[Đồng Nhân Harry Potter] Màu Đen Màu Xám

Chương 4 : Bạo động ma thuật

Tôi cảm thấy bồn chồn nhìn đống sách vở, nhíu mày. Bình thường giờ này tôi đã ngủ, chính là Blaise nói sẽ về trước sinh nhật tôi, tôi muốn thức chờ cô. Tôi nhìn đồng hồ treo tường, đã hơn mười hai giờ. Ngày hai mươi bảy tháng tám. Sinh nhật của tôi. Blaise chỉ cần đã đồng ý với tôi thì đều làm được. Tôi cảm thấy bất an. Tôi bình tĩnh, tôi khép lại sách, tìm áo khoác, mở cửa phòng, đi ra ngoài. Chúng tôi sống trong một gác xép hai tầng, giá thuê nhà rất rẻ. Vào ban ngày, có thể nhìn thấy tường màu xám và cầu thang cũ tiện lợi cho chúng tôi đi lại. Trong con hẻm này, những tòa nhà dơ bẩn, xấu xí chỗ nào cũng có. Trong bóng tối, tôi vịn vào tay cầu thang chậm rãi đi xuống, cầu thang phát ra những tạp âm khiến người ta khó chịu. Sau đó tôi nghe thấy tiếng giày cao gót cộp cộp truyền tới. Tôi dừng lại, lộ ra nụ cười sung sướng, tôi nghe thấy tiếng chân của Blaise. Trong bóng đêm, tôi loáng thoáng thấy cô đang đến, bước chân nhẹ nhàng đi tới. Tôi sững sờ nhìn bóng dáng cô đi xa, sau đó phát hiện ra nguyên nhân vì sao cô làm vậy. Có bóng người không có ý tốt đi sau lưng cô. Tôi mờ mịt, không biết mình nên làm gì. Tôi cuốn áo khoác lại, nhẹ nhàng đi sau họ, cấp bách hi vọng có thể tìm được cách giải quyết tình huống khó khăn này. Đã có thể nhìn thấy ngọn đèn, một đầu của ngõ nhỏ thông với đường lớn. Người đàn ông kia do dự một chút, tay nắm chặt vật gì đó, bước chân nhanh hơn. Bây giờ tôi có thể nhìn thấy đó là dao găm. Blaise không chút do dự chạy về đầu ngõ. Người đàn ông đuổi theo, kéo tóc của cô, kéo cô ngã xuống đất, hung ác đặt dao găm tại cổ họng cô. Cô lập tức ngừng giãy dụa, tôi nghe thấy cô nói: “Xin đừng hại tôi, tôi còn có con gái nhỏ, con bé chỉ có một mình tôi. Tôi không có tiền. Đừng hại tôi, anh cần gì tôi đều phối hợp.” Tôi che miệng lại chặn tiếng khóc của mình. Hắn ta kéo cô đến bên cạnh ngõ nhỏ, nơi đó càng tối. Hắn thở hổn hển, kéo quần áo cô, một bàn tay nắm lấy ngực cô liều mạng vân vê, tay kia thì run run kéo quần mình xuống. Tôi cầm chặt tảng đá, đập vào đầu hắn một phát rồi lại một phát. Nước mắt chảy ra làm trước mặt tôi là một mảng mơ hồ, gần như không nhìn thấy rõ. Hắn không ngã xuống như tôi nghĩ. Hắn dừng động tác lại, ngạc nhiên sờ phía sau đầu, sau đó nhìn thấy tay đầy máu. Tôi kinh hoảng lùi bước, hắn với vẻ mặt hung tợn nắm lấy tay tôi. “Không -----“ Blaise nhanh chóng đứng lên, liều mạng kéo hắn xuống “Không---“ Hắn dùng sức đá vào bụng cô, đẩy cô ngã xuống đất, nhưng cô lại nhanh chóng đứng dậy đánh hắn “Ngươi không thể ---“ Hắn không kiên nhẫn đấm vào mặt cô, sau đó dùng cán dao đánh vào đầu cô, máu lập tức chảy từ trên đầu xuống mặt cô. Nhìn thấy máu cô, trong đầu tôi như có thứ gì bị chặt đứt. Hắn hoảng sợ quay đầu nhìn tôi, đầu hắn như quả khí cầu càng ngày càng to ra, ngũ quan vặn vẹo không phân biệt được. Sau đó --- ---- bùm. Nổ mạnh. Màu đỏ màu trắng, bắn lên mặt đường, trên tường giống như mạng nhện. Gần đấy có người ở trên lầu tức giận quát, nhìn ra, thấy hiện trường máu chảy đầm đìa, sợ hãi hét lên một tiếng. Tôi nhìn mà lạnh cả người. Mặc dù không biết là sao lại như thế nhưng tôi biết đây là do tôi làm. Tôi run rẩy đứng lên. Blaise dùng sức nắm lấy hai tay tôi, kéo tôi đứng lên. “Đi ----“ cô nói “Con bị nhìn thấy” Tôi ngẩng đầu nhìn cô, cả người cô lộn xộn không chịu nổi, khóe miệng còn có vết máu, nhưng mà tôi chưa bao giờ nhìn thấy cô bình tĩnh lạnh nhạt đến vậy, mắt đen trong bóng đêm càng sáng hơn. Cô ôm tôi rời đi, tôi cũng chưa bao giờ chú ý đến, hóa ra đôi tay cô lại mạnh mẽ tới vậy. Lảo đảo trở lại gác xép, chúng tôi trầm mặc ngồi trên sàn nhà.