[Đồng Nhân Harry Potter] Màu Đen Màu Xám
Chương 211
Editor: Nguyen_Khanh
Beta: Quyền Khuyên
Thuyết phục Draco để tôi một mình một người ra khỏi Hogwarts hao phí không ít công sức, thế cho tôi không thể không nói thật, đối tượng hẹn gặp của tôi là Hermione, và nhấn mạnh rằng gặp Harry chỉ là tiện thể.
Cho dù đến lúc này Draco rất ít khi can thiệp việc tôi kết giao bạn bè, nhưng tôi biết cậu ấy không hề vui vẻ gì khi tôi có mối giao hảo với Gryffindor. Nhưng mặc kệ như thế nào, người hẹn gặp là Hermione, so với Harry thì tốt hơn nhiều, bởi vậy cuối cùng Draco cũng để tôi đi.
"Được rồi!" cậu miễn cưỡng nói, "Nhưng mà đi sớm về sớm."
"Tớ hứa tớ sẽ về sớm!" Tôi vội vã giơ tay đảm bảo.
Quán Ba cây chổi lúc nào cũng náo nhiệt, Rosmerta nhanh chóng giải quyết đám phù thủy đang gây náo loạn phía bên ngoài quán. Tôi nhìn quanh quán một chút, trông thấy đám Hermione ngồi ở trong góc gần cửa sổ, nâng cốc, nhỏ giọng bàn luận gì đó.
Tôi chen qua đám đông náo nhiệt, đi ngang qua quầy bar với hơi bia lạnh tỏa ra, cẩn thận đi đến cái bàn nhỏ kia.
"Tớ đến muộn à?" Tôi hỏi
"Đương nhiên là không phải! Cho cậu cái này này, đây là hàng mẫu tiệm Công tước Mật tặng miễn phí vào sáng nay đó!" Hermione nói, cô lấy một hộp kẹo hình chữ nhật để trên cái ghế cuối cùng đặt lên trên bàn, lấy một viên kẹo sữa vào đặt vào tay tôi.
Tôi kéo ghế ra, ngồi xuống. Mọi người lại tiếp tục câu chuyện của mình.
"Mụ Umbridge rời trường lúc bọn mình còn đang trong kỳ thi." Ron tiếc nuối nói, "Tại sao họ không đợi bọn mình thì xong thì hãy mang bà ta đi?"
"Chỉ sợ hầu hết học sinh Hogwarts đều có chung nỗi tiếc nuối đó thôi. Tớ nghĩ đây là nguyên nhân chính khiến họ âm thầm mang bà ta đi. Bọn họ cũng không muốn gây ra náo động mà." Hermione hân hoan, "Nhưng mà dù sao đi nữa thì mục đích của bọn mình cũng đã đạt được, đúng không? Umbridge bị đuổi và giáo sư Dumbledore cũng sắp trở về rồi."
"Nhưng mà Bộ Pháp thuật có thể tìm thấy giáo sư sao?" Harry hỏi.
"Có lẽ chỉ vì giáo sư không muốn họ tìm thấy thôi!" Tôi nói xen vào, "Giáo sư rời khỏi trường không phải vì giáo sư có việc cần làm sao? Cho dù Bộ pháp thuật thật sự tìm không thấy, tớ không tin giáo sư McGonagall không có cách tìm thấy giáo sư."
"A, đúng vậy!" Hermione gật đầu, "Tớ nghĩ chậm nhất vào học kỳ sau bọn mình có thể gặp lại giáo sư rồi. Cũng có thể đến bữa tiệc cuối năm học là giáo sư đã trở về rồi đấy!"
"Ài, nếu Filch cũng được đem đi cùng với Umbridge thì tốt quá!" Ron kỳ vọng.
"Đương nhiên là không thể! Nghiêm khắc mà nói, ông ấy cũng chỉ là tuân theo mệnh lệnh của Umbridge." Hermione nói, "Họ không thể chỉ vì ông ấy tuân lệnh làm việc mà trừng phạt ông ấy, cho dù mọi người chán ghét ông ấy như thế nào đi nữa."
"Thật làm người thất vọng mà!" Ron nói.
"Được rồi! Học kỳ sau chúng ta còn cần ông ấy chống thuyền mà…" Harry nói, "Ý tớ là đầm lầy trong hành lang lầu sáu ấy!"
