[Đồng Nhân Nữ Hoàng Ai Cập] Ta Là Asisư
Chương 18 : Quân Ai Cập đương nhiên thắng lợi
Carol hôn mê bất tỉnh vì kích động, ta cũng cố gắng giãy giụa kịch liệt, giả bộ té xỉu. Chúng ta lại bị mang đến phòng cũ. Kỳ quái chính là, lúc này không có người canh chừng. Phỏng chừng là bọn chúng thấy chúng ta té xỉu, cảm thấy không có chuyện gì không hay. Ta đẩy đẩy Carol, khiến nàng tỉnh lại, cùng nhau lén ra khỏi phòng.
Bên ngoài, các binh lính Hitaito đang thảo luận cuộc chiến hôm nay. Bọn chúng cao hứng phấn chấn tán dương, chỉ cần trong tay có cô ghái sông Nile thì quân Ai Cập sẽ không bao giờ thắng nổi Hitaito, nào là hoàng tử anh minh, bắt được điểm yếu của địch quân. Carol mặt như màu đất. Chẳng lẽ, quân Ai Cập thật sự đầu hàng? Menfuisu, ngươi mau tới cứu ta a! Trong đầu nàng bỗng hiện lên hình ảnh Menfuisu “Vừa rồi, Menfuisu bị bọn chúng đâm bị thương”
Nghe thấy Carol buồn bã nói nhỏ. Lòng ta cũng từng đợt đau đớn. Hoàng tử
Izumin, ta sẽ khiến các ngươi phải trả giá đại giới. Đại giới, chính là tòa thành này sẽ biến thành lãnh thổ của Ai Cập ta. “Asisu tỷ tỷ, ta phải bảo vệ Ai Cập” Carol đột ngột đứng lại, kiên định nói với ta. Ta vui mừng vỗ vỗ bờ vai nàng. Tái ông thất mã, yên tri phi phúc. Trải qua lúc này đây, ngươi cuối cùng cũng minh bạch tâm ý của bản thân. Sở dĩ người ta nói, tiểu hài tử nếu muốn thả dưỡng, mà không cho đả kích gì, bọn chúng sao có thể trưởng thành. Nhớ tới những binh lính Ai Cập đã bỏ mình, lòng ta lại ảm đạm. Khiến cho Carol yêu thương Ai Cập, thì cái giá phải trả như vậy có phải hay không quá lớn? Ta lắc đầu, không có ta thúc đẩy thì cuộc chiến tranh này vẫn xảy ra. Ta không thể nhụt chí, đem chuyện này suy nghĩ mãi
Còn chưa đi được xa, Izumin đột nhiên xuất hiện. Qủa nhiên, người thông minh như hắn sao có thể không khóa cửa, để chúng ta tự do hành động. Chúng ta căn bản vẫn là bị hắn giám thị. Bắt lấy cánh tay của ta và Carol, hắn cũng không nhiều lời, trực tiếp mang chúng ta đến địa lao. Trong địa lao đều là tù binh Ai Cập, hắn mang chúng ta đến đây hẳn là muốn những tù binh đó đầu hàng. Ta khóe mắt liếc qua nhìn thấy chiếc chìa khóa bên cạnh bậc thềm có dầu thắp.
Ngọn lửa ngay phía dưới dầu thắp, cơ hội nắm chắc, khẳng định không thể thất bại. Carol hiển nhiên cũng nhìn thấy. Hai chúng ta liếc mắt ý bảo nhau. Carol đẩy mạnh Izumin một cái, rồi một cước đá dầu thắp vào ngọn lửa, ta cũng giả vờ giãy giụa ngã xuống, cố ý lăn lại đó nắm chắc lấy chìa khóa. Chúng ta hai người ngã cùng một chỗ, lăn qua bậc thềm phía dưới, đẩy chìa khoá qua khe phòng giam
Động tác khó khăn như vậy trước kia một mình Carol còn làm được, huống chi là có hai người chúng ta. Ta quay đầu lại nói với quân Ai Cập là đừng nghe những lời ngon tiếng ngọt của Izumin, hòng che dấu hành động của chúng ta. Carol đột nhiên phát hiện ra trong đám tù binh có bóng dáng của Sechi. Nàng vui mừng bổ nhào vào trước hàng rào, hỏi Sechi tình hình của Menfuisu
Sechi chưa kịp nói gì thì bàn tay to của Izumin vươn đến. Đem hai người chúng ta lui lại. Ánh mắt tức giận của hắn hung hăng nhìn chằm chằm chúng ta. “Hừ, nói ta gạt người?” Hắn cầm trụ cổ ta, ta bị bắt ngẩng đầu nhìn hắn. Khuôn mặt của ta đỏ lên vì ngạt thở, một câu cũng không nói. Izumin nhìn ta mà mắt lóe sáng tức giận. Đột nhiên hắn vươn tay sờ mặt ta, mỉm cười “Ta sẽ cho ngươi nói không nổi nữa những lời này”
“Vệ binh, đem chúng về phòng cho ta” quốc vương Hitaito lệnh cho hắn tới cuộc họp bàn luận tác chiến, chuẩn bị cho cuộc công kích ngày mai.
