Bệnh thất vắng vẻ, càng thêm yên tĩnh. “Khụ…” Malfoy hắng giọng một cái, không được tự nhiên nói: “Cậu… cảm thấy thế nào?” Tôi quay đầu về phía cậu ta, thấy cậu ta đang nhìn trần nhà. Nếu không phải bây giờ bệnh thất chỉ có hai chúng tôi, tôi nhất định sẽ cho rằng cậu ta đang nói chuyện với ai đó. “Cũng ổn.” Tôi cẩn thận nói. Hiển nhiên đáp án của tôi là nằm ngoài dự đoán của cậu ta, cậu ta quay đầu nhìn tôi, nhìn đến ánh mắt của tôi. Cậu ta lại quay đầu đi. “Chắc là rất đau?” Cậu ta nói. Câu hỏi quan tâm làm tôi không thể tin được đó là cậu ta nói. Tôi ngạc nhiên nhìn gáy cậu ta, phát hiện lỗ tai của cậu ta chậm chạp hồng lên. Trước khi cậu ta thẹn quá hóa giận tôi vội vàng trả lời : «Một chút. “ Rồi lại bổ sung một câu : “ Tôi có thể chịu được. “ Cậu ta rầu rĩ hừ một tiếng, không nói chuyện. Sau đó chúng tôi không biết nói gì. Sau khi nói với nhau mấy câu, bệnh thất yên tĩnh càng làm không khí có chút xấu hổ. Hiển nhiên là cậu ta cũng nghĩ như vậy, cậu ta lo lắng động một chút. “ Vậy… “, cậu ta nói, “ Vì sao lại cứu tôi ? “ “ Tôi cũng không muốn như thế, “ Tôi nói thẳng, “ Tôi chỉ làm theo bản năng thôi. “ Tôi sẽ không có dũng khí trực tiếp đè con vật đó, lúc đấy chỉ nghĩ ngăn trở nó một chút để Malfoy có thể chạy trốn. Nếu tôi biết một cái bùa cản trở nho nhỏ có thể chọc giận nó, tôi chỉ sợ… sẽ không làm như vậy. “ Nói thật, Malfoy, cậu so với Potter còn lỗ mãng hơn. “ Cậu ta tức giận quay đầu nhìn tôi, nhưng hiển nhiên là động tác mạnh này làm ảnh hưởng đến vết thương, tôi nhìn khuôn mặt cậu ta hồng lên vì tức giận lập tức trắng hơn. Khuôn mặt tái nhợt nghiêm túc cẩn thận quay lại, nói : “ Draco. “ Tôi không rõ hỏi lại : “ Sao ? “ “ Cậu có thể gọi mình là Draco. “ Cậu ta không kiên nhẫn nói. “ À… được. “ Vì tình huống thật rõ ràng… tôi dùng tai nạn bị phanh ngực thảm thiết đổi lấy tình bạn của Malfoy. Tôi do dự nói, “…Draco. Cậu cũng có thể gọi mình là Sylvia. “ Cậu ta hừ một tiếng. Tôi đoán có lẽ cậu ta sẽ không gọi tên tôi. Tôi bất đắc dĩ bĩu môi, nếu tôi còn có thể cử động, tôi sẽ nhún vai. Sau một lúc yên lặng, cậu ta nói : “ Được rồi, Sylvia. “ Tôi buồn ngủ, nước thuốc vừa uống nhất định có tác dụng gây buồn ngủ. Tôi mơ màng nhìn về phía cậu ta, chỉ nhìn thấy mái tóc bạch kim và cái gáy cao ngạo, cái lỗ tai màu hồng cùng cái cổ ngoan cố. “ A ? Gọi mình cái gì? “ Tôi mơ màng hỏi. Cậu ta tức giận nhưng tôi rất mệt, tôi không có sức để hỏi vì sao cậu ta tức giận nữa… … Tôi ngủ say. Khi tôi tỉnh lại thì đã là buổi tối, các ngọn nến trong bệnh thất đều được thắp sáng, bên ngoài cửa sổ tối đen. Tôi cố gắng chớp mắt, cảm giác không thể xoa mắt thật tệ hại. Tôi nhìn về cái giường khác thấy Draco đang nhàm chán nhìn cánh cửa bệnh thất. “A… chào Draco.” Tôi cố gắng mỉm cười với cậu ta. “Chào” cậu ta dừng lại, “Sylvia.” Ở Hogwarts, đây là người đầu tiên gọi tôi là Sylvia. Nhưng tôi lại không nghĩ tới người đầu tiên gọi tên tôi lại chính là cậu ta. Tôi thật lòng cười rạng rỡ. Cậu ta còn có một chút không cam lòng nhưng mà ngay lập tức khuôn mặt cậu ta khi nghĩ tới cái gì đó mà vặn vẹo. “ Cậu ngáy! “ Draco nhìn tôi ghét bỏ. Tôi hơi ngại ngùng, Blaise chưa bao giờ nói với tôi là tôi ngủ lại ngáy. Ngay sau đó tôi lại tối tăm hơn --- bị toàn bộ học sinh nhìn thấy bộ ngực thi việc ngáy có còn làm tôi xấu hổ nữa sao ? “ Đúng thế. “ Tôi u ám nói, “ Ngáy cũng không có việc gì, có lẽ bình thường cậu cũng ngáy. “ “ Tớ không có. “ Draco nổi giận đùng, giống như bị xúc phạm vậy. “ Cái đó cũng không chắc chắn, “ Tôi kiên trì, giống như việc để cậu ta thừa nhận việc ngủ ngáy có thể làm cho tôi quên việc bộ ngực bị người khác nhìn thấy, «Có lẽ cậu cũng thế, cậu phải biết rằng mình ngủ ngáy, trừ khi người khác nói với cậu. Nếu cậu không nói cho mình biết, mình cũng không biết là mình ngủ ngáy. “ Cậu ta á khẩu không trả lời được, hoài nghi nhìn tôi.