"Đầm lầy đó chẳng tồn tại được đến học kỳ sau đâu! Umbridge không có cách thu dọn nó nhưng chẳng lẽ giáo sư McGonagall, Flitwick hoặc Dumbledore cũng không có cách sao?" Hermione nhún nhún vai, "Họ chỉ cần vẫy vẫy đũa phép là đủ sức giải quyết cái đầm lầy đó rồi!"
"Thật đáng tiếc! Tớ cảm thấy nó rất thú vị! Có khi có thể chèo thuyền ở đó cũng được đó!" Ron quay đầu nhìn về phía Harry, "Gần đây rong Moore đã nở hoa rồi, cậu có thấy không? Thật sự rất đẹp đó!"
"Ron." Hermione nói, "Dù đẹp đến mức nào nhưng các giáo sư sẽ không để hành lang ẩm ướt như thế đâu!"
"Đúng vậy! Nhưng đúng là rất đáng tiếc! Cái đầm lầy đó xum xuê được như vậy cũng tốn không ít công sức của các học sinh trường mình đâu!" Tôi uống một ngụm bia, rùng mình ớn lạnh, quyền khuyên lqd "Tớ định nghĩ cách thuyết phục các giáo sư, họ có thể có cách giữ lại nó chăng? Chỉ cần đổi chỗ cho nó là được mà, đúng không? Đất trống ngoài lâu đài không thiếu nha!"
"Hình như đó là loại pháp thuật cao cấp nhỉ? Chắc là cần rất nhiều ma lực phải không?" Harry chần chờ hỏi.
"Xì~" Ron tràn đầy tin tưởng nói, "Chúng ta có giáo sư Dumbledore."
"Cho dù là giáo sư Dumbledore cũng không thể làm trái định luật ma pháp!" Hermione kêu lên, "Cái đầm lầy đó vốn là một pháp thuật. Mà xung quanh Hogwarts lại có một ma pháp trận khổng lồ. Chúng ta có thể dễ dàng tạo ra hoặc phá hủy nó nhưng muốn dời nó ra khỏi phạm vi lâu đài thì cần một lượng ma lực khổng lồ đến mức không ai có thể có được!"
Tôi từ từ uống bia, mỉm cười nghe ba người bọn học tranh luận không ngừng, lơ đễnh chuyển tầm nhìn của mình.Cửa quán được đẩy ra, một người đàn ông có vẻ gầy yếu đi vào, nhìn quanh quán với vẻ lo lắng bồn chồn.
"Ông Weasley?" Tôi kinh ngạc.
"Ah, ba tớ kìa!" Ron cũng kinh ngạc. Cậu ta đứng dậy.
Ông Weasley rất nhanh chóng nhìn thấy chúng tôi, vội vàng đi đến.
"Ba!" Ron gọi ông ấy, quay đầu hỏi tôi, "Cậu nhận ra ba tớ, Hopper? Tớ nhớ cậu chưa từng gặp ông ấy…"
"Tôi thấy ông ấy trên báo." Tôi trả lời.
"Bác có khỏe không, bác Arthur?" Hermione vui vẻ ôm ông Weasley, "Đây là Sylvia. Cháu nghĩ bác biết cậu ấy!"
Ông Weasley miễn cưỡng nở nụ cười, nhìn tôi gật gật đầu.
"Rất vui khi gặp mấy đứa! Nhưng bây giờ không phải lúc nói chuyện phiếm, Harry!" Ông ấy nắm lấy tay Harry, kéo cậu ấy dậy từ trên ghế, "Nhanh lên, đi theo ta."
"Chuyện gì vậy?" Harry kinh ngạc hỏi, "Có chuyện gì vậy?"
Ông Weasley do dự một chút. Ông ấy nhìn xung quanh một chút, hạ thấp giọng, "Nghe này, Harry, ta không chắc có nên nói với cháu chuyện này ở đây hay không…"
"Cuối cùng là có chuyện gì vậy ba?" Ron tò mò.
"Harry, hãy nghe ta nói, cố gắng bình tĩnh nhé, được không?" ông Weasley nhìn chằm chằm vào mắt Harry.
Harry bất an, hít một hơi thật sâu.
"Sirius bị thương." Ông Weasley trầm trọng nói, "Ta rất tiếc... Chỉ sợ... Tình huống không được lạc quan."
Tôi ngửa ra sau, cảm thấy trong đầu mình “ong” một tiếng.
Truyện khác cùng thể loại
1 chương
1 chương
94 chương
15 chương
13 chương
67 chương
116 chương
1 chương