[Đồng Nhân Harry Potter] Màu Đen Màu Xám

Chương 93 : Là chó hay là Phù thủy?

Tháng sáu hình như tới nhanh hơn năm ngoái, ngày mùng hai tháng sáu, cuộc thi bắt đầu, cả tòa lâu đài vô cùng im lặng. Buổi sáng ngày thứ hai là cuộc thi biến hình của Giáo sư McGonagall, buổi chiều là môn Bùa chú của giáo sư Flitwick. Hai môn này đều bình tĩnh trôi qua. Buổi sáng thứ ba là môn Chăm sóc Sinh vật Huyền bí quả thật là môn dễ qua nhất từ trước đến nay… nhiệm vụ của bọn mình là đảm bảo bọn sâu bướm Fuluo Bo còn sống trong một giờ. Buổi chiều là môn Độc dược, tôi cảm thấy mình làm rất tốt, cho dù giáo sư Snape vẫn nghiêm mặt đối với tôi, nhưng tôi tin tưởng ông ấy sẽ không vô cớ trừ điểm học sinh nhà mình. Những môn kế tiếp thi cũng vẫn tốt, trừ môn Lịch sử Pháp thuật, tôi cảm thấy tôi không có trí nhớ tốt, cho dù tôi đã xem qua rất nhiều lần phần thế kỷ đuổi bắt nữ phù thủy. Thứ tư là sinh nhật Draco. Cậu ta nhận được một cái bánh ngọt xa hoa từ nhà Malfoy gửi tới. Chúng tôi vừa ăn vừa nghe cậu ta oán giận việc sinh nhật mình đều nằm trong kỳ thi thế nên cậu ta không thể làm sinh nhật to một chút. Blaise và Parkinson đều tặng quà sinh nhật, còn có rất nhiều Slytherin khác. Trước đó tôi cũng không biết là sinh nhật của cậu ấy sắp tới nên tôi không chuẩn bị quà. Tôi cắn răng viết ra chú ngữ bùa chú Đau đớn vĩnh viễn, cho vào cái túi đưa cho Draco, cảm thấy cực kỳ chột dạ. “ Cậu đưa tớ cái gì đây ? “ Draco quả nhiên là mất hứng, “ Chẳng lẽ không đến sinh nhật tớ thì cậu sẽ không dạy tớ sao, Sylvia ? “ “ Thật xin lỗi, “ tôi nói, “ Tớ không chuẩn bị, cậu biết đấy, tớ không biết sinh nhật của cậu sắp tới… “ “ Cậu không biết sinh nhật của tớ ? “ Draco thật kinh ngạc nói, giống như sinh nhật của cậu ấy là ngày Lễ Giáng sinh vậy, là ngày toàn thế giới đều phải chúc mừng. Tôi nói : “ Xin lỗi… nhưng cậu chưa bao giờ nói với tớ. “ “ Cậu cũng chưa bao giờ hỏi tớ. “ Cái mặt Draco thở phì phì. Thứ năm, cuộc thi chấm dứt, tất cả mọi người bình tĩnh lại. Draco có tâm tình rất tốt, có lẽ cậu thi tốt lắm. Chúng tôi cùng tản bộ bên ngoài lâu đài, đợi đến khi mặt trời xuống núi thì trở lại lâu đài. Đi trên hành lang thật dài, chúng tôi trở lại hầm. “ Đó là cái gì ? “ Draco nhìn chăm chú một hồi, ánh mắt bắt đầu lóng lánh ánh sáng hưng phấn, “ A ha, Harry Potter ! Nó vẫn còn ở ngoài lâu đài ! Nó sẽ bị trừ bao nhiêu điểm ? Làm tớ nghĩ muốn… “ Tôi theo ánh mắt của cậu ấy nhìn về hướng cửa sổ, thấy Weasley hô to đuổi theo một con mèo, Harry cùng Hermione đuổi theo cậu ấy. Sau đó Weasley đột nhiên dừng lại, cả ba người ngã lộn. “ Ánh sáng như vậy mà cậu có thể chú ý tới bọn họ, “ tôi nhịn không được ho khan nói, “ Tớ phải thừa nhận cậu trên phương diện dò xét Potter cực kỳ nhạy bén. Bọn họ đang làm gì đó ? “ Sau đó chúng tôi nhìn thấy một con chó thật lớn nhào về phía bọn họ, cắn Weasley. Tôi khiếp sợ kêu lên : “ Knight “ Cho dù ở hoàn cảnh chiều tà, tôi cũng dễ dàng nhận ra Knight, không có con chó nào có thể cường tráng và lớn như nó. “ Có thể nó biết cậu bất hòa với Weasley nên muốn xả giận cho cậu, nhỉ ? “ Draco trêu đùa nói. Nhưng cậu ta rất nhanh thu hồi khuôn mặt tươi cười của mình - Knight không tốn sức kéo Weasley theo, vừa đi vừa đung đưa đầu, Weasley hoảng sợ kêu thảm thiết, bị kéo qua mặt cỏ, giống một con búp bê vải đáng thương. Tôi cùng Draco liếc nhau, cùng chạy ra ngoài đuổi theo. “ Knight ! Buông cậu ấy ra ! “ Tôi vừa chạy vừa kêu. Nhưng Knight cũng không thèm nhìn tôi. Chờ chúng tôi tới bên Harry cùng Hermione, bọn họ đã chảy máu. Nơi này đã thuộc phạm vi của cây Liễu roi. “Trời ơi!” Hermione mắt sáng lên, cô ấy kéo tay tôi, “Gọi giáo sư hộ bọn tớ! Gọi giáo sư… chân Ron sẽ bị đứt…” Tôi nhìn gốc cây Liễu roi, ở chỗ đũa phép của Potter có thể chiếu tới, chỗ đó có một cái động, Weasley vừa bị tha vào cái động này. Tôi gật đầu: “Còn các cậu?” “Bọn tớ đi xuống đó!” Potter cuồng loạn nói, cậu ấy còn không có tâm trạng liếc nhìn Draco, “Con cho đen to đó có thể ăn luôn cậu ấy, chúng tớ không có thời gian!” Tôi do dự rồi nhìn bọn họ: “Cầm chắc đũa phép, chú ý an toàn. Bọn tớ sẽ rất nhanh đưa giáo sư đến đây.” Khi chúng tôi gõ cửa phòng giáo sư Snape, giáo sư đang bưng một cái chén Độc dược lớn, hình như định đi ra ngoài. “Các trò tốt nhất là cho tôi một lý do.” Ông ấy chậm rãi nhếch miệng, uy hiếp nói, “Đến cuối cùng là vì lý do gì mà các trò lại muốn quấy rầy một vị giáo sư vào buổi tối?” “Là Weasley,” Tôi thở hổn hẻn nói, “Cậu ta bị con chó em nuôi tấn công… một con chó cực lớn. Nó kéo cậu ấy vào cái động phía dưới cây Liễu roi. Potter và Hermione đuổi theo đi vào đó rồi ạ.” Giáo sư Snape nhanh chóng cởi áo choàng đi ra ngoài. “Các trò ở trong lâu đài, không cho phép đi ra ngoài.” Ông ấy nghiêm khắc nói rồi nhìn thấy độc dược trong tay mình, “… Đưa nó đến phòng làm việc của Lupin. Ngay lập tức.” “Vâng ạ.” Tôi vẫn chưa bình tĩnh được, nhìn ông ấy rời đi nhanh chóng. Chúng tôi gõ cửa phòng giáo sư Lupin. Một lát sau mở cửa, giáo sư Lupin nghi ngờ ở cửa nhìn chúng tôi. “Giáo sư Snape để chúng em đưa thuốc cho thầy ạ.” Tôi nói. Giáo sư Lupin lắp bắp kinh hãi, ông ấy để chúng tôi đi vào. “A, đúng thế, các trò có biết… thân thể của ta không tốt lắm, may có Severus.” Ông ấy ôn hòa nói, “Nhưng ta nghĩ anh ấy sẽ tự đưa qua đây cho ta.” “Vốn là thế,” tôi nói, “Nhưng thầy ấy đi cứu bọn