Ngày một tháng tám, Blaise đi tới đi lui bên cạnh tôi, tinh thần có vẻ không yên. Tôi rời mắt khỏi sách vở trên đầu gối, nghi hoặc nhìn cô : “ Blaise ? “ Cô nhìn tôi, bình tĩnh, ngồi xổm trước mặt tôi, nhìn tôi : “ Con yêu, có chuyện mẹ muốn nói với con. “ “ Chuyện gì ạ ? “ Tôi không để ý nói. “ À… Là… Đêm qua John cầu hôn mẹ. “ Cô híp đôi mắt đen lại, cười thật ngọt ngào. “A…” Tôi sững người nhìn cô. Cô thở dài, xoa đầu tôi: “Mẹ muốn nghe ý kiến của con.” “Sao…” Tôi cuối cùng cũng phản ứng, cười với cô, “Chúc mừng mẹ, Blaise, chú Walker là một người đàn ông tốt. Chú ấy chăm sóc mẹ, con thật yên tâm.” “Hì, mẹ cũng không cần người khác chăm sóc!” Cô ra vẻ kiêu ngạo ngẩng đầu lên. “Đúng vậy, đúng vậy, mẹ không cần người khác, chỉ cần chồng của mình.” Tôi bất đắc dĩ nói. “Còn có con gái của mẹ…” Cô đẩy tôi xuống đất. Tôi cố gắng đẩy ra, nhưng với thân thể mười hai tuổi này thì rất khó, cuối cùng chúng tôi mệt quá, nằm song song trên sàn nhà. Cô dịu dàng nghiêng đầu nhìn tôi: “Mẹ nghĩ đem chuyện của con nói cho ông ấy. Chuyện con là phù thủy.” Tôi bỏ sách trên người sang một bên. Nghĩ một chút, tôi nói: “Được.” Tuy rằng tôi là phù thủy, nhưng tôi cũng không muốn mờ nhạt trong cuộc sống của Blaise, tôi yêu cô, tôi muốn sống cùng cô, cả cuộc đời này tôi sẽ không bao giờ để tôi biến mất khỏi cuộc sống của cô. Điều này có nghĩa là không thể giấu giếm những điều kỳ lạ của tôi với chú Walker, điều này là cần thiết, trong tương lại, tôi và chú Walker phải hiểu nhau và bao dung cho nhau. Chú Walker là người hiền lành, tôi cảm thấy không lo lắng về chú ấy. Blaise cũng nghĩ như vậy. Đêm hôm đấy, Blaise đến nhà chú Walker, thẳng thắn nói chuyện của tôi, hơn nữa ra quyết định, nếu ông ấy không quan tâm, cô liền trả lời chú ấy là cô đồng ý. Nửa đêm cô vui vẻ trờ lại. Tôi mơ màng từ trên giường ngồi dậy, cô đưa cái thủ thế “Ok” về phía tôi, sáng lạn cười: “Đã xong.” “Thật sao?” Tôi cười chân thành. “Nhưng chú ấy gần đây sẽ về quê, nói cho mẹ chú ấy biết.” Vẻ mặt cô âu sầu thở dài, “Phải một thời gian rất dài không nhìn thấy chú ấy, chỉ sợ đến hôm con hết hè đều chưa về đâu.” Tôi vô tình cười nhạo cô, sau đó hỏi: “Trong tiệm chỉ có một mình mẹ có được không? Có cần con qua giúp một tay?” Cô lắc đầu, tóc đen trên đầu cô đong đưa: “Không cần, con yêu, trong tiệm mới thuê thêm người, mẹ hiện tại còn có thời gian nghỉ ngơi.” Cô hắt xì một cái, nước mắt chảy ra. Cô lau mặt lung tung, buồn ngủ mờ mịt lên giường, ôm chặt tôi, mang theo giọng mũi nói: “Thật buồn ngủ… ngủ đi con yêu.” Blaise vẫn vui vẻ sinh hoạt, mỗi ngày đều sáng đi buổi chiều tan tầm đều vui đùa với tôi, thậm chí có ngày nghỉ. Không có chú Walker, tôi phát hiện tôi càng dễ chịu hơn. Blaise tuy rằng năng lực gánh vác kém đến mức cần con gái chăm sóc, bản thân cô cũng không khỏe mạnh, nhưng cô muốn bảo vệ tôi, chắn mưa chắn gió cho tôi. Cô dịu dàng như vậy, cho đến bây giờ cũng không mang buồn phiền về nhà, đối với tôi chỉ có tươi cười. Blaise là một người phụ nữ, một người mẹ. Cô ngụy trang tốt như vậy cho đến tận mười ngày sau tôi mới biết chuyện gì xảy ra, tôi thậm chí không thấy cô có gì khác thường. Tôi nhớ rõ, hôm đó thời tiết rất đẹp.