Sesshomaru quả nhiên không làm khó xử Kaguya, lập tức mang Aoko rời khỏi đó. Tuy vậy Inuyasha và Kagome còn phải ở lại giải quyết tốt hậu quả, nói là giải quyết tốt hậu quả, không bằng nói tâm sự với “lão bằng hữu”. Nếu Kaguya đã thông suốt muốn rời khỏi thời đại Chiến quốc, thành trì này cũng không cần tồn tại nữa. Thành trì dùng ảo giác tạo ra biến mất trong nháy mắt, đội bốn người đứng trên bình nguyên trống trải, không biết nên vui hay buồn. Sau khi Kaguya giải thích với mấy người, hắn cũng rời đi. Kaguya rời khỏi thời đại Chiến quốc, mang theo thất vọng và hy vọng. Xà Cốt bĩu môi đeo đao lên lưng xoay người hỏi : “Này, Ác Cốt đại ca, về sau chúng ta đi đâu bây giờ ?” Ác Cốt chẳng hề để ý nói : “Có thể đi đâu thì tới đó, tiếp tục làm lính đánh thuê thôi.” Inuyasha nhe răng: “Ác Cốt, ngươi còn muốn giết người tùy tiện sao ?” Xà Cốt hứng thú dạt dào nhảy tới : “Sao nào Inuyasha, ngươi có hứng thú gia nhập đội chúng ta không, ta sẽ nhiệt liệt hoan nghênh ngươi đó ~~~” Kagome : “Các ngươi đừng có nói lung tung, Inuyasha sao có thể gia nhập với các ngươi !” Xà Cốt nhe răng : “Này cô kia, đừng có xen mồm vào ! Ta đang nói chuyện với Inuyasha !” Kagome hoàn toàn bị chọc giận gầm lên : “Ta cứ xen vào đấy, ngươi định làm gì ?!!!” Inuyasha rút đao ra, quát : “Nếu các ngươi tiếp tục giết người, ta sẽ giải quyết các ngươi ở đây một thể luôn !” Ác Cốt cười nhạo, xoay người bước đi: “Yên tâm đi, sẽ không giết người bừa bãi nữa, hẹn gặp lại ~” Mấy người còn lại nhanh chóng đuổi theo. Xà Cốt vừa đi vừa xoay người vẫy tay : “Hẹn gặp lại Inuyasha, nhớ thay ta hỏi thăm Aoko ~”. Lúc này Sesshomaru và Aoko đã đi rất xa rất xa. Aoko vẫn nằm trong lòng hắn, ôm cổ hắn, cúi đầu. Chờ khi hắn dừng chân lại, nàng mới ngẩng đầu lên, ngây ngẩn cả người. Vùng đất vĩnh hằng, hay chính xác hơn là nơi vùng đất vĩnh hằng từng tồn tại. Bây giờ đã là mùa thu, lá khô rơi đầy đất. Sesshomaru ôm nàng ngồi xuống. “Sesshomaru, vì sao lại tới đây ?” “Không muốn tới sao ?” Aoko cười rộ lên: “Muốn chứ. Nơi ban đầu gặp gỡ, là nơi tốt đẹp nhất.” Gió thu chậm rãi thổi qua, trong không khí truyền đến một cảm xúc không thể nào diễn tả. “Sesshomaru…Nếu ta thật sự không thể sống sót…” … Hai tháng sau, Aoko có thai tám tháng được khẩn cấp đẩy vào bệnh viện. Trước đó, nàng đã hôn mê suốt ba ngày, là hôn mê chứ không phải ngủ say. Những thuật sĩ của Vương gia đến từ Trung Quốc xa xôi cũng đã chờ ở đây, sau khi Kagome nhận được điện thoại của quản gia, cũng cùng Inuyasha chạy về hiện đại. Sau khi bệnh viện hội chẩn, quyết định mổ đẻ cho Aoko. Tình huống thai nhi rất tốt, trước khi sinh cũng không có ảnh hưởng xấu gì. Một tích tắc trước khi Aoko phải vào phòng sinh nàng đã tỉnh lại, nàng chỉ nhìn thấy Sesshomaru, cũng chỉ nhìn hắn, dường như cho rằng đây là cái nhìn cuối cùng trong sinh mệnh của nàng, tràn ngập lưu luyến và tiếc nuối. Nàng mở miệng muốn nói gì đó, lại phát hiện không phát ra