[Đồng Nhân Hokage] Lão Bản Nương! Thượng Ngưu Lưỡi

Chương 43 : Ông chủ tốt & Shukaku biến động

Edit+Beta: Lã Thiên Di —— chiết khấu không ít, mang lại rất nhiều lợi ích nga ~~ ************************************ Hôm nay, ở trên bàn cơm, Haruhisa tuyên bố một tin tức vô cùng quan trọng. “Tớ quyết định, tạm thời đóng cửa cửa hàng thức ăn nhanh.” Haruhisa buông đũa trong tay, lạnh nhạt nói. Ba chị em bọn họ bất đồng nhìn cô một cái. Sau đó từng người đều cuối đầu xuống, tiếp tục chuyên tâm “đối phó” với cơm trong chén của mình. Haruhisa bị mọi người vô tình xem nhẹ, khóe miệng giật giật, còn bổ sung thêm một câu: “Tớ còn quyết định. Bắt đầu từ ngày mai đi đến “Cửa hàng vạn năng” của Inoue Hiroki làm công!” Lúc này đây, ba chị em bọn họ rốt cuộc mới có phản ứng. Temari nói: “Là công nhân viên chức ở trong tiệm, mua này nọ có được giảm giá không?” Kankuro nói: “Vậy bữa trưa cậu có còn phụ trách không?” Gaara nói: “Tiền để đi du ngoạn vòng quanh thế giới còn thiếu bao nhiêu?” … Vô luận như thế nào. Tuy ba người bọn họ không xác định rõ mà tỏ vẻ duy trì, nhưng cũng không có đưa ra ý kiến phản đối. Sáng sớm hôm sau, Haruhisa “hầu hạ” ba vị trụ cột tương lai của Làng Cát ăn xong bữa sáng. Lại thu dọn qua loa phòng ở một chút, liền ra ngoài đi làm. *** Vào khoảng thời gian trước đây khi đi đến “Cửa hàng vạn năng”, Haruhisa phát hiện buôn bán ở trong tiệm tốt lên không ít. ‘Người thành thật’ Inoue là một người hướng nội có tính chậm chạp hay ngại ngùng, một cô nương ở gian phòng nhỏ đứng ở chỗ đó xếp hàng tính tiền, líu ríu không ngừng. Trên đầu Inoue bắt đầu cấp tốc ứa ra mồ hôi, nhưng động tác ở trên tay cứ thế lại nhanh không vùng lên. Haruhisa đứng ở một bên nhìn xem đều sốt ruột. Thật vất vả mới có được thời gian rảnh rỗi, có thế này, ‘người thành thật ‘ Inoue mới lau mồ hôi trên trán. Nở nụ cười thật có lỗi hướng về phía Haruhisa, đem tiền thuê nhà đã chuẩn bị tốt đưa cho cô. Nhận lấy tiền thuê nhà, Haruhisa thuận miệng hỏi: “Trong tiệm buôn bán tốt như vậy, làm sao anh lại không nghĩ tới việc thuê người tới làm để giúp mình?” “Tốt nhất là một người con gái tay chân lanh lẹ, khéo nói. Cứ như vậy, anh liền sẽ có nhiều thời gian để chế tạo ra các loại hàng hóa.” Haruhisa nghĩ nghĩ, thành tâm mà đưa ra đề nghị. Ngoại trừ ba chị em bọn họ, ở Làng Cát cô cũng không quen biết với người nào. Lại nói tiếp, cô đã quen biết với Inoue đã nhiều năm như vậy, cũng được xem như là bạn bè. Inoue cúi nửa đầu, dường như đang nghiêm túc suy tư lời nói của Haruhisa. Sau một lúc lâu, hắn ngẩng đầu, cười đến có chút ngượng ngùng: “Quả thật là biện pháp tốt, cũng không biết có người nào đồng ý đến chỗ này hỗ trợ anh hay không.” Nghe thế, Haruhisa đột nhiên nhạy bén khởi động, cười với Inoue nói: “Không bằng, em đến đây làm công giúp anh đi?” Tính toán bắt đầu vùng lên, cửa hàng của Haruhisa cũng đã mở cửa được ba năm rồi. Nói thật, rất vất vả. Nếu như lúc trước không phải bởi vì khủng hoảng