[Đồng Nhân Harry Potter] Màu Đen Màu Xám

Chương 207 : Bùa chú đùa dai

Editor: Quyền Khuyên Thư từ bên ngoài liên tục không ngừng gửi vào trường làm cho nhóm học sinh càng ngày càng kiên định hơn. Hiện tại, sau thời gian đó, học sinh có gan phản kháng lại mụ Umbridge càng ngày càng nhiều. Hành lang ở lầu 6 không biết bị người nào biến thành đầm lầy - - về sau Hermione thần bí lộ ra đó là do cặp sinh đôi nhà Weasley làm, đương nhiên, trừ bỏ hai Đại vương phá phách của nhà Hogwarts, tôi nghĩ có rất ít người có thể làm ra hành động như vậy - - mụ Umbridge tức giận đến mức muốn nổi điên rồi. Không ít người nhìn thấy bà ấy và Filch có ý đồ loại bỏ đầm lầy, nhưng cực kỳ hiển nhiên là bọn họ cũng không thành công. Một vài ngày sau, một chiếc dây thừng được tạo thành vòng tròn trên đầm lầy, mà Filch bắt đầu đảm nhận việc dùng thuyền đưa học sinh đến phòng học. Một ngày kia tôi đi ngang qua vùng đầm lầy này chuẩn bị đi lên lầu 7, thấy Filch dùng cột chống thuyền thật dài, mang theo một thuyền toàn học sinh  chậm rãi chèo thuyền qua đây, mà Greengrass bé đang ngồi chồm hổm ở đầu thuyền, cẩn thận ném từng viên gì đó ném đến chỗ chân tường. Đợi cho học sinh đi lên chỗ đất vững chắc, tôi vẫy tay gọi Greengrass bé đến. "Vừa rồi em đã vứt cái gì?" Tôi tò mò hỏi. "Hạt giống." Greengrass cười tít mắt trả lời, "Nếu hiệu trưởng Umbridge không thể loại bỏ vùng đầm lầy này, như thế em nghĩ nó sẽ ở đây trong thời gian dài rồi. Mỗi ngày khi đi học đều phải đi qua chỗ này, không làm cho nó đẹp lên thì sao được?" Greengrass bỏ lại chính là thực vật Aure sống trong nước, gần như trong một đêm, nó từ một hạt giống nho nhỏ lớn dần trở thành cây non khỏe mạnh. Ngày hôm sau, trong khoảnh khắc mọi người phát hiện những chiếc lá non xanh mơn mởn ở góc tường, đều cảm thấy cực kỳ ngạc nhiên. Thực vật Aure sống trong nước đã tạo gợi ý cho các cô gái nhà Hufflepuff. Chủ nhiệm nhà Hufflepuff là giáo sư môn thảo dược học, nhóm con lửng nhỏ vốn am hiểu trồng cây, có một đoạn thời gian tôi luôn luôn nghe thấy những cô gái đó thảo luận ríu rít nên gieo trồng cái gì. Đương nhiên lão Filch chú ý tới tình hình này, sau khi bắt được một cô gái gieo hạt vào trong nước, lão ta nhanh chóng báo cáo tình huống này cho mụ Umbridge. Sau cái ngày mà phần lớn các học sinh chống đối lại nhiệm vụ của mình, bà ta nổi giận đùng đùng chạy lên lầu 6, đối với đầm lầy biến thành một mảnh xuân ý dào dạt, tuyên bố không một học sinh nào được gieo trồng tại đây. Điều mọi người trông đợi đã không thành hiện thực, nhóm học sinh nữ nhà Hufflepuff đều có dũng khí bằng mặt không bằng lòng rồi. Mỗi lần thời điểm ngồi thuyền, mấy vị cô nương ở cạnh thuyền đều dùng tư thế khoa trương nhìn vào trong nước - - sau đó không để ý thấy hạt giống trong túi tiền giống "Rơi rớt" vào trong nước. Khi các cô gái không ngừng làm "Rơi rớt" hạt giống vào đó, đầm lầy ở lầu 6 nhanh chóng thay đổi. Đợi tôi đến xem nó thì vô cùng chấn động: Nó nhìn giống như một nơi ẩm ướt hoang dại chân chính, phía trên là thực vật ẩm ướt của thế giới Muggle cùng với của thế giới phù thủy. Trên mặt tường của hành lang mặt tường là một lùm rồi lại một lùm rêu màu vàng và rêu hồ lô, ở góc tường là cỏ lau cùng cỏ gấu vững vàng cắm rễ ở trong đầm lầy. Lúc thuyền nhỏ tiến lên, đầu thuyền sẽ đẩy ra những phiến lá nổi trên mặt nước, lộ ra bên trong là nước đã trở nên trong veo. Tiếp sau Hắc hồ, đầm lầy ở lầu 6 trở thành nơi hẹn hò mới của những đôi tình nhân ở Hogwarts. Lúc nghỉ trưa hoặc sau bữa tối, gần như tất cả nam sinh đều vui vẻ đưa cô gái của họ đi một vòng quanh đầm lầy. Lúc mới đầu, lão Filch bắt