[Đồng Nhân Harry Potter] Trở Lại 1977

Chương 16 : Tháp thiên văn

Số Học là một môn học ngớ ngẩn, mục đích là dạy người ta dùng những con số để tính toán tương lai. Nó cũng có phần giống môn Tiên Tri nhưng thay vì nhìn vào quả cầu, bã trà hay đường chỉ tay rồi bốc phét về những thảm họa hay cái chết của người khác thì ở môn Số Học, người ta phải làm việc cật lực hơn với những bảng số phức tạp hoặc đơn giản (tùy theo mình muốn tính cái gì) để rồi cũng ra kết quả là thảm họa hay cái chết của người khác. Thực ra thì cũng không hẳn là lúc nào cũng tiên đoán thảm họa hay cái chết. Giáo sư Septima Vector là một bà giáo không ưa bốc phét, cũng không có xì tai rùng rợn như Trelawney (đến giờ thì bà giáo đồng bóng này vẫn chưa vào dạy ở Hogwarts). Tất cả những gì Vector làm chỉ là lặng lẽ ngồi tính toán và đưa ra một đống bài tập cho học sinh. Nếu Severus có biết về những môn học của giới Muggle thì anh có thể nói môn Số Học có phần giống môn xác suất thống kê kết hợp với tử vi đoán số. Tức là nó không bao giờ đưa ra một kết quả chính xác về tương lai, mà chỉ đưa ra được xác suất để xảy ra sự kiện đó. Ví dụ như nếu Severus có nắm bắt được hết các dữ kiện liên quan và chọn được những con số đúng cho vào bảng số thì anh có thể tính ra được kết quả là xác suất của đội Slytherin thắng đội Gryffindor trong trận Quidditch đầu tháng mười một sắp tới là 63%. Tuy vậy, nếu mũi Severus thật dài đi (nói một cách ẩn dụ) thì có thể nắm bắt được một số dữ kiện cơ bản như là: đội hình mỗi đội, phong độ và tình trạng sức khỏe sơ qua của mỗi cầu thủ, tình hình thời tiết (cũng hay trật lất); tuy nhiên những yếu tố như cầu thủ nào đó đột ngột đau bụng vì ăn nhầm bánh pudding bị thiu, hay ai đó lơ đãng vì mải ngắm cô nàng đẹp nhất trường tự dưng hôm đó lại đứng gần sân bóng, hay đơn giản là có thằng điên nào đó muốn ếm bùa lên các cầu thủ... thì kết quả sẽ trật lất. Nhưng nói chung, điều đó cũng không có ý nghĩa lắm khi mà bạn vẫn không nói được đội nào thắng kể cả khi có kết quả đúng. Số Học vốn không thực sự cần thiết lắm và cũng chẳng được sử dụng gì nhiều trong giới phù thủy, thể hiện qua việc nó không phải là một môn học bắt buộc ở trường Hogwarts. Nhưng đó là một môn học khó, nên nó thách thức chàng Severus trẻ tuổi, làm chàng thấy hứng thú và theo đuổi nó đến tận năm thứ bảy. Nhưng “chàng Severus trẻ tuổi” đã hết thời từ lâu rồi, mà chỉ còn một Severus ba mươi tám tuổi hay cau có và hoàn toàn không có hứng thú gì với môn học vô dụng mà mình đã không rờ đến từ lâu. Bây giờ, mỗi lần phải nhìn thấy mặt bà giáo Vector, Severus lại cân nhắc xem mình có nên bỏ quách môn này đi không. - Các trò đã nhận bài tập về nhà, hãy nhớ làm cho đầy đủ. Riêng trò Snape, ta muốn cho trò thêm một số bài tập nữa, vì dạo này trò rất lơ đãng trong giờ và sức học của trò giảm sút một cách đáng kể so với năm ngoái. Trò có muốn nói gì không? Có những tiếng khúc khích xung quanh. Ngước nhìn đôi mắt nghiêm nghị của Vector, Severus vội lắc đầu. - Không, thưa giáo sư. - Tốt. - Vector gật đầu và đưa cho Severus một mảnh giấy da chằng chịt chữ. - Đây là bài tập thêm của trò. Hãy nhớ làm xong và nộp cho ta vào thứ hai tuần tới. Thôi, các trò nghỉ. Bà già lắm điều! Lại còn thêm bài tập nữa chứ. Severus bực mình nhét