tài chính ở trong nhà, cô cũng sẽ không nghĩ tới biện pháp này. Nhưng hôm nay, thiếu hụt đã sớm không thấy tăm hơi, hiện tại kinh tế trong gia đình của bọn họ đều gửi vào ngân hàng! Huống chi, nửa năm trước, trong Làng Cát bắt đầu xuất hiện vài hai ba cửa hàng, cũng không sai biệt lắm cũng là một phòng bán đồ ăn vặt. Hóa ra tăng việc buôn bán nhiều lên, cung cầu sẽ theo đó mà phát triển lên. Vất vả không giảm, tiền bạc lại ít đi… Kể từ đó, Haruhisa liền nảy sinh tính toán đóng cửa cửa hàng, cũng tự thưởng cho bản thân một thời gian nghỉ dài hạn. Nhưng nếu như đóng cửa cửa hàng như lời nói, cô sẽ không có thu nhập vào đâu hết… Haruhisa lại lo lắng đến vấn đề này. Trong khoảng thời gian ngắn cũng rất khó đưa ra cuối cùng quyết định. Nhưng hôm nay, cơ hội làm công tốt như vậy liền xuất hiện ra ngay trước mắt của bản thân, làm thế nào mà cô có thể bỏ lỡ được! Nghe được lời nói của Haruhisa, Inoue tựa hồ có chút kinh ngạc: “… Thật sự? Nhưng Haruhisa còn không phải đang kinh doanh một cửa hàng sao?” “Dạ… ‘Quán ăn thôn quê’ không liên quan đến việc này.” Haruhisa phất tay mạnh mẽ, hai sáng tỏa sáng nhìn ‘người thành thật’ Inoue. “Lời em nói là thật ~ anh có thuê em không?” “Thuê.” Lúc này đây, Inoue trả lời thật rõ ràng lưu loát, không mang theo một chút do dự. “Ngày mai em có thể liền bắt đầu đi làm không?” Haruhisa được một tấc lại muốn tiến lên một thước. “Được.” Inoue gật đầu, nhìn người con gái một mặt đắc ý. Khóe miệng xuất hiện một ý cười nhợt nhạt, giống như ánh mặt trời vào ngày đông lạnh, êm dịu mà lại ấm áp. *** “Làn da của cô trắng như vậy, màu sắc của dây buộc tóc này rất thích hợp với cô a!” “Ai ~ không bằng lại lấy thêm một cái kẹp tóc đi! Ông chủ nói mua ba phụ kiện trở lên sẽ được ưu đãi  ~ “ “Nếu không thì để tôi giúp cô đem mấy món đồ này đi gói lại?” … Inoue nhìn ở trong tiệm chạy qua chạy lại, vội vàng kinh khủng – Haruhisa. Trong đôi mắt màu nâu tràn đầy sung sướng. Cô ấy nói đúng, trong tiệm của hắn thật sự rất cần người phụ giúp, nhất là một cô gái có tay chân lanh lẹ, khéo nói giống như cô ấy. “Ông chủ? Ông chủ! Ông chủ Inoue!” Haruhisa đi đến trước quầy, nhìn Inoue một mình xuất thần, liền kêu ba tiếng, lại dùng sức phất phất tay. “… Ách, Haruhisa, chuyện gì… A!” Lúc này đây Inoue mới phục hồi tinh thần, rồi đột nhiên nhìn thấy gương mặt phóng đại của Haruhisa. Sợ tới mức lùi về phía sau, từ trên ghế té xuống dưới. Haruhisa nhìn thật lâu cái người đang có vẻ mặt đỏ bừng, luống cuống tay chân – Inoue, đầu không khỏi xuất hiện vài vạch đen —— Người này, thật sự đã hơn 20 tuổi? “Khụ khụ, Haruhisa, có chuyện gì?” Inoue không được tự nhiên vỗ vỗ góc áo, hỏi. “A, trong tiệm đã rất ít người đi rồi.” Haruhisa chỉ chỉ lên trên đồng hồ treo tường. “Em muốn hỏi ông chủ một chút. Khi nào chúng ta mới tan ca?” Inoue ngẩng đầu nhìn đồng hồ, không khỏi kinh ngạc một chút —— Đã đến giờ này? Ngày hôm nay thế nào lại qua nhanh như vậy! “Khụ…” Inoue không được tự nhiên