Potter.” Giáo sư Lupin luống cuống nói: “Harry?” Ông ấy nhanh chóng bình tĩnh lại, “Các trò ấy làm sao thế?” Tôi lặp lại những lời đã nói với giáo sư Snape, kinh ngạc phát hiện khuôn mặt giáo sư Lupin trở nên tái nhợt. “Các trò nhanh chóng trở lại ký túc xá đi.” Ông ấy uống một hơi hết bát thuốc, rút đũa phép đi ra ngoài. Tôi do dự hỏi: “Thế còn thầy ạ?” Tôi cùng Draco không trở lại ký túc xá. Chúng tôi đứng ở hành lang của tầng một, nhìn xung quanh xuyên qua cửa sổ. “Cậu nói Weasley sẽ không có chuyện gì chứ?” Tôi nói. “Đương nhiên. Tuy rằng tớ không vì thế mà cảm thấy vui vẻ.” Draco nói, “Rõ ràng, hai giáo sư không thể nào mà đến một con chó đều không xử lý được” “Knight sẽ gặp xui xẻo rồi.” Cười khổ. Tôi thích nó thương nó nhưng nếu nó làm ra chuyện tấn công con người, chuyện này rất nghiêm trọng. Tuy rằng hai giáo sư đã chạy qua đó, nhưng tôi không biết họ có tới được đó không. Hơn nửa năm để cho tôi biết Knight là một con chó cường tráng mạnh mẽ, nếu nó thật sự muốn làm gì, ba phù thủy không thể ngăn cản nó. Nhiệt độ ngày và đêm chênh nhau rất lớn, chúng tôi đều mặc ít quần áo, hơi hơi có cảm giác lạnh. Draco đứng thẳng, cơ thể thiếu niên ấm áp. Tôi nhích lại gần người cậu ấy, cậu ấy nắm nắm tay tôi đáp lại. Không biết chúng tôi đứng ở cửa sổ bao lâu. Đột nhiên ở phía xa có ánh sáng lóe ra. “Bọn họ đi ra!” Tôi ghé vào cửa sổ cố gắng nhìn bọn họ, vừa vui vừa lo lắng. Bọn họ đến gần. Đùi Weasley có băng vải trắng, vật đó trong bóng tối có thể nhìn thấy, Hermione và Potter giúp đỡ cậu ta. Ở phía sau bọn họ, giáo sư Lupin trong tay mang theo còng tay hay cái gì đó, cột ông ấy cùng với một người đàn ông xa lạ có dáng người nhỏ bé. Lại phía sau… Giáo sư Snape lơ lửng trên không, chân không chạm đất, hiển nhiên là hôn mê, trên mặt loang lổ vết máu. Một người đàn ông cao lớn chỉ đũa phép vào sau lưng ông ấy. Tôi nhảy dựng lên, sợ hãi nhìn Draco. Draco lo lắng lại tức giận cắn môi. “Chúng ta đi tìm Dumbledore!” Tôi dồn dập nói. “Dumbledore? Tớ không tin tưởng ông ấy!” Draco nói. “Tớ biết cậu không tín nhiệm ông ấy, đương nhiên, nhưng cả lâu đài này chỉ có ông ấy mới có thể cứu giáo sư trước tình huống này, tớ đi tìm ông ấy, cậu đi tìm giáo sư McGonagall! Chúng ta không còn thời gian, đi mau…” Chúng tôi phân công nhau liều mạng chạy đi. Tôi nhanh chóng tới cửa phòng thầy hiệu trưởng, cụ Dumbledore chắc chắn ở phía trên phòng làm việc của ông ấy. Tôi điên cuồng vuốt tảng đá quái thú bên cạnh cánh cửa. “Tuyết bảo cầu, Mật đường phun trào hoặc là cái khác, mau mở cửa nhanh lên!” Cửa mở ra. Giáo sư Dumbledore mặc quần áo ngạc nhiên trừng hai mắt mở cửa. “A, trò Hopper…” “Giáo sư Snape bị