lấy mấy đôi, nhưng nhóm tình nhân đều lý hợp tình mà tỏ vẻ bọn họ không làm trái với nội quy trường học - - chưa từng nghe nói học sinh không được đi trên hành lang của Hogwarts ngoài giờ học. Lúc nói những lời này, tất cả học sinh giống như đều đã quên vài năm trước thì lầu 4 bị coi là vùng cấm. Đương nhiên, không ai đi nhắc nhở bọn họ. Tôi cũng nóng lòng muốn thử chèo truyền, mấy ngày qua vẫn khuyến khích Draco đi với tôi chơi một vòng. Draco lườm tôi một cái nói, "Cậu biết chèo thuyền sao?" Tôi ngẩn người."Không." "Tốt rồi, " Draco nhún nhún vai nói, "Tớ cũng không." ... Tôi liền biết tốt nhất đừng hy vọng người thừa kế cao quý nhà Malfoy, có thể "Giống người Muggle như vậy" dùng đôi tay cao quý của cậu ấy chèo chống thuyền gì đó. "Hừ!" Tôi bất mãn nói, "Cậu có thể dùng cái tự động nào đó. Hoặc là thêm chú ngữ trên ván thuyền." "Không có loại chú ngữ này, thời điểm khi chúng ta đứng ở trên thuyền, thuyền và chúng ta đồng thời bị ma pháp coi là một thể, chúng ta không thể dùng ma pháp di chuyển lên bản thân chúng ta." Draco nói, "Đương nhiên rồi, nếu bản thân thuyền mang theo bùa chú tự di động thì có thể. Nhưng thuyền mà thế giới phù thủy bán, thuyền nhỏ nhất cũng dài hai thước. Ý cậu là chúng ta sẽ khiêng chiếc thuyền vừa to lại vừa nặng leo lên lầu 6 chỉ Ngươi là nói chúng ta muốn khiêng lại đại lại trầm thuyền leo đến lầu 6 đi lên, chỉ để đi một vòng trên đó sao?" Cho dù tôi không có kiến thức thông thường về phép thuật thì cũng biết bùa chú thu nhỏ không có tác dụng ở trên vật phẩm phép thuật. Bởi vậy tôi cũng chỉ có thể sờ sờ cái mũi, bỏ ý tưởng chèo thuyền - - hơn nữa tôi cũng không có thời gian chèo thuyền rồi. Hiện tại cách cuộc thi gần hai tháng, các giáo sư là hận không thể đem toàn bộ tri thức của năm năm không sót chữ nào toàn bộ nhét vào trong đầu chúng tôi. Sau sự kiện đầm lầy, rất nhiều người phát hiện trò giải trí mới nhất - - như, vứt viên phân người cùng đạn lép ở trong hành lang - - là một người sống trong thế giới Muggle nhiều năm như vậy, tôi phải nói có đôi khi trò đùa dai của nhóm phù thủy thật ghê tởm - - phóng bùa chú biến hình lên tường hành lang tại Hogwarts, làm nó nhìn giống cái mặt hề đáng ghét, hoặc là tìm cách đưa một cái Ngửi ngửi vào trong văn phòng bà Umbridge, để cho nó biến nơi đó thành một mớ hỗn độn. Mỗi ngày lão Filch cầm theo roi đi tới đi lui trong tòa lâu đài, vội vàng muốn bắt những người gây ra trò này. Vấn đề là người gây ra trò này nhiều lắm, ông ta không có phương hướng tra. Hiện tại mỗi lần mụ Umbridge lên lớp học, trong lớp học lập tức xuất hiện một quần đội nôn mửa, té xỉu, sốt cao, chảy máu mũi, khi kiểm tra thì không phát hiện ra bọn họ có vấn đề gì, mụ Umbridge buộc phải cho bọn họ rời khỏi lớp học của mình. Là một huynh trưởng buộc phải duy trì kỷ luật của trường học, thực tế là tôi mở một con mắt nhắm một con mắt đối với những trò đùa cợt này. Mãi cho đến một ngày nào đó, có người ném viên phân người vào hành lang bên ngoài phòng sinh hoạt chung nhà Slytherin - - quỷ tha ma bắt là tôi vừa mới giẫm lên chỗ đó - - tôi mới bắt đầu nghiêm cấm mạnh mẽ vang dội việc thực hiện những trò đùa trong phạm vi căn hầm. Trong lúc đó, học sinh cũng đùa nghịch với nhau, đại đa số không có vấn đề gì, chỉ có nho nhỏ tạo ra những tên hề. Có một lần tôi gặp Parkinson đứng sóng đôi cùng với một nữ sinh, một lúc lâu sau, trên đầu cô ấy mọc lên hai cái sừng hươu nho nhỏ. Đợi đến khi Parkinson hiểu chuyện gì đã xảy ra với bản thân mình, liền hét lên một tiếng, nhào lên đánh nhau với nữ sinh kia. Bởi vì hai chiếc sừng hươu kia, khoảng một tuần Parkinson làm