được âm thanh nào. Thật ra nàng rất sợ, cho dù đã chết qua một lần cũng không thể giảm bớt nỗi sợ hãi này. Cái chết kia nàng không hề được biết trước, cho nên nàng có thể bình tĩnh tiếp nhận nó. Nhưng lúc này đây, nàng và hắn đang trải qua thời khắc giãy dụa trong đau khổ, cùng chờ đợi cái chết tiến đến. Đáng sợ hơn cả cái chết, chính là việc chờ đợi nó. Trước đây nàng chưa từng sợ hãi, nhưng lúc này nỗi sợ đang bao kín lòng nàng. Nàng sợ mình không thể ra khỏi đó, nàng sợ bản thân cứ thế chết đi như vậy. Nàng thật sự, thật sự rất luyến tiếc hắn đau khổ. Sesshomaru, ta yêu chàng. … Sau khi Kougen Terunosuke trở lại hiện đại, hắn vẫn luôn chú ý đến hướng đi của gia tộc Shiina. Lúc Aoko được đưa vào bệnh viện, hắn cũng chiếm được tin tức này nên vội vàng chạy tới. Nhưng hắn chỉ đứng ở trong sảnh lớn của bệnh viện, cũng không tiến thêm bước nào, vì nàng cầu nguyện là đủ rồi. Tiếng khóc trẻ con chói tai cắt qua bầu không khí căng thẳng, cửa phòng sinh đã đóng chặt mấy tiếng bị người khác đẩy ra, hộ sĩ ôm một cái tã lót nho nhỏ bước ra ngoài, cười nói với đám người đang chờ đợi : “Shiina tiểu thư thuận lợi sinh được một bé trai, mẹ con đều khỏe mạnh.” Kagome lập tức chạy tới, muốn đón lấy lại bị hộ sĩ tránh đi, cười làm lành nói: “Xin lỗi tiểu thư, dựa theo lời của Shiina tiểu thư trước lúc tiến hành gây mê, cô ấy muốn để cha đứa trẻ nhìn thấy nó đầu tiên, ai cũng không thể ngoại lệ, ngay cả tôi cũng chưa có may mắn được nhìn thấy đứa bé đâu.” Cúi đầu nhìn lại, quả nhiên một góc tã lót đang che nhẹ lên mặt đứa bé. Ánh mắt mọi người đều đồng loạt đổ dồn về Sesshomaru cách đó không xa. Làm một đại yêu quái, Sesshomaru tất nhiên đã sớm nghe được giọng của đứa bé, cũng cảm nhận được hơi thở kia, nhưng thật ra sự khẩn trương trong lòng hắn không hề kém hơn mọi người ở đây chút nào. Hắn giả bộ bình tĩnh đứng lên, đi đến trước mặt hộ sĩ, chậm rãi xốc góc tã lót che khuất mặt đứa bé lên. Một cái đầu nho nhỏ lộ ra, nhúm lông màu bạc tinh khiết ở gần tai, khuôn mặt nhỏ nhắn nhiều nếp nhăn, đôi mắt cũng nhắm chặt lại, cái miệng nhỏ nhắn nhấm nháp ngón tay bé xíu. Sesshomaru nhìn thật lâu, mới nói ra một câu: “Quá xấu…” Có lẽ đây là lần đầu tiên hộ sĩ nghe thấy có người lại đánh giá đứa bé của mình như vậy, thiếu chút nữa trợn mắt há hốc mồm, xấu hổ cười làm lành : “Đúng vậy, trẻ con mới sinh đều xấu như thế, mấy ngày sau lớn lên sẽ rất đáng yêu.” Ánh mắt lạnh lẽo của Sesshomaru lướt qua. Hộ sĩ: “…” Kagome và Inuyasha đồng loạt cúi đầu né tránh. Inuyasha có chút suy nghĩ : “Đây là con của Sesshomaru à, lại không có lỗ tai, đứa bé này kế thừa hoàn toàn huyết thống đại yêu quái của cha nó, thật sự rất lợi hại.” Kagome: “Ái chà, nhỏ quá đi mất.” Không bao lâu sau, Vương Vũ và những thuật sĩ khác của Vương gia cũng bước ra khỏi phòng phẫu thuật. Mà khi Sesshomaru đi vào, Aoko đang nằm trên bàn phẫu thuật, im lặng nhắm mắt lại. Không có hô hấp, không có nhịp tim.