[Đồng Nhân Harry Potter] Màu Đen Màu Xám

Chương 128 : Lễ phục sinh và bài thi thứ ba

Editor: Fujiko. Rất nhanh đã đến Lễ Phục Sinh, chúng tôi được một tuần nghỉ lễ. Blaise gửi tới một giỏ trứng màu, còn có con thỏ bằng sô cô la. Tôi đem trứng màu chia cho bọn Bress, bọn họ cũng đều đưa lại cho tôi trứng của họ. Vào một ngày nghỉ, tôi cùng Hermione, Harry đem theo trứng màu của mình trốn ở trong thư viện, ở góc chết của tầm mắt phu nhân Pince vừa ăn vừa đọc sách. Blaise gửi tới rất nhiều trứng màu, Hermione và Harry cũng có phần. Hermione nhìn trứng màu tôi đưa cho cô ấy, bi ai nói: “Thật tốt, may mà mẹ cậu không đọc tuần san phù thủy.” “Mình nghĩ thật ra cô ấy có xem.” Tôi gặm trứng sô cô la, “Làm sao vậy?” Hermione lấy ra một cái trứng màu so với trứng chim còn nhỏ hơn một vòng: “Đây là của mẹ Weasley cho mình.” Sau đó lại chỉ chỉ trứng màu to cỡ trứng rồng Harry ôm trong ngực: “Đây là của mẹ Weasley cho Harry.” Harry đang hăng say cắn một khối kẹo to nghe được Hermione lên án thì xấu hổ cười cười, chần chừ nói: “Ừm…” “Cậu không cần phải nói, mình hiểu.” Hermione thở dài, xoa bóp trán của mình, “Đều là lỗi của Rita Skeeter.” “Weasley…” Tôi nói, “Cậu ta như thế nào lại không đến? Mình nghĩ các cậu đi cùng nhau chứ.” Harry và Hermione liếc mắt nhìn nhau, tận lực làm bộ như không có việc gì nói: “Ừm… Hôm nay Ron muốn luyện tập Quidditch…” “Sân Quidditch đã cấm sử dụng vì bài thi thứ ba sẽ tổ chức ở đó.” Tôi nhìn biểu tình mất tự nhiên của Harry, sáng tỏ nói: “Là do cậu ta nghe các cậu muốn đi tìm mình nên kiên quyết không đến, đúng không?” Hermione thở dài nói: “Mình thật không hiểu rốt cuộc cậu và Ron vì cái gì mà nhìn nhau không vừa mắt. “A,” tôi cười lạnh, “Đó là bởi vì mình không thể phát hiện được ưu điểm gì trên người cậu ta.” “Đừng như vậy, Sylvia. Ron cũng có ưu điểm! Cậu ấy… à… ừm…” Harry ra sức nghĩ, “Cậu ấy chơi cờ vua rất khá.” Tôi kinh ngạc nhíu mày: “Trời ạ, thật là không thể tin nổi.” Harry đau đầu nói: “Hai cậu không thể hòa bình một chút sao?” “Cậu có thể hòa thuận với Draco một chút sao?” Tôi nói. “Vĩnh viễn cũng không có khả năng!” Harry nói. “Mình và Weasley cũng vậy.” Tôi gật đầu nói, “Cho nên chúng ta nói chuyện khác đi. Vị tiểu thư Rita Skeeter kia thế nào? Mình còn nhớ vài ngày trước, Hermione thề phải tìm ra bí mật của cô ta hoặc chuyện gì gì đó.” Hermione quay đầu, cười tươi với tôi. “Mình đương nhiên nắm được. Cuối cùng mình đã biết rõ rốt cuộc cô ta làm thế nào lại có thể nghe được bí mật của người khác.” Cô ấy tận lực đè nén cảm xúc kiêu ngạo, quay đầu, nghiêm khắc nhìn về phía Harry, “Hôm trước Harry đã muốn nói cho bồ biết, thế nhưng cậu ấy lại đem sự tình làm hư.” Harry vội vàng quay đầu đi, chuyên tâm ăn trứng màu của cậu ấy, giả bộ như ánh mắt của Hermione không hề ảnh hưởng đến mình. “Lại nói tiếp,” Hermione tiếp tục nói, từ trong túi tiền lấy ra một bình thủy tinh nhỏ bịt kín, “Cũng nhờ cậu cho mình linh cảm, Sylvia.” “Hả?” Tôi đầu đầy mờ mịt nói. “Bồ nói, trong học kì bồ không biết Sirius ngay trong phòng ngủ nên bị ông ấy nghe được rất nhiều điều không nên nghe.” “Trời ạ.” Trong nháy mắt, tôi hiểu được ý của cô ấy, nhìn về phía bình thủy tinh nhỏ kia. Bên trong có