tổ ở trong phòng ngủ, cho dù ngẫu nhiên đi vào phòng sinh hoạt chung cũng luôn luôn vội vội vàng vàng. Mãi cho đến Blaise cười tít mắt khen ngợi cô ấy "Tớ cảm thấy  hai cái sừng nho nhỏ làm cho cậu càng thêm mê người", mà sau khi Draco cũng bày tỏ đồng ý, cô ấy mới có biểu hiện bình thường. Nói thực ra, cô ấy vốn là một cô gái xinh đẹp, hai cái sừng nho nhỏ trên đầu rồi lại có bộ dáng ngạo mạn quả thực quá đáng yêu rồi. Tôi gần như muốn Draco cũng có hai cái như vậy. Mà thương cảm mông muội đội trưởng không có vận số tốt như Parkinson, cậu ấy nhìn như là toàn thân mọc đầy hạt ngô. Cậu ây vô cùng hận kẻ đã trêu đùa mình. Draco là thành viên của Tổ hành động điều tra, điểm của nhà Gryffindor có gần một nửa là cậu ấy trừ. Tôi vô cùng hoài nghi sẽ có người mượn cơ hội trả thù, mà thành viên Tổ hành động điều tra lần lượt vào ở Bệnh thất chứng thực ý nghĩ của tôi. Khi nhàn rỗi, tôi lúc nào cũng tận lực đi theo Draco, như vậy ít nhất những kẻ đùa dai sẽ không dễ dàng xuất thủ rồi. Nhưng Draco lại phản đối những điều này. "Bọn chúng có thể làm gì?" Draco nhướng mày chẳng hề để ý nói, "Thật giống như đám ngu xuẩn kia có thể đánh thắng tớ vậy. Vài ngày nghỉ tớ vừa mới được ba tớ huấn luyện " cậu ấy nóng lòng muốn thử nói, "Nếu bọn chúng nó tới, tớ muốn xem ai có khả năng hơn." Kỳ thật có tự tin là chuyện tốt, tự tin biến thành tự phụ thì không tốt chút nào... "Tớ tin tưởng toàn bộ trường học không có ai có thể hơn cậu về mặt nhận được sự căm ghét của nhà Gryffindor. Nếu tớ là một Gryffindor, tớ sẽ không phải chỉ là có ý định đánh bại cậu." Tôi đe dọa nói, "Tớ sẽ tiếp cận nhược điểm của cậu." "A, " Draco lời ngon tiếng ngọt nói, "Nhược điểm của tớ là cậu." "Được, nhược điểm của cậu là vẻ bề ngoài của cậu." Tôi nói, "Nếu tớ là Gryffindor, sẽ biến cả người cậu đều là hạt ngô." Sắc mặt Draco lập tức thay đổi. Sau đó, chỉ cần có người đến gần cậu ấy trong vòng năm bước chân, cậu ấy sẽ cảnh giác cao độ. Tôi khác với Draco, gần như cho tới bây giờ tôi đều không làm mất lòng quá bất luận người nào. Tôi không tiếp xúc với Ravenclaw cùng Hufflepuff,tôi không trở mặt với Gryffindor. Đối với việc học sinh trêu đùa nhau, tôi cho rằng không phải là chuyện của mình, không có cảnh giác. Bởi vậy tôi cũng không nghĩ tới người ngã xuống trước không phải Draco, mà là tôi. Một buổi sáng, tôi đi xuyên qua hành lang, đi về phía thang lầu, bất hạnh bị một bùa chú đùa cợt đánh trúng - - khi đó có hai học sinh đang phóng bùa chú vào nhau, mà tôi lại ngu ngốc đi xuyên qua giữa họ. Không giống như Parkinson là sừng hươu con đáng yêu như thế nhưng may mắn cũng không phải là hạt ngô. Cho dù tôi có ý cự tuyệt gặp mặt bất cứ ai nhưng Hermione vẫn có biện pháp xông vào trong Bệnh thất. Cô ấy vừa nhìn thấy tôi liền sửng sốt. "A. Bùa chú lông rậm? Năm học này, đây là lần thứ hai cậu bởi vì vấn đề bộ lông mà vào Bệnh thất rồi." "Đúng thế, " tôi buồn bực đến mức muốn phát cuồng, "Có khả năng tớ và lông rậm đặc biệt có duyên." "Tớ mang sách vở đến cho cậu, " Hermione lấy túi sách thật nặng ra, từ bên trong túi lấy ra hơn mười tác phẩm vĩ đại, "Tớ nghĩ cậu ở trong này nhất định nhàm chán." "Cảm ơn, cậu thật sự là hiểu tớ mà, " tôi nói, "Nhưng tớ nghĩ nhiều sách như vậy tớ xem không hết." "Cậu xem xong thì trả lại cho tớ." Hermione nhiệt tình nói, "Một vài quyển là do tớ chọn, tớ rất thích chúng. Đúng rồi, Colson nhờ tớ giải thích thay cậu ta." "Đó là người nào?" Tôi nói. "Quả dưa chuột ngu ngốc đánh trúng cậu." Hermione nhún nhún vai, "Cậu ta sợ hãi." "Thôi... Đấy không phải là lỗi của cậu ta." Tôi rầu rĩ nói. Ai bảo tôi không nhìn đường đây.