sách vở vào túi rồi lao ra cửa. Ở đó, anh lại chết đứng khi nghe thấy tiếng gọi. - Severus. Lily đứng đó, mỉm cười bối rối. - Lily. - Ờ... giáo sư Vector hơi nghiêm khắc, cô ấy chỉ muốn bạn học tốt lên. Severus gật đầu một cách vô thức. Chết tiệt. Sao cứ mỗi lần đứng trước Lily anh lại trở thành thằng liệt não thế này? - Mình... ờ... - Lily cúi xuống, tránh nhìn vào mắt Severus. - Mình muốn nói chuyện với bạn... ờ... một chút. Mình có thể gặp nhau ở tháp thiên văn, sau giờ ăn tối không? Severus gật đầu. Nhưng rồi chợt nhớ ra Lily đang không hề nhìn mặt mình, nên cất tiếng nói, thấy tim mình đập thình thịch. - Đư...ợ...c. Lily ngẩng mặt lên, một nụ cười nhỏ hiện ra trên môi, mặt mũi trông tươi tỉnh lên. - Vậy thì... ờ... hẹn như vậy nhé. Severus chớp mắt một lần. Chớp mắt hai lần. Chớp mắt ba lần. Mái tóc đỏ của Lily khuất sau cầu thang. Anh chợt nghĩ có thể anh sẽ giành lại được tình bạn của Lily. Chỉ là tình bạn... *** Tháp thiên văn là một trong những nơi Severus không bao giờ muốn quay lại. Mỗi bậc thang của chiếc cầu thang xoắn ốc lại làm cho cái kí ức tồi tệ ấy càng trở về rõ ràng hơn trong óc anh. Anh ghét nơi này, Severus dám chắc điều đó. Anh đã không lên đó một lần nào từ sau cái đêm ám ảnh ấy. Hình ảnh thi thể Dumbledore bay lên rồi chầm chậm rơi xuống theo hình vòng cung, bất động, chết như lại diễn ra trước mắt. Hít một hơi dài, Severus mở cánh cửa. Lily đã ở sẵn đó, khẽ tựa vai vào bờ thành, mắt nhìn ra đàn sao lấp lánh xa xa. Severus tiến đến, đứng cách Lily mấy bước chân, giọng thì thầm như gió thoảng. - Lily. Lily ngoảnh lại, đôi mắt ánh lên như hai trong những vì sao trên trời. Cô mấp máy môi, tiếng nói thoát ra rất khẽ. - Severus. Severus tiến đến cạnh bờ thành, rồi ngồi xuống. Lily lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh, lưng dựa vào tường, hai tay ôm lấy chân, cằm tựa lên hai đầu gối. - Chúng ta bắt đầu từ đâu? - Severus mở lời. Lily im lặng trong giây lát rồi nói. - Cám ơn cậu. - Vì cái gì? - Severus nhướng mày. - Vì đã giúp mình trong trận đánh ở Hogsmeade. - Mà đã dẫn đến suýt giết chết bạn trai cậu hả? - Severus nói, giọng chua chát. - Cậu không cố ý làm việc đó. Với mình, việc cậu đã chiến đấu cùng mình và muốn giúp mình là điều có ý nghĩa nhất. Severus im lặng. Lily không nhìn anh. Cô đang nhìn ra xa, ánh mắt có lẽ đậu ở đâu đó trong rặng cây đen thẫm của rừng Cấm hoặc ánh lửa bập bùng trong căn chòi của Hagrid. Hồi lâu, cô nói tiếp. - Cậu sẽ không gia nhập Tử Thần Thực Tử nữa, đúng không? - Đúng thế. - Severus gật đầu. - Tại sao? Đến cuối năm trước, cậu vẫn có vẻ rất quyết tâm với con đường đó. Severus cân nhắc hồi lâu, thận trọng lựa chọn từng từ một để nói. - Vì mình đã nhìn thấy kết cục của con đường đó, Lily ạ. Nó chẳng tốt đẹp gì cho bất kì ai. Nó sẽ làm cả hai chúng ta, và nhiều người khác đau đớn. Mình không muốn điều đó xảy ra. Lily quay sang nhìn Severus đong đếm. - Chỉ vậy thôi sao? Một ngày tự dưng cậu nhận ra con đường của cậu sẽ làm người khác đau đớn? - Làm cho cậu đau đớn. - Severus sửa lại. - Cũng không phải là tự dưng. Đó là cả một quá trình. Phải mất một thời gian dài mình mới nhận ra điều đó. Lily vẫn chưa có vẻ thuyết phục gì bởi những lời của Severus. Anh liền nói tiếp. - Cậu có tin là mình sẽ không