sờ sờ chóp mũi. “Đã sớm có thể tan ca rồi.” Nghe vậy, Haruhisa vui vẻ cười: “Như vậy, em đi trước nha. Ông chủ, ngày mai gặp!” “Đợi chút!” Inoue gọi lại Haruhisa đang muốn xoay người đi ra khỏi cửa. Ở trong ngăn kéo lục qua lục lại một hồi, lúc này mới ngẩng đầu lên: “Cái này tặng cho em, coi như là phúc lợi của nhân viên.” . “Temari Temari Temari!” Kankuro vừa vào cửa, liền nghe được một chuỗi điệp âm như vậy. Hắn ngẩng đầu, quả nhiên, Haruhisa lại một lần nữa “công kích” về phía Temari. Gaara cũng theo lý thường lại một lần nữa bị xem nhẹ… “Chị nhìn này!” Haruhisa bắt đầu đu đưa vật trang sức nhỏ ở trong tay, khóe mắt đuôi lông mày đều giấu không được ý cười. Temari chỉ cảm thấy có ánh sáng câu mê người từ ngay trước mắt mình xẹt qua. Cô vươn tay, nhận lấy vật gì đó ở trong tay Haruhisa, cẩn thận nhìn qua nhìn lại, nhịn không được ra tiếng khen ngợi: “Thật xinh đẹp!” Đó là một cái móc khóa tinh xảo. Vòng khuyên là một màu ngân bạch, được đánh bóng vô cùng tinh tế. Chỉ cần nhẹ nhàng đè lên một chút, bên hông sẽ xuất hiện một vòng tròn nho nhỏ, vòng tròn nhỏ này sẽ được mở ra, sau khi xuyên qua cái chìa khóa, chúng nhẹ nhàng hòa vào cùng nhau, sẽ trở lại là hình tròn như trước. Được thiết kế vô cùng khéo léo, sử dụng cũng vô cùng thuận tiện. Càng làm cho người ta phải líu lo ngạc nhiên chính là sợi dây chuyền nhỏ ở trên móc khóa. Ví như tơ nhện tinh vi, kim tuyến tinh tế được xếp thành một hình dạng của một tổ chim, bên trong còn có một cây hoa hồng bằng thạch anh được bao bọc lại như hạt đậu, chất lượng phải nói vô cùng tuyệt vời, bị mài thành hình dạng quả trứng. Dưới ngọn đèn chói rọi, hai màu sắc hồng hồng vàng vàng chiếu rọi lẫn vào nhau, đẹp không sao tả xiết. “Đẹp mắt đi!” Haruhisa nhíu mày cười nói. “Là Inoue đưa cho em, nói đó là phúc lợi của nhân viên.” Temari nghe vậy, đầu tiên là “À” một tiếng, lại hỏi: “Trong tiệm của Inoue còn thiếu người không??” Haruhisa “Xì” một tiếng, còn chưa kịp nói chuyện. Bên kia đã nghe thấy Kankuro hướng về phía trước la làng: “Ai! Gaara, sao em lại mang dép lê của anh?” ************************************ Buổi tối, Haruhisa đoan đoan chính chính ngồi ở trước bàn học, điều chỉnh đèn bàn. Bắt đầu công trình khoanh tay sao chép lại. Sau khi sao chép xong xuôi cả rồi, mỗi ngày sẽ không cần lại lật quyển sổ của ông tìm kiếm thực đơn. Quyển sổ của ông nội, cô muốn bảo quản nó thật kĩ, chỉ vào những lúc nghĩ đến ông mới lại lấy ra xem. Một người hết sức chăm chú, vào lúc nỗ lực cặm cụi, thời gian sẽ trôi qua rất nhanh. Haruhisa một mạch sao chép hơn phân nửa bản. Cô xoa xoa lên ánh mắt mệt mỏi. Lại hoạt động di chuyển bả vai đã cứng ngắc, ngáp một cái thật to ra. Ôi! Đều đã trễ thế như thế này rồi! Cô tùy ý liếc nhìn đồng hồ báo thức một cái, bị hai cây kim trọng điểm dừng ở ngay chữ số “3”, cô liền phát hoảng. Tắt đèn bàn đi, vừa cẩn thận kiểm tra cửa sổ, Haruhisa chui vào ổ chăn mềm mại, chuẩn bị ngủ. Cơn ngủ rất nhanh liền tiến