Izumin ném chúng ta cho một tên binh lính, lệnh cho hắn áp giải hai chúng ta về phòng. Gã binh lính kia theo phía sau chúng ta gần như sát nút, ta và Carol liếc nhau. Ta hạ khăn che mặt xuống, tên kia vừa nhìn thấy dung mạo của ta liền kinh diễm ngẩn người. Dọc theo đường đi, hắn luôn nghĩ thầm Carol xinh đẹp, không đoán được nữ nhân còn lại còn xinh đẹp hơn.
Carol lợi dụng cơ hội cầm lấy một cái rìu đá nằm dưới chân, trực tiếp phang một cái vào đầu tên binh lính còn đang ngẩn ra kia.
Đường bộ không được, đường thủy cũng không xong. Nên đi đường nào đây? Đột nhiên nghĩ đến những lời nói lúc trước của Unasu, dưới hoàng cung còn có một nhà tù bị bỏ hoang từ lâu. Carol hưng phấn, chúng ta có thể trốn ở đó, chờ cơ hội bỏ chạy. Ta gật đầu đồng ý, Menfuisu cũng vào hoàng cung bằng đường này, chúng ta đương nhiên phải đi đến đó.
Nhà tù này chắc là bị bỏ rất lâu rồi, rất nhiều nước ngầm bao phủ nhà tù. Carol lạnh run kéo cánh tay ta, dè dặt cẩn trọng tìm một chỗ hốc. Ta không dám nói gì cả, hẳn là Carol có thể tìm được, đến gần Menfuisu. Qủa nhiên, vừa trốn không được bao lâu, liền phát hiện có mấy bóng dáng từ mặt nước trồi lên. “Người nào?” “Giết chết!” Âm thanh hung bạo vừa truyền đến, một cây kiếm sắc bén đã nhằm hướng Carol đâm tới, Carol sợ hãi kêu to.
Ta kinh hỷ kêu “Menfuisu, là ngươi sao?”
Qủa nhiên là Menfuisu, đi theo hắn còn có Unasu và mấy binh lính Ai Cập. Ta lôi kéo Unasu, không để ý tới đôi tình lữ cửu biệt gặp lại, trực tiếp hạ lệnh “Đưa ta đi!” Unasu cùng Menfuisu nhìn nhau, biết thân phận của ta không thể bị bại lộ, vì thế dưới sự bảo vệ của hai binh lính, đưa cho ta một cái túi da, mang ta theo đường cũ trở về. Trước khi đi ta còn dặn Menfuisu “Các ngươi mau một chút” Bất quá, rõ rang Menfuisu không hề nghe vào. Hắn hoàn toàn đắm chìm vào vòng ôm với Carol tràn ngập thỏa mãn. Ta lười chờ hắn đáp lại, bơi luôn ra ngoài. Chúng ta vừa bơi vừa lo lắng không biết Izumin đã triển khai kế hoạch tấn công chưa, hai người kia còn chưa biết nặng nhẹ, vẫn còn tình chàng ý thiếp, ta không muốn mạo hiểm theo họ
Nước biển mặn khiến vết thương trên lưng ta đau nhói. Unasu cùng một binh lính khác cảm nhận được ta đã hết sức, liền thay phiên giúp ta bơi về phía trước. Bọn họ lần này bơi cũng đội túi da như Carol bảo. Sau hơn một giờ, mọi người rốt cục cũng bơi được đến mặt đất.
Khoảng 20 phút sau, Menfuisu sắc mặt khó coi cũng đã bơi về. Ân, quả nhiên Carol không về được.