mấy cành cây, vài miếng lá dâu và một con bọ cánh cứng to mọng ở bên trong bò đến bò đi. “Cậu sẽ không nói này chính là…” “Rita Skeeter.” Hermione đắc ý gật gật đầu, “Cô ta là một phù thủy hóa thú không đăng ký.” Tôi cầm bình thủy tinh nhỏ kia đặt vào trước mắt nhìn: “Mình nhìn không ra nó và bọ cánh cứng bình thường có gì khác biệt. Ý mình là, cậu thật có thể khẳng định nó chính là Rita Skeeter?” “Nếu cậu nhìn kĩ sẽ chú ý tới ký hiệu xung quanh râu con bọ cánh cứng này giống như đúc với mắt kính xấu xí của cô ta.” Hermione nói, “Khi đó mình đang ở cùng Victor thì mình bắt được cô ta ở trên bệ cửa sổ bệnh xá.” “Mình không thể không thừa nhận cậu nói hoàn toàn chính xác.” Tôi nghi hoặc nói, “Cậu bắt được cô ta ở trong bệnh xá?” “Bồ còn nhớ không? Hôm đó hai tay mình bị thương. Hơn nữa, từ sau khi mình bắt được nó thì cũng không thấy Rita Skeeter phát ra tin tức mới.” “Nhưng mà…” Tôi giật mình nói, “Vậy có hơn mười ngày đi.” “Tất nhiên.” Hermione nói. “Nó luôn luôn ngốc hơn mười ngày ở chỗ này?” Tôi quơ quơ cái bình, con bọ cánh cứng ở bên trong đụng phải vách bình. “Đúng vậy.” “Được rồi, mình biết nó chỉ ăn thức ăn cho bọ cánh cứng thì cũng có thể sống. Nhưng mà…” Tôi nói, “Đây là giam cầm phi pháp.” “Đương nhiên không phải.” Hermione giật mình nhiu mày nói, “Lẽ nào tiểu thư Skeeter có thể tố cáo mình giam cầm phi pháp sao? Nếu vậy thì cô ta sẽ làm bại lộ việc mình là một phù thủy hóa thú phi pháp trước. Cô ta sẽ ngồi tù trước mình. “Trời ạ.” Tôi rên rỉ nói, “Hiện tại mình tin tưởng mũ phân nhà không có sai, so với Ravenclaw thì cậu hiển nhiên càng phù hợp với Gryffindor.” Hơn nữa còn oán niệm sâu sắc với Rita Skeeter. Chẳng qua xét thấy vài ngày trước, Hermione bị thương cùng với thư Sấm cuồn cuộn không dứt đến bây giờ cũng còn đều là nhờ vị tiểu thư bọ cánh cứng này ban tặng, cho nên tôi quyết định, để Hermione trút ra hết oán niệm vào vật nuôi mới của cô ấy trước, tôi tuyệt đối không lắm lời. “Mà…” Tôi cầm khối sô cô la hình con thỏ nhỏ, nhìn chằm chằm con bọ cánh cứng nói, “Animagi vẫn là rất hữu dụng. Nếu không phải không may đụng phải cậu, Skeeter tuyệt đối sẽ không bị bất luận kẻ nào phát hiện.” Hermione lắc lắc người cô ấy: “Cô ta hẳn là vì thế mà trả giá.” “Đương nhiên. Chẳng qua… Ngẫm lại xem, nếu gặp phải nguy hiểm chẳng hạn, chỉ cần tránh ở chỗ không bị người nhìn thấy rồi biến thành bọ cánh cứng là có thể bay đi.” Tôi thở dài, “Nếu hình dạng của Animagi có thể do chính mình lựa chọn thì tốt rồi.” “Nếu như theo cậu, cậu sẽ chọn con gì?” Harry tò mò hỏi, “Rắn sao?” “Chắc chắn là không, rắn rất dễ làm người khác chú ý.” Tôi nói, “Trên thực tế, mình cho rằng bọ cánh cứng thực sự rất tốt, hình thể nhỏ, tốc độ di chuyển cũng nhanh.” “A!” Harry chán ghét nói. “Nói thật, cậu nên cùng Sirius học Animagi. Chú ấy khá am hiểu việc này.” Nhắc tới Sirius khiến tôi khó chịu một hồi. Tôi dừng một chút, đem cảm giác kia nhét sang một bên. Từ ngày hôm đó, tôi liền tính toán chỉ đem chú ấy coi như một người bình thường không liên quan đến mình, “Nói không chừng có khi hữu dụng.” “Bài tập có thể nhiều đến mức khiến mình phát điên, lại huấn luyện ma thuật cùng Sirius và Remus, hơn nữa mình còn phải cùng Snape học