lại. Vào lúc cô đang nửa tỉnh nửa mơ, bên tai bỗng truyền đến một âm thanh vô cùng quen thuộc: “Haruhisa, Haruhisa…” Haruhisa miễn cưỡng mở mắt đã được khép chặt lại, mơ mơ hồ hồ trông thấy một nhúm tóc màu đỏ, bĩu môi lầu bầu khe khẽ nói: “… La La La, cậu còn chưa đi ngủ a…” Âm thanh kia hình như lại gần một chút, đứt quãng, truyền vào lỗ tai của cô: “Haruhisa… Khó chịu… Nhất Vĩ…” Bất quá chỉ có ba từ, sáu chữ cái. Haruhisa lập tức giống như bị người ta đổ nước đá vào trên đầu, ngay tức khắc mở to hai mắt ra, hoàn toàn không nhìn ra được một tia mệt mỏi. “La La La…” Haruhisa ngồi dậy, phát hiện Gaara nằm nửa ở trên giường của mình. Hôm nay bầu trời đầy mây, nhìn không thấy ánh trăng, trong phòng chỉ có một mảnh tối đen. Haruhisa thấy không rõ mặt của Gaara. Nhưng lại cảm nhận được hơi hô hấp không được bình thường cùng tiếng rên cố gắng đè nén xuống, ngâm dài ra. Cho nên mới nói, Shukaku Nhất Vĩ gì gì đó sao lại không chết quách đi cho rồi! Đầu tiên, Haruhisa vạn lần oán thầm, xoay người xuống giường, đem Gaara chậm rãi đỡ đến trên giường. Mỗi lần đến trăng tròn, sức mạnh của Shukaku đều sẽ tăng lên, ở trong cơ thể Gara rục rịch. Cũng bởi vì vậy mà Gaara sẽ ý niệm muốn giết người. Đúng là một đoạn thời gian hết sức tiểu nhân, Haruhisa nghĩ, nếu như có người đang ở cùng hắn vào lúc này, nên dời đi lực chú ý của hắn mới là điều tốt. Vì thế, mỗi lần đến trăng tròn, cô luôn đi theo Gaara, nói liên miên lải nhải xung quanh hắn không có hồi kết, cuối cùng mồm mép không còn cảm giác bắt đầu đi ngủ. Sau này khi Gaara trưởng thành, tự mình dùng sức khống chế càng ngày càng mạnh. Tuy cô vẫn có thói quen ở bên cạnh hắn, nhưng cũng không cần phải nói liên miên lải nhải không ngừng. Nhiều năm như vậy trôi qua, cũng coi như là vô sự. Nhưng hôm nay vừa không phải là ngày trăng tròn, Gaara cũng không chịu cái kích thích gì. Shukaku Nhất Vĩ làm sao có thể liền đột nhiên quậy phá? Tính toán, Haruhisa đụng đến cái trán đầy mồ hôi của Gaara, nghĩ rằng hiện tại cũng không phải là lúc để suy xét việc này. Shukaku Nhất Vĩ là một con vĩ thú có cá tính bã rượu, rối tinh rồi mù, cho dù mỗi ngày biến động cô cũng cảm thấy rất là bình thường. Người phải vất vả, chính là Gaara… Haruhisa mơn trớn cái trán của Gaara, suy nghĩ hẳn là nên đi lấy thật nhiều khăn lại đây. Mới vừa đi được một bước, cánh tay đã bị người nào đó cầm thật chặt. “Đừng, đừng đi…” Âm thanh rầu rĩ của Gaara truyền tới. Ngay lập tức, Haruhisa liền dừng bước chân lại, xoay người trở lại, ngồi trên giường, cầm lấy tay của Gaara, ôn nhu nói: “Ừ, không đi, tớ ở đây.” Gaara cuộn tròn thân mình run run, tựa vào trên đùi của Haruhisa, hai tay nhanh chóng ôm chặt thắt lưng của Haruhisa. Cảm thụ được tay của Haruhisa đang vỗ nhẹ ở sau lưng hắn. Dần dần, Gaara thả lỏng xuống dưới, mê man trầm trầm, đã ngủ… ************************************ Tác giả có chuyện muốn nói: Cái này… Tuyệt đối không phải chuyển sang mục khác! Yup… Ở trên ~