luôn không cảm giác được ta tốt. Hiện tại, ta muốn rời khỏi, hắn lại nhớ lại ngày xưa đủ loại. Khi ta ở bên thì hắn thấy vô vị, khi ta bỏ đi thì hắn thấy tiếc. So với nhường cho người khác, còn không bằng bắt ở bên cạnh mình là tốt nhất. Hô hấp ồ ồ của Menfuisu phả đến trên mặt của ta, ta lại miên man suy nghĩ. Rõ ràng cảm giác được ta không chú tâm, Menfuisu trùng trùng một ngụm cắn ở môi ta. Ta đau hô một tiếng ra. Nhìn thấy ta đau đớn, trên mặt Menfuisu có tia tàn nhẫn khoái ý: “Tỷ tỷ, khi Izumin hôn nàng, nàng cũng không chú tâm như vậy sao?” “Menfuisu, ngươi phải rõ ràng, ngay từ đầu, là ngươi không cần ta.” Thật sự phiền lòng dây dưa với hắn, ta cũng không muốn nhẫn nại. Hắn giống như đầu sư tử có tính công kích rất mạnh, vô luận ta thoái nhượng thế nào, hắn chỉ biết bức ta lui đến mức không thể lui được nữa, cũng không để ý cảm giác của ta. “Ta đã hối hận. Tỷ tỷ, ta đã sớm không muốn Carol.” Menfuisu có chút sốt ruột giải thích. Nhìn hắn, ta chớp chớp mắt, muốn thấy rõ ràng hơn. Bề ngoài không thay đổi, cái mũi vẫn như trước thẳng, ánh mắt như trước sáng ngời, môi như trước hoàn mĩ. Nhưng, tâm hắn đã thay đổi.”Cho nên, ngươi dù không còn yêu Carol, nhưng ngươi vẫn trói cô gái sông Nile giữ ở bên người. Rồi khi nhìn thấy tác dụng của ta đối với Ai Cập, ngươi liền muốn cưới ta – nữ hoàng Ai Cập làm hoàng phi? Menfuisu, ta không yêu ngươi! Ngươi trước kia là em trai của ta, về sau, ta hi vọng cũng chỉ là em trai. Ta không muốn làm vợ của ngươi.” Nhìn sắc mặt của hắn dần dần tái nhợt. Ha ha, có phải ta đã nói trúng nội tâm của ngươi rồi? Ở ta, thứ mà ngươi hưởng thụ vĩnh viễn chỉ là cho dư. Ngươi chừng nào thì mới trả giá vì ta quá? “Tỷ tỷ, người ta yêu là nàng.” Menfuisu gần như hết lời. Nửa ngày, mới thì thào nói ra. “Cho nên, ngươi liền lấy danh nghĩa yêu ta, không hề cố kỵ làm ta bị thương?” Ta không chút đồng tình sự yếu thế của hắn. Menfuisu rõ ràng bị lời nói bén nhọn của ta làm thương đến, trong mắt hắn dần dần ngưng tụ nổi lên bi thương. Nhìn khuôn mặt tuấn tú rất quen thuộc giờ tràn ngập đau thương khiến nhân tâm đau như cắt, ta kém chút liền mềm lòng. Ta bắt buộc bản thân quay đầu đi. Không được, ta không thể lại mềm lòng. Mỗi lần, hắn đều lấy khuôn mặt này khiến lòng ta đau không thôi, làm cho ta không khỏi vì hắn mà nhượng bộ. “Nàng yêu Izumin?” Trong mắt Izumin bi thương đột nhiên hóa thành oán hận. Nam nhân kia, hắn đã cướp tỷ tỷ lúc nào? Ta thản nhiên trả lời: “Đúng vậy, ta yêu hắn. Ta hi vọng cùng hắn dắt tay quá cả đời.” “Tên nam nhân đã nhiều lần thua ta, rốt cuộc điểm nào tốt!?” Menfuisu giống như đứa nhỏ không được đường ăn, trên mặt bất mãn ngây thơ đến buồn cười. “Bởi vì hắn một lòng đối ta, cho nên, ta cũng một lòng đối hắn.” Đây là nơi ngươi không bằng hắn. Ăn trong chén, nhớ trong nồi. Ngươi vĩnh viễn không thể có được điều đó. Tâm nguyện của ta rất nhỏ, chỉ hy vọng có một người nam nhân có thể thật tình đối đãi ta, có thể thật tình yêu một mình ta. Nếu Izumin vi phạm lời hứa, cưới hoàng phi, thì ngày