tấn công!” Tôi hổn hển lắp bắp nói, “Có thể giáo sư Lupin cũng bị tấn công, em nhìn thấy… bọn họ đang đi về phía lâu đài!” “Ồ”. Khuôn mặt hòa ái của giáo sư Dumbledore nhanh chóng trở nên nghiêm túc, ông ấy dùng tốc độ mà một ông lão không thể có đi xuống lầu, phất phất tay, bộ quần áo ngủ trên người biến thành một cái áo choàng màu tím, “Thật tiếc là không thể chiêu đãi trò, nhưng ta biết trò sẽ hiểu chuyện nào quan trọng hơn.” Tôi dùng tốc độ nhanh nhất đuổi theo thầy ấy, nhưng vẫn không thể đuổi theo được. Cho đến khi tôi đuổi đến ngoài tòa lâu đài, phát hiện ông ấy đang thực hiện phép Hú hồn Thần hộ mệnh. Ở bên giáo sư Lupin có một con sói màu bạc đang đi lại quanh nhóm Chúa cứu thế và giáo sư Snape, đuổi bọn Giám ngục không biết làm sao mà lại chạy tới, kia có ít nhất một trăm cái. Người đàn ông cao lớn đã không thấy, mà lại là Knight lạnh run. Thần hộ mệnh Phượng hoàng thật lớn gào to bay qua, làm bọn Giám ngục chạy tứ tán. Âm thanh giáo sư McGonagall khiếp sợ truyền tới: “Peter Pettigrew!” Bà mặc bộ quần áo ngủ chạy tới, phía sau là Draco. Trong một mảnh hỗn loạn, người đàn ông thấp bé bên cạnh giáo sư Lupin đột nhiên biến mất, một con chuột xuất hiện ở đó. Giáo sư Lupin cùng Potter phát ra âm thanh chán ghét phóng bùa chú vào nó, nó hoảng sợ hét lên vài tiếng, để lại một nửa cái đuôi, chạy về phía rừng cấm. Chạy đến bên rừng cấm thì đột nhiên bốp một tiếng không thấy nữa. Toàn bộ Giám ngục đều bị đuổi đi. Dumbledore bình tĩnh nhìn bọn họ. Knight ngừng run rẩy. Nó đứng lên - biến thành người đàn ông cao lớn. Ông ta nhìn khá đẹp trai, mặc áo choàng bé tí nhìn buồn cười, cái áo choàng đó chỉ có thể làm áo. Ông ta chậm rãi đi về phía Dumbledore, con mắt màu đen tràn ngập nước mắt. “Dumbledore.” Ông ta nói. “Nơi này không phải là chỗ nói chuyện tốt.” Dumbledore bình thản nói. “Có lẽ chúng ta nên đổi chỗ… ví dụ như phòng hiệu trưởng? Severus cùng cần sắp xếp ổn thỏa.” Knight - người đàn ông đó tin tưởng gật đầu. “Về phần trò Hopper cùng Malfoy, cảm ơn các trò kịp thông báo, nhưng mà ta cho rằng các trò nên trở về phòng ngủ đi.” Con mắt màu xanh của cụ Dumbledore lóe sáng nhìn về phía chúng tôi, “Lúc này các trò nên ngủ, đúng không?” “Không. Knight - con chó đó là do em nuôi,” Tôi nhìn chằm chằm người đàn ông đó, “Em nghĩ rằng mình có quyền biết được sự thật.” “Trò Hopper?” Cụ Dumbledore nói. Tôi cố chấp nhìn ông ấy. Cuối cùng ông ấy thở dài nói: “Được rồi.” Draco lo lắng nhìn tôi. Tôi qua ôm cậu ấy. “ Yên tâm, tớ không có nguy hiểm gì đâu, “ Tôi thấp giọng nói, “ Dumbledore sẽ không để cho tớ dưới sự bảo hộ của mình mà bị thương đâu. “ Cậu ấy ôm tôi một chút, gật gật đầu, rời đi.