theo đường đó không? Nếu có thì chỉ có điều đó là quan trọng. Còn từ đâu mình nhận ra điều đó đâu có nghĩa lí gì đâu. Lily không nói gì hồi lâu, rồi miễn cưỡng gật đầu. Sau đó, cô hỏi tiếp. - Lần đó, sao cậu lại gọi mình là... thứ đó? - Lily... chúng ta đã nói chuyện này rồi còn gì. Mình đã sai. Mình không cố ý. Chỉ là... - Buột miệng. Phải không? Cậu không hiểu sao, đó mới chính là vấn đề. Cậu không cần phải suy nghĩ trước khi gọi mình như thế, bởi vì nó đã in sâu vào não cậu. Trong sâu thẳm, cậu nghĩ mình là thấp kém, là dơ bẩn. Nhận ra điều đó làm mình thấy đau đớn. Thà rằng cậu cố ý nói như vậy để làm mình đau... Khuôn mặt Lily hiện lên một vẻ đau đớn, giống như cái lần Severus gọi cô bằng cái từ đó. Máu Bùn. - Mình đã muốn làm cậu đau. - Severus ngắt lời. Lily quay hẳn lại nhìn Severus. - Tất nhiên một phần nữa là vì lí do khác. - Severus nhắm mắt lại, cố chọn từ ngữ nói cho chuẩn xác nhất. - Mình nghĩ là mình cũng bị ảnh hưởng của đám bên nhà mình. Cậu biết đó, mình đã cố gắng thích nghi, hòa nhập để được chấp nhận ở đó. Mình nghe từ đó riết, nên phần nào nó cũng ám vào đầu mình. Tất nhiên mình cũng có gọi những người khác như thế, mình không tự hào gì về điều đó cả, nhưng mình không bao giờ nghĩ về cậu như vậy. Lúc đó, mình đang bị làm nhục, mình thấy xấu hổ, giận dữ, mình chỉ muốn làm cậu thật đau, vì thế mình nói điều đầu tiên đến trong đầu mình mà mình nghĩ là tồi tệ. - Tại sao? Mình đâu phải là người làm nhục cậu. Mình là người bênh vực cậu. - Giọng Lily trở nên cao vút, như thể bị tổn thương. - Lily... - Severus thở dài, cười chua chát. - Cậu đã định cười với Potter, trong khi hắn đang treo mình trên không và nhục mạ mình. Đừng chối! - Severus cắt ngang khi Lily vừa mở miệng định nói. - Mình không hề nói sai đâu. Cậu đã định cười với hắn, nhưng cậu kìm lại được. Cậu tưởng mình không nhận ra sao, rằng cậu thích hắn. Bây giờ cậu mới thể hiện hẳn ra, nhưng từ lúc đó là cậu đã bị hắn thu hút rồi. Cậu không biết lúc đó mình đau đớn đến thế nào. Giống như bị phản bội. Cậu biết hắn đã làm gì với mình và mình căm ghét hắn đến mức nào! Quai hàm Severus nghiến chặt, những múi cơ trên gương mặt anh rắn lại để kìm nén cảm xúc. Lily thần mặt, hồi lâu cô lắp bắp. - Mình... mình... không có ý... - Không sao, Lily. - Severus cười buồn. - Đó không phải là điều gì lớn lao lắm. Chẳng là gì so với những gì mình đã làm với cậu. Anh vùi mặt vào hai bàn tay, nén cảm giác tội lỗi trong người xuống. - Mình biết tất cả là lỗi của mình. Mình đã dần đẩy cậu ra xa. Mình giao du với những người coi thường cậu. Mình biết sự việc hôm đó thực ra cũng chỉ là giọt nước làm tràn ly thôi, kể cả nó không xảy ra thì một ngày nào đó cậu cũng sẽ rời xa mình. - Nhưng giờ cậu đã quay lại? - Phải. Sau một thoáng yên lặng, Lily ngập ngừng. - Cậu có thể nói cho mình biết trên tàu tốc hành Hogwarts, tại sao cậu lại khóc không? Mình không tin là cậu khóc vì bị James trừ điểm. Severus bỏ hai bàn tay ra khỏi khuôn mặt, trên khóe mắt anh long lanh một giọt nước mắt. Anh nở một nụ cười nhợt nhạt với Lily. - Vì gặp lại cậu. Đã lâu lắm rồi mình không gặp cậu, vì thế mình xúc động. - Thôi đi! - Lily bật cười nho nhỏ. - Cậu chỉ không gặp mình ba tháng hè! Tiếng cười của cô tắt ngay sau đó. Severus nhắm mắt