Ai bảo ngươi ôm mỹ nữ đến nghiện, không biết nắm chắm thời gian chạy thoát! Nếu Carol không lấy bản thân làm mồi thì ngươi sao có thể trở về. Ta thay quần áo của binh lính, an
ủi Menfuisu. Nếu đã biết rõ Carol an toàn, như vậy kế hoạch tác chiến ngày mai khẳng định có thể thắng lợi. Menfuisu cũng biết chuyện Sechi cùng binh lính bị giam. Đế lúc tác chiến, việc đầu tiên là giải cứu tù binh, như vậy số binh lực Ai Cập sẽ ngoài dự đoán của quân Hitaito.
——— —————— —————-
Sau cuộc thảo luận tác chiến, Izumin bước về phòng giam hai nữ nhân kia.
Đôi mắt của nữ nhân tên Aini kia khi nổi giận thật sinh động khiến hắn tâm động, hắn muốn nhìn thấy nữ nhân đặc biệt này lần nữa. Khi nhìn thấy trong phòng trống rỗng, Izumin chấn động, hai nữ nhân này thật không an phận, lại chạy thoát rồi. Hắn mang hai vệ binh đi tìm kiếm. Nghĩ lại nhất tưởng, hai nữ nhân như thế thông minh, khẳng định sẽ không chạy ra ngoài thành đầy binh lính canh nghiêm ngặt, như vậy chẳng phải chui đầu vô lưới. Các nàng có lẽ vụng trộm tránh ở nơi nào đó, chờ đợi cơ hội chạy trốn. Toàn bộ binh lính ở trong thành đều tập trung tìm kiếm, rất nhanh tìm được nhà tù cạnh mạch nước ngầm
Menfuisu cùng Carol đắm chìm vào cảm giác đoàn tụ nên không rời đi. Thẳng đến khi tiếng người ồn ào vọng tới, hai người mới có phản ứng. Izumin đã phát hiện ra các nàng mất tích. Carol quyết đoán đẩy Menfuisu, hướng ra ngoài chạy đi. Menfuisu tuy rằng không chịu nhưng cũng chỉ có thể trở về. Sau, hắn phái vài người cải trang thành lính Hitaito, nghĩ cách liên hệ với các tù binh
Không bắt được lại Aini, Izumin phẫn nộ không thôi. Chẳng lẽ khi trốn đi nàng không đi cùng Carol? Nữ nhân này, so với cô gái sông Nile còn giảo hoạt hơn, bị hao tổn tâm trí là vì nàng. Hắn nổi giận rút roi ra vung hướng Carol. Cây roi dài trong tay hắn tựa như có linh tính gắt gao quất chặt lấy lưng Carol. Đem nàng thống khổ trói đứng, không hề có một chút thương hại.
Nhìn Carol đau đớn thở dốc. Sự tức giận khi không bắt được Aini, toàn bộ trút lên người Carol. Khi tỉnh táo lại Izumin đột nhiên cảm thấy không thích hợp. Cô gái sông Nile vì sao biết đến nhà ngục bỏ hoang kia? Hoảng nên chạy nhầm đường? Không có khả năng! Đột nhiên hắn nhớ tới Aini mất tích… Chẳng lẽ, nàng cùng quân
Ai Cập mật báo…
Izumin đẩy Carol ra định hô người tới, nhưng đúng lúc lại có binh lính đi vào báo, quân Ai Cập tấn công, quân Ai Cập đang tắt hết đèn, bí mật đi lên đất liền. Carol thừa dịp Izumin không chú ý, lén lút hướng ngoài chạy đi. Izumin tâm tình vốn cực kỳ buồn bực, thấy
Carol đem quân Ai Cập đột nhập vào thành, thế nhưng còn muốn trốn. Tức giận dâng lên, Izumin rút chủy thủ ra, hướng Carol ném đi
Thanh chủy thủ bay vụt tới đâm sâu vào vai Carol, nháy mắt nàng mất đi sức lực. Izumin lúc này không thể để cho nàng trốn dễ dàng như thế được, ít nhất có nàng ta trong tay, trận chiến này sẽ không hoàn toàn thua. Hắn vừa vác Carol vừa đi, bị Menfuisu phát hiện ra. Hai người thiểm lộ gặp lại, mắt đều đỏ. Không nói hai lời, rút kiếm ra chiến đấu. Hai người tài năng ngang nhau, ai cũng không làm gì được ai. Kiên trì đến khi thành sắp sụp, Izumin mới phẫn nộ quay đầu rút lui. Tòa thành này, xem ra đã bại bởi Menfuisu
Vì thế, quân Ai Cập toàn thắng, khải hoàn trở về. Chỉ là Carol bị thương quá nặng, đang hôn mê bất tỉnh
Truyện khác cùng thể loại
62 chương
42 chương
68 chương
167 chương
34 chương