“À, bà Hopper, tôi cần nhắc nhở bà một chút. Tôi nghĩ trò Hopper cần một cây đũa phép thích hợp, điều này mới là tốt cho trò ấy” giáo sư Snape hướng về phía Blaise nhẹ gật đầu, nhưng lại liếc mắt nhìn tôi một cái. Sau đó lạnh nhạt dùng sức đóng cánh cửa phía sau chúng tôi. Blaise với vẻ mặt ngỡ ngàng quay đầu nhìn cánh cửa, lại hỏi tôi: “Người đó là chủ nhiệm nhà Slytherin sao?” Tôi ỉu xìu nói: “Đúng vậy.” Blaise suy nghĩ nói: “Con nói… ông ấy là một người rất hòa nhã điềm đạm?” Tôi nhịn không được rùng mình một cái. Muốn phản bác lại, chợt nhớ ra hồi Giáng sinh… để cô yên tâm, tôi đã nói như thế. Tôi vừa định cười thì nhìn thấy chỗ cô cùng ông chú Walker vừa tranh cãi. Bây giờ tôi mới phát hiện, đây cũng là nơi cô đã gặp nguy hiểm vào năm ngoái. Nơi này nhìn như không có chuyện gì xảy ra. Mảnh kính vẫn ở trên cửa sổ, đồ đạc không có bừa bãi, trên mặt đất không có máu mũi của tôi. Cũng giống một năm trước sau cái đêm kinh khủng ấy. Blaise theo ánh mắt của tôi nhìn lại, hiểu được tôi đang nghĩ đến điều gì. Cô nắm thật chặt tay tôi và nói: “Đi thôi.” Tôi kéo tay cô vào nhà, trong lòng bỗng nhiên nặng nề hơn. Chung tôi vừa vào nhà, Blaise kéo tôi đến gần cái bàn. “Sylvia, chúng ta cần nói chuyện.” Tôi bị cô đẩy lên ghế tựa, cúi đầu lo lắng. “Mẹ đoán, con hiện tại rất áy náy đúng không?” Đúng vậy, đương nhiên. Tôi cúi đầu. Cô dịu dàng nói: “ Nhìn mẹ. “ Tôi ngẩng đầu lên, cô nhìn chăm chú vào mắt tôi : “ Con có biết, con quan trọng như thế nào đối với mẹ không ? Con biết mẹ sẽ không rời khỏi con. Thực tế là từ xưa đến nay đều có phù thủy kết hôn với Muggle, điều này chứng tỏ Phù thủy và Muggle vẫn có thể sinh hoạt cùng nhau đúng không? “ Cô lại hỏi tôi : “ Con nghĩ mẹ là người như thế nào? “ Tôi thành thật trả lời : “ Mẹ là người tuyệt nhất thế giới này. “ Cô nở nụ cười : “ Đúng vậy, hơn nữa mẹ còn trẻ, mẹ mới hai mươi bảy tuổi. Một ngày nào đó mẹ sẽ tìm được một người đàn ông yêu mẹ và cũng thật lòng thích con. Con không tin tưởng sức quyến rũ của mẹ sao ? “ Cô chớp mắt với tôi. Cô không muốn tôi buồn… Mặc dù không thể không rời khỏi Walker nhưng điều này đối với cô có lẽ là rất khó khăn. Vì thế, tôi cố gắng nở nụ cười. Walker không trở lại… hoặc có lẽ đã trở lại nhưng Blaise đã giải quyết xong. Ngày kế tiếp, Blaise bận… bận tìm việc làm. Cô rất may mắn đã tìm được một công việc người mẫu tạm thời. Nội dung công việc là mặc quần áo và đứng trong tủ kính cửa hàng, mỗi ngày làm tám giờ và trong vòng hai mươi ngày. Còn một tuần nữa là hết tháng tám, trường học gửi thư đến, trên thư viết những tên sách năm hai cần. Trên thư viết: Lang Thang Với Ma Xó của Gilderoy Lockhart Giải Lao Với Nữ Thần Báo Tử của Gilderoy Lockhart Ngao Du Với Quỷ Khổng Lồ của Gilderoy Lockhart Hành Trình Với Ma Cà Rồng của Gilderoy Lockhart Lang Thang Với Người Sói của Gilderoy Lockhart Một Năm Với Người Tuyết Quạu Quọ của Gilderoy Lockhart (Theo tập hai: Harry Potter và phòng chứa bí mật, Lý Lan dịch). Blaise đến gần… nhìn nhìn và hỏi: “Ồ, các con phải học khóa ma pháp văn học giám định và thưởng thức sao?” Tôi buồn rầu nói: “Không, Hogwarts chưa từng dạy chương trình này.” Bởi vì kỳ nghỉ hè cũng chẳng hề vui vẻ… Tôi quyết định mang theo Blaise đi Hẻm Xéo, hi vọng sự mới lạ của thế giới Ma thuật có thể làm cho cô vui vẻ một chút. Vào ngày hai mươi bảy, tháng tám, ngày sinh nhật của tôi. Tôi cùng Blaise đến cửa quán rượu. Tôi chỉ vào cánh cửa nhỏ cáu bẩn nói: “Nhìn thấy không? Phải cực kỳ tập trung.” “Nhìn thấy. Ồ, thật là kỳ diệu” cô cười nói “Nó đột nhiên từ giữa cửa hàng sách và cửa hàng đĩa nhạc nhảy ra.” “Nó được phù phép lơ đãng,” tôi mang theo cô xuyên qua quán rượu vừa tối vừa bẩn, đi xuyên qua quầy rượu, đến phía trước một mặt tường, “Người không có pháp thuật luôn luôn không nhìn thấy nó.” Thùng rác chuyển động lên trên, lên trên cửa sổ ba viên gạch, rồi sang ngang hai viên gạch, gõ ba lần. Bức tường bắt đầu di chuyển, Hẻm Xéo rộn ràng nhốn nháo đã xuất hiện trước mặt chúng tôi. Lúc đầu tôi nghĩ rằng, Blaise sẽ ngạc nhiên mãi, sẽ liên tục hỏi tôi đủ mọi vấn đề kỳ dị. Nhưng Blaise cũng không hỏi gì, chỉ đi theo sau tôi, chuyên chú nhìn đường phố với hai bên là cửa hàng. Trong mắt hiện ra một chút hoài niệm. “Vẫn là cửa hàng này, nhưng xem ra không giống trước kia.” Cô mỉm cười, “Con phải biết rằng, mẹ cứ nghĩ rằng cả đời này sẽ không được đến đây.” Tôi bây giờ mới phản ứng kịp, Blaise cũng không giống một Muggle bình thường, đối với thế giới Ma thuật là không biết gì cả. Nhưng từ lúc này về sau cô đều ngậm chặt miệng, không hề nói đến vấn đề này nữa.