lại, một biểu hiện rất già hiện lên trên gương mặt trẻ. - Với cậu chỉ là ba tháng, nhưng với mình đó là cả hai mươi năm trời. Tất nhiên, Lily hiểu câu nói của Severus theo nghĩa bóng chứ không thể tượng tượng nổi là nó thực sự đúng theo nghĩa đen. Bởi thế câu nói của Severus thật tức cười, nhưng chính cái cách Severus nói làm cho Lily lặng người. - Vậy thì, bây giờ chúng mình ra sao? Cậu tha thứ cho mình chứ? – Severus phá tan sự im lặng. - Tất nhiên, Severus. Mình cũng xin lỗi cậu. Nụ cười nở cả trên môi hai người. - Avery, Mulciber, Rosier… - Lily ngập ngừng. - Tại sao... mình vẫn thấy cậu giao du với những người đó? - Lily... - Severus xoay hẳn người lại phía Lily, nhìn thẳng vào mắt cô. - Họ cùng phòng kí túc xá với mình, học chung lớp mình. Cậu muốn mình phải đối xử với họ thế nào? Mình vẫn phải cư xử xã giao với họ, nhưng mình đâu có bồ bịch khắp nơi với họ như trước nữa đâu. Mulciber đã không nói chuyện với mình từ sau vụ giờ Độc Dược. Nó phá và vứt đồ đạc của mình tanh bành. Sau vụ làng Hogsmeade vừa rồi, nó còn tệ hơn nữa. Cậu có biết là mỗi đêm trước khi đi ngủ mình phải yểm bao nhiêu bùa chú phòng vệ quanh giường không? Cậu cứ thử tưởng tượng rằng mình ở chung kí túc với Potter và Black, cậu sẽ hiểu thế nào. Chẳng lẽ cậu mong mình chuyển hẳn lên Phòng Cần Thiết để sống? - Mình... mình không nghĩ tới điều đó. - Lily lúng túng, rồi sao đó nhướng mày. - Phòng Cần Thiết? - Ờ... có một căn phòng trên tầng bảy. Nó chỉ hiện ra khi mình cần và đúng theo cách mình cần. - Ngay ở cạnh kí túc Gryffindor sao? Sao mình chưa nghe thấy bao giờ nhỉ? - Cậu đâu có lúc nào cần trốn đâu. - Severus cười nhạt. Anh co hai chân lại, thu sát người và tựa cằm vào đầu gối giống như cách Lily đang ngồi rồi chậm rãi nói. – Trường học đối với cậu thật dễ dàng, Lily ạ. Cậu đẹp, dễ thương, thông minh, nổi tiếng. Các giáo sư và hầu hết học sinh trong trường đều yêu quý cậu. Còn mình thì khác. Mình bị ghét ngay từ khi vào trường, vì xấu, vì nghèo, vì lập dị, quái đản, vì thích Nghệ thuật Hắc ám, vì là một Slytherin, vì bị James Potter và Sirius Black ghét… Ai biết được. Người ta có cả tỉ lí do để ghét mình. Trong nhà Slytherin mình cũng không được tôn trọng vì là máu lai và nghèo. Mình đã cố gắng hết sức để chứng tỏ mình bằng cách học thật giỏi, kể cả trong lớp học lẫn về Nghệ thuật Hắc ám. Mình tham gia vào các hoạt động và các trò của những thằng vô lại đó chỉ vì họ là những người duy nhất dám đối đầu với đám Đạo Tặc chết tiệt đó. Mình không có ý định bào chữa cho những việc làm tồi tệ của mình đâu, nhưng mình chỉ muốn cậu hiểu là mọi việc đối với mình không hề đơn giản như cuộc sống của cậu. Lily im lặng một hồi lâu, rồi cô nói, tiếng nói như mắc nghẹt trong cổ họng. - Mình… xin lỗi. - Không, Lily. – Severus lắc đầu. – Cậu chẳng có gì phải xin lỗi hết. Cậu luôn luôn là bạn mình. Không chỉ là bạn thân nhất mà còn là người bạn duy nhất của mình. Cậu là điều tốt đẹp nhất trong cuộc đời mà mình từng có. Lily vùi mặt vào hai bàn tay, im lặng. - Cậu... - Mình chỉ… - Lily ngẩng lên, đưa tay lau mấy giọt nước mắt vừa rớt ra. – Sev, - cái tên thân mật sau bao nhiêu năm trời lại được thốt ra từ miệng Lily làm tim Severus ngừng đập, - mình… đã tưởng mình mất cậu mãi mãi. - Không bao giờ, Lily.