Đây là một fic do ta tưởng tượng ra.
CẢNH BÁO: Nhân vật có thể bị OCC trầm trọng ngoài ra một số nhân vật hoàn toàn không có trong ma đạo.
Kĩ năng viết của ta vẫn còn rất kém nên có gì mong mọi người chỉ bảo thêm.
Câu chuyện này kể về đoạn thời gian sau khi Vô Tiện và anh Cơ đến với nhau, Hi Thần và Trừng muội cũng yêu nhau nốt và cả quá khứ của đại thúc phụ Lam Khải Nhân...
-----------
Chap 14
Mấy đứa trẻ vui đùa. Người người đi lại tuy không quá đông. Ven đường các sạp tiệm, tiếng cười nói, nhà người dân mở cửa. Cây cỏ tươi tốt. Lam Khải Nhân cùng Hồ Lục bước đi trên đường, chả mấy người dân nào để ý cả.
Lam Khải Nhân vuốt cằm suy nghĩ. Thị trấn này quỷ dị quá. Lam gia nhận được tin ủy thác là do một số môn sinh xuống núi làm nhiệm vụ, đi qua nơi này nghe người dân tố cáo sự việc kì lạ. Y và Hồ Lục hỏi thăm một số người trên đường, họ đều lắc đầu nói rằng nơi này rất bình thường.
Hồ Lục cảm thấy đau đầu, khuôn mặt tỏ ra khó chịu. Khải Nhân nhìn thấy, lo lắng hỏi:
-Hồ Lục, ngươi không sao chứ?
Hồ Lục lắc đầu, giả vờ mình vẫn ổn cười với y. Hắn không muốn khiến Khải Nhân lo lắng.
Chết tiệt, không lẽ bệnh lại tái phát. Hồ Lục nghiến răng, bước đi. Mỗi một bước đi càng ngày càng nặng nề hơn như có hàng ngàn cục đá đè lên vai. Hồ Lục hơi chao đảo, Khải Nhân vội vàng đỡ lấy, ánh mắt chăm chú nhìn Hồ Lục.
Trán Hồ Lục lấm tấm mồ hôi. Hồ Lục nhìn Khải Nhân, gượng cười, tỏ vẻ không sao. Khải Nhân thở dài, cứng rắn đỡ y:
-Ta thấy đằng kia có một tửu quán nhỏ, vào trong đấy ngồi nghỉ một chút.
Hồ Lục khẽ gật đầu. Đằng nào thì Hồ Lục cũng nhất quyết đỡ mình, chi bằng nhân cơ hội này ăn đậu hủ. Hồ Lục vòng cánh tay ôm lấy eo Khải Nhân. Khải Nhân bất ngờ, quay mặt trừng y. Hồ Lục tỏ vẻ mệt mỏi.
Khải Nhân đỡ Hồ Lục vào tửu quán. Tửu quán này chính là chỗ Giang Phong Miên, Ngụy Trường Trạch và Tàng Sắc tán nhân đang ở. Giang Phong Miên liếc mắt thấy hai người họ, Tàng Sắc tán nhân quay đầu lại xem.
Khải Nhân vừa thấy cô đã liền buông tay, để Hồ Lục tự đi. Hồ Lục cười, hiểu rõ y ngại ngùng cũng liền buông ra cùng Khải Nhân đi đến.
-Tập hợp đầy đủ rồi. Bây giờ tính sao? - Ngụy Trường Trạch cất tiếng.
Mọi người bàn chuyện, Hồ Lục mơ mơ hồ hồ chả nghe thấy câu gì. Khải Nhân cũng chả tập trung được, lo lắng nhìn người bên cạnh. Hồ Lục hôm nay lạ quá? Không biết hắn có ổn không đây?
Hồ Lục chống tay xoa trán. Không lẽ bệnh lại tái phát. Nếu như vậy thì hắn khác gì con cá nằm trên thớt mặc cho người ta xử lí. Hồ Lục cười tự giễu.
-Hồ Lục...
Hai mắt hắn mơ màng, cảnh vật mọi thứ đều mờ nhạt dần. Làm sao đây? Mệt quá...Muốn gục xuống.
-Hồ Lục, ngươi không sao đấy chứ? - Khải Nhân cất tiếng, cực kì lo lắng.
Hồ Lục nhìn Khải Nhân, toàn thân nặng trĩu. Hai mắt tối sầm.
-Hồ Lục! - Khải Nhân lớn tiếng.
Hồ Lục ngất rồi, y nằm trong lòng Khải Nhân. Ngụy Trường Trạch và Giang Phong Miên cũng hốt hoảng. Tàng Sắc tán nhân có vẻ bình tĩnh hơn một chút, khuôn mặt tràn đầy lo lắng:
-Hắn sao vậy?
Khải Nhân sờ trán Hồ Lục. Trán y lạnh buốt như băng, tay y thì lại nóng như lửa đốt. Khuôn mặt Hồ Lục vô cùng khó chịu như đang phải chịu cái j đó vô cùng đau đớn. Khải Nhân đỡ y nằm cẩn thận, bắt mạch cho y.
Mạch vẫn bình ổn. Khải Nhân khẽ nhíu mày. Tổng thể Hồ Lục giống như người bình thường vô cùng khỏe mạnh nhưng mà lại có cái gì đó rất kỳ lạ, Khải Nhân không hiểu được kì lạ ở chỗ nào? Trong góc tối, người áo đen khẽ nhíu mày. Tàng Sắc tán nhân quay mặt lại nhìn về đằng kia nhưng không thấy gì.
Đúng lúc đấy, một tiếng sáo thê lương vang lên. Tiếng sáo u uất đau khổ. Ngụy Trường Trạch, Giang Phong Miên, Tàng Sắc tán nhân nghe tiếng sao đều cảm thấy buồn bã, âm thanh như kêu gọi linh hồn. Trái tim họ như thắt lại.
Chỉ có Khải Nhân nghe tiếng sáo lại không cảm thấy gì cả. Ánh sáng đỏ tỏa ra từ người Hồ Lục. Linh lực trong cơ thể y bỗng nhiên tiêu tán. Lo Hồ Lục chưa xong thì cả ba người kia tự nhiên lại ngất.
Giọng nữ vang lên, từ trong góc tối, một nữ tử kiều diễm, trang phục đỏ rục, những sợi lụa quấn quanh khẽ buông thả.
-Hừ, không ngờ lại vẫn còn người thoát? Vị tiểu ca ca này lại được bảo vệ sao?
Khải Nhân nhíu mày. Bảo vệ? Tầng ánh sáng đỏ lúc nãy?
-Ngươi là ai?
-Tiểu ca ca không cần biết ta là ai đâu? Dẫu sao ngươi cũng không sống được.
Nữ tử phi đến, Khải Nhân rút kiếm chặn đòn tấn công của cô. Lúc này màn sương trắng kì dị kia lại xuất hiện. Y thế mà lại ngủ thiếp đi.
Trước lúc đó, Khải Nhân nhìn thấy bạch y phiêu tung...tiếng la hét thất thanh của nữ tử áo đỏ.
-Khải Nhân, Khải Nhân...Mau tỉnh lại.
Truyện khác cùng thể loại
18 chương
23 chương
43 chương
3 chương
11 chương