Buổi chiều tà, ánh hoàng hôn vàng nhạt phía cuối sa mạc. Gió thổi nhẹ nhẹ, Nhược Thiên tay cầm chiếc quạt phe phẩy. Không biết hai cục cưng có khóc không nữa, đi gần trở về tẩm cung nàng liền cho thị nữ lui ra. Nàng một mình bước nhanh hơn trở về. Menfuisu bế Geb đứng cuối hành lang, nhìn về phía mặt trời đang lặn. Vì hắn xoay lưng về phía nàng mà không nhìn thấy biểu cảm của hắn, hắn bế Geb đã thành thục rất nhiều. Hắn giờ phút này không có vương miện, không có kẻ hầu người hạ, chỉ bế Geb nhìn ánh mặt trời đang tắt. Ánh vàng nhẹ khiến hắn trở nên ấm áp đến lạ thường. Hắn không biết đang kể cho Geb câu chuyện gì đó, Geb khanh khách cười. Nhược Thiên nhìn Geb vui vẻ mà khoé miệng cũng nhếch lên, đang định bước tới thì Menfuisu lên tiếng: - Geb, bao giờ con mới biết gọi cha đây?! Menfuisu giọng nói không che giấu vui vẻ, mong đợi... Nhược Thiên nụ cười bỗng cứng đờ, tim nhảy lên một cái. Nàng cảm thấy chút bối rối, không biết nên tiến lên hay không. Menfuisu không hay biết, thơm lên má Geb một cái vang rội. Geb cười khanh khách, mắt cũng híp lại. Nhược Thiên quyết định bước lên, lên tiếng: - Menfuisu! Hắn quay lại nhìn nàng, đôi mắt còn lộ rõ vui vẻ. Hắn dường như nghĩ nàng không nghe được câu nói lúc nãy, nói: - Chị về rồi sao?! Nàng " ừm " một tiếng, đỡ Geb từ tay hắn, cảm nhận mềm mại của Geb. Nhìn hắn hỏi: - Nut đâu rồi?? Menfuisu liếc vào tẩm cung của nàng, trả lời: - Ari đang cho Nut ăn nên ta bế Geb ra đây chơi chút. +++++++++++++++++++++++++ Màn đêm phủ xuống nơi đây, ánh trăng mờ ảo soi bóng xuống nước. Mặt nước sông nile nhẹ nhàng gợn lăn tăn vài đường sóng. Những búp hoa sen hơi lung lay. Mọi thứ chìm dần vào tĩnh lặng. Nhược Thiên nằm trên giường, vỗ nhẹ Nut đang ngủ. Geb nằm kế bên Nut, ngủ say sưa. Nhìn hai thiên thần, khó có thể phân biệt được Nut và Geb. Nàng bất tri bất giác nhớ đến Menfuisu chiều nay. Nàng cười khổ, hắn vẫn luôn cho rằng Geb và Nut là con hắn. Trong lòng nàng có chút kỳ lạ, nàng tại sao lại không hề chán ghét hắn trở thành cha của hai cục cưng? Là vì nhìn hắn ấm áp với Geb, ôn nhu dỗ dành Nut? Thật giống như một người cha bình thường?! Nếu nói nàng không cảm động thì là nói dối. Hắn đã từ bao giờ bỏ đi tính nông nổi, bỏ đi sự tàn bạo?! Học được ôn nhu, học được kiên nhẫn?! Nàng cũng luôn cho rằng hắn bốc đồng suy nghĩ, mà không nhìn nhận cố gắng của hắn. Nhưng..... nếu như hắn biết hắn không phải cha hai cục cưng thì sao đây?! Hắn sẽ chán ghét hai cục cưng?! Nhược Thiên thở dài, bàn tay có chút siết chặt. Đây tất cả đều là Carol tặng cho nàng. Nàng thời gian này đã cho luyện binh, củng cố Hạ Ai Cập. Nhưng nàng vẫn chưa chắc chắn có thể lật đổ Carol, nàng cần thêm sức mạnh. Nhưng là ở đâu đây?! Lông mày nàng nhíu chặt, có chút thất thần suy nghĩ. +++++++++++++++++++++++++++ Ragashu ngâm mình trong bể tắm, tựa lưng vào thành bể bằng đá hoa cương. Hai bên có đầu sư tử đang chảy ra nước. Giọt nước theo lồng ngực hắn chảy xuống, đuôi tóc trôi trong nước. Môi mỏng hơi hơi hé ra, có chút câu hồn. Hắn lên tiếng: - Nàng thật đẹp, ta có lẽ đã yêu nàng mất rồi. Hắn từ nhỏ đã thấy bao nhiêu mĩ nhân, những người mang dòng máu cao quý cũng không ít. Nhưng khí chất của nàng và họ bất đồng, nàng sinh ra để trở thành vương giả. Nàng nắm giữ số phận chính bản thân nàng, không phải một vật cầu thân. Nàng tựa cao quý không thể chạm, nàng cũng vô cùng tài giỏi khiến hắn thưởng thức. Nàng nắm giữ Hạ Ai Cập, xây dựng nó lớn mạnh. Không thua Thượng Ai Cập, không thua em trai nàng Pharaon Menfuisu. Nàng vô cùng xứng với vị trí hoàng hậu của hắn. Khuôn mặt hắn vẫn cười nhàn nhạt, nhưng giọng nói lại khẳng định. Thị vệ thân tín của hắn đứng ngoài cửa, nói: - Vương, nhưng là nàng đã có hai đứa nhỏ. Thì sao chứ?! Trong lòng Ragashu tự hỏi. Hai đứa nhỏ này khi lớn sẽ kế thừa Hạ Ai Cập, còn đứa nhỏ của nàng và hắn sẽ kế thừa Babylon. Hắn cũng không lo tranh chấp. Ragashu bỗng dưng nhớ đến gì đó, hỏi: - Còn nữ nhân tóc vàng?! Menfuisu tại sao lại từ hôn với nàng ta?! - Thưa, trong triều âm thầm nghị luận bởi vì đứa nhỏ là của Pharaon nên hắn muốn đưa nữ hoàng lên hậu vị, bởi vậy mới từ hôn nữ nhân tóc vàng. Thị vệ bên ngoài cung kính bẩm báo, Ragashu lại thêm vấn đề suy nghĩ, nhíu nhíu mày. Hắn đứng dậy, nước chảy từ lồng ngực xuống bắp đùi của hắn, vớ chiếc khăn thị nữ đang cầm sẵn, quấn ngang hông. Vài thị nữ liếc trộm hắn, cúi xuống đỏ mặt. Hắn có chút buồn bực, rõ ràng hắn rất đẹp, thân thể cũng rất đẹp. Quan trọng là còn xử nam. Nhưng ánh mắt nàng sáng nay, nhìn hắn chẳng có chút tà niệm nào, chỉ đơn giản như đang thưởng thức một bông hoa vậy. Sao không đến đây cướp lấy trong sạch của hắn chứ, hắn rõ ràng là đã quyến rũ nàng rồi mà. Buồn bực! Buồn bực mà chết mất.