[Đồng Nhân Harry Potter] Màu Đen Màu Xám
Chương 57 : Giám ngục
Xe lửa lung lay lảo đảo, gió gào thét ngoài cửa sổ, hạt mưa rơi vào cửa kính kêu lộp cộp.
Trời đã hoàn toàn tối đen.
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện xe lửa dần dần chậm lại.
Ocil hừ một tiếng, mơ màng hỏi: “Chúng ta tới rồi?”
Tôi nhìn đồng hồ: “Sợ rằng không phải thế.”
Cậu ta còn buồn ngủ, xoa xoa con mắt, đứng lên, mở cửa nhìn ra bên ngoài.
“Có chuyện gì vậy?” Tôi hỏi
Cậu ta không tình nguyện nói với tôi nhưng mà vẫn nói: “Không biết. Trên hành lang đâu đâu cũng là người.”
Xe lửa rung một chút, phát ra âm thanh kẹt kẹt, hành lý rơi bình bịch xuống dưới, hành lý còn rơi trúng hai học sinh năm nhất đang ngủ say.
Bọn họ kêu lên một tiếng, tỉnh ngủ hoàn toàn.
“Có chuyện gì vậy?” Một người nói.
Người túm chặt quần áo, nói: “Lạnh quá.”
Đúng là rất lạnh, tôi cũng rùng mình.
Ocil chỉ vào cửa kính xe: “Mọi người nhìn này.”
Chúng tôi nhìn cửa kính xe, thấy nước mưa trên cửa kính chậm rãi ngưng kết thành bông hoa tuyết xinh đẹp.
Bây giờ mới là tháng chín thôi mà… Chúng tôi ngạc nhiên quay ra nhìn nhau.
Rùng mình toàn thân. Còn lạnh hơn lúc trước, giống như là lạnh từ linh hồn vậy.
Đột nhiên chỗ đuôi xe có tiếng thét chói tai. Học sinh năm nhất dồn đống vào với nhau, răng kêu lập cập, tôi cũng theo bản năng hướng tới sát cửa sổ, cách cửa khoang một chút.
Không biết qua bao lâu, đèn lại sáng, tàu tốc hành Hogwarts lung lay lại bắt đầu gia tăng tốc độ.
Trên người chúng tôi đã ấm lại, cái lạnh vừa rồi cứ như là một giấc mộng.
“Không có chuyện gì chứ?” Cửa khoang bị mở ra, Luther Strong đi đến. Anh ta là huynh trưởng mới thay thế cho huynh trường Hugh Coffey năm nay đã là năm thứ bảy, không nhận bất kỳ chức vụ gì.
“Vâng.” Tôi nói, “Chuyện vừa rồi là?”
Huynh trưởng Strong sắc mặt nhìn không tốt lắm.
“Một giám ngục.” Anh ta nói, “Đến từ Azkaban, nó đến kiểm tra xem Sirius Black có được giấu trên đoàn tàu hay không.”
Ocil co rúm người lại, tôi trợn mắt há hốc mồm.
Azkaban được coi là sự tồn tại đáng sợ nhất tàn ác nhất của thế giới phù thủy, bởi vì có sự tồn tại của giám ngục. Chúng trông coi Azkaban, mọi người đều nói chúng hấp thụ sự vui vẻ của người khác để sống thậm chí có thể hút linh hồn, khiến người đó trở thành cái xác không hồn, có thể làm bọn trẻ ở thế giới phù thủy ngưng khóc ngay lập tức.
Huynh trưởng
Strong gật đầu với chúng tôi: “Còn có mười phút nữa sẽ đến noi, Hopper, em nên thay đồ đi. Tôi đến các khoang khác kiểm tra.”
Chúng tôi nhìn anh ta đóng cửa khoang.
Thật lâu sau, Ocil nói: “Ồ, mặc kệ chuyện gì, tôi bắt đầu bội phục Sirius Black.”
Sirius Black, bị giam ở Azkaban mười hai năm, một tội phạm duy nhất thành công vượt ngục.
Chỉ có một giám ngục đứng từ xa xa cũng đủ làm cho cả nhóm phát run, tôi thật không dám tưởng tượng một người sống giữa một đàn giám ngục có cảm giác như thế nào.
Tôi đem áo choàng ra bên ngoài, đoàn tàu sắp đến trạm dừng.
Sân ga nho nhỏ đã muốn kết băng, mưa lạnh ào ào, tôi làm vài cái bùa giữ ấm, cũng tiếp tục hắt xì mấy ngày liền.
Khi tiến vào lâu đài Hogwarts ấm áp, tôi thoải mái đến mức khóe mắt như sắp trào nước mắt, mọi người xung quanh hình như cũng có tinh thần hơn.
Tiếp theo là nghi thức phân nhà, nhìn một đám củ cải đỏ, tôi lại bùi ngùi xúc động.
Năm nay giáo sư môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám không thể nghi ngờ là sẽ thay đổi, nghe nói khi kẻ-ai-cũng-biết-là-ai-đấy xin dạy môn này, từng nguyền rủa môn học này, thế nên không ai có thể làm đủ một năm, cũng không biết có phải thật không nữa.
Nhìn giáo sư Snape bên cạnh, chỗ từ trước đến nay là chỗ ngồi của giáo sư dạy môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám có một người ngồi, nhìn qua sắc mặt tiều tụy, khuôn mặt có màu sắc của người bệnh, áo choàng bị giặt đến trắng bệch lại còn có mụn vá. Tôi cảm thấy giáo sư Snape luôn mặc rất mộc mạc, nhưng khi nhìn thấy người đàn ông này, thì ông ấy quả thực gọn gàng vô cùng.
Truyện khác cùng thể loại
1 chương
1 chương
94 chương
15 chương
13 chương
67 chương
116 chương
1 chương