đó, ta cũng sẽ vĩnh viễn rời đi hắn. “Tỷ tỷ, nàng chỉ là hận ta từ bỏ nàng, cưới Carol.” Menfuisu cực kỳ hối hận. Lúc trước sao lại nghe lão nhân Imhotep kia mê hoặc, ném tỷ tỷ sang một bên đi cưới Carol. Thật không biết, lúc ấy hắn bị cái gì làm cho hỏng đầu óc Lại bi ai phát hiện, ta cùng Menfuisu căn bản vô pháp khơi thông. Hắn vĩnh viễn tùy hứng như vậy, vĩnh viễn tự cho là đúng. Cho rằng tất cả các thứ trong thiên hạ đều theo lý thường là của hắn.”Menfuisu, ta cảnh cáo ngươi, không nên lấy hôn nhân bức bách ta. Ngươi sẽ hối hận.” Ta lưu lại lời nói này, thoát khỏi lòng hắn, triệu Ari, đi đến hướng tẩm cung. Sắc mặt Menfuisu hồng một trận bạch một trận đứng tại chỗ. Ta không để ý hắn. Menfuisu, ngươi hẳn là phải học một thứ tên là ‘buông tay’. ——— ———————— phân cách tuyến “mệt mỏi”——— ———————— Trở lại tẩm cung, minh nguyệt đã nhô lên cao. Trong tẩm cung đèn đuốc ẩn ẩn, một bóng dáng ngồi ở trên ghế dài, nhìn ta đi đến. Là Izumin, sau khi rời đi yến hội, dưới sự trợ giúp của Ruka và đội đặc chủng, đi vào tẩm cung của ta chờ ta. Nhìn trên mặt hắn bình tĩnh vô ba, lòng ta có chút áy náy. Phỏng chừng hắn không dự đoán được, đêm nay ta sẽ cự tuyệt hắn đi. Lúc ấy, trong mắt hắn thất vọng và đau lòng, đâm vào ta kém chút nhịn không được chảy ra nước mắt. Chân thành đi đến bên cạnh hắn, còn chưa kịp mở miệng, lại phát hiện hắn trong mắt nguyên bản bình tĩnh đột nhiên lòe ra một tia mũi nhọn. Hắn đưa tay chạm vào môi ta, trong thanh âm Izumin ẩn nhẫn tức giận.”Hắn làm?” Ta theo bản năng sờ sờ, là vết thương Menfuisu cắn. Ta xấu hổ nghịch tóc. Bàn tay to của Izumin ôm lấy ta vào lòng, kịch liệt tức giận hôn xuống. Thẳng đến khi ta thở hổn hển, cả người nhuyễn, không khí lực dựa vào ngực hắn, hắn mới buông tha ta.”Về sau, không được để hắn hôn nàng.”Trong thanh âm không giấu được sự phẫn nộ. Ta thở dài một hơi, gật gật đầu. Ta cũng không muốn a, mà ta lại không có cơ hội cự tuyệt. “Asisu, ta hi vọng có thể giúp nàng.” Izumin lấy tay nâng lên cằm ta, thật sâu nhìn ta.”Đừng làm ta cảm thấy bản thân rất vô năng, ngay cả nữ nhân của mình cũng không bảo về được.” Ta nhịn không được cắn cắn môi dưới. Mặc dù có Izumin làm trợ lực, có thể lược bỏ rất nhiều phiền toái giúp ta. Nhưng ta thật sự không hy vọng hắn tham dự đến chuyện náo động quốc nội Ai Cập. Hơn nữa, ta đã bảo hắn thề, đời này kiếp này vĩnh viễn không xuất binh chiến đấu Ai Cập. Giúp môi ta giải thóat sự ngược đãi. Izumin theo ánh mắt ta biết ta lo lắng: “Ta nói rồi, ta sẽ không xuất binh chinh chiến Ai Cập, nhưng cũng không có nghĩa là ta không thể dùng thám tử để thám thính nội tình Ai Cập, làm một vài chuyện giúp nàng. Asisu, tin tưởng ta, ta sẽ không mượn cơ hội này gây bất lợi cho Ai Cập. Ta chỉ là muốn giúp nàng, chính là muốn cưới nàng.” Suy nghĩ một phen, ta yên lặng nhìn hắn: “Izumin, hi vọng ngươi nhớ được lời nói đêm nay.” Izumin hôn nồng nhiệt dừng ở trên môi ta, mang theo một tiếng thở dài.”Asisu, hãy tin tưởng ta. Ta sẽ không giống Menfuisu làm lòng của nàng tổn thương.”