Độc dược này nọ! Trời ạ, Sylvia!” Harry nhỏ giọng kêu, “Bồ lại có thể khuyên mình học Animagi cùng Sirius!” “Mình chỉ là tùy tiện nói một chút.” Tôi nhún nhún vai nói. “Chú ấy là cha đỡ đầu của cậu, cậu có được cơ hội học tập tốt nhất!” Hermione ước ao nói, “Nếu như mình là cậu…” “Mà nếu như mình là cậu,” Harry không khách khí nói, “Mình sẽ để bạn trai mình an tâm một chút, để tránh anh ta đi làm phiền bạn tốt của mình.” “Victor?” Hermione ngạc nhiên nói, “Anh ấy tìm cậu?” “Anh ta hỏi mình và Hermione làm chuyện gì. Sau đó mình giải thích cho anh ta.” Harry do dự một chút, bổ sung nói, “Chẳng qua mình phải thừa nhận, nói chuyện phiếm cùng anh ta rất vui.” “Trời ạ… Anh ấy cư nhiên chạy tới hỏi bồ việc này!” Hai má Hermione toàn bộ hồng lên, ngọt ngào nói, “A, tên ngốc này!” Harry không thể tưởng tượng nổi nhìn cô ấy. “Chuyện gì xảy ra? Yêu đương làm cho mình mất đi một người bạn thông minh sao? Mà cậu,” Harry nhìn về phía tôi, “Không phải là một người khi yêu đương thì chỉ số thông minh sẽ giảm xuống chứ?” Một bên tôi ra sức vuốt lên cánh tay nổi da gà, một bên tận lực kềm chế tươi cười của bản thân, cam đoan: “Đương nhiên không phải.” “Nếu có một ngày Malfoy hỏi mình và Sylvia có quan hệ thế nào,” Harry nghiêm túc nói, “Mình tuyệt đối sẽ——” “Draco đương nhiên sẽ không.” Tôi đắc ý cắt ngang cậu ấy, khoe khoang nói, “Tụi mình không giống Hermione và Krum, tình cảm của tụi mình còn vững chắc hơn. Các cậu sẽ không biết cậu ấy có bao nhiêu đáng yêu. Khi cậu ấy tức giận hoặc xấu hổ thì đôi mắt dịu dàng màu bạc kia quả là làm cho không người nào có thể kháng cự.” Hermione dùng ánh mắt sắc bén nhìn tôi. Harry thống khổ rên rỉ một tiếng: “Mình tuyệt đối không muốn biết việc này. Nữ nhân khi yêu đương thật đáng sợ.” Cedric và bạn gái của anh ta nhẹ giọng nói chuyện đi tới. Anh ta nhìn thấy Harry thì có chút sửng sốt, thân thiện hướng cậu ấy cười cười. Anh ta thật là một người đàn ông phi thường anh tuấn, biểu cảm luôn lộ ra hoà nhã, một đầu tóc đen cực kỳ xinh đẹp. Harry miễn cưỡng trả lại anh ta một cái tươi cười, đợi cho anh ta và bạn gái bỏ đi thì tươi cười lập tức biến mất. “Thoạt nhìn Cedric quả thực như là người thích hợp nhất với danh hiệu quán quân này.” Hermione tán thưởng nói. Dừng một chút, cô ấy bổ sung, “Cũng không phải mình có ý kiến gì với Krum.” “Phải không? A,” Harry nói, “Mình cảm thấy anh ta chẳng qua chỉ là một kẻ ngốc.” Bài thi thứ ba tới rất nhanh. Sân Quidditch được xây dựng nên hiện tại chỗ đó đều chi chít một ít tường thấp. Nhóm nam sinh không vui vẻ đối với chuyện này, bởi vì bọn họ không thể có sân dùng để chơi bóng. Ngày hai mươi bốn tháng năm, Harry được thông báo bài thi thứ ba, là vượt mê cung. Cúp Tam Pháp thuật được để ở trung tâm, thứ tự quán quân tiến vào sắp xếp theo số điểm đạt được, sau đó ở giải quyết bùa chú, thực vật nguy hiểm, hoặc một chút sinh vật huyền bí mà lão Hagrid cho là thú vị. Quán quân đầu tiên chạm vào cúp sẽ nhận được điểm tuyệt đối. Dường như Sirius cho rằng thời kì mấu chốt nhất đã tới. Chú ấy vẫn nhớ kĩ Harry do bị người hãm hại mới không thể không thi đấu. Bởi vậy chú ấy luôn luôn nắm tất cả thời gian nhàn rỗi của Harry để huấn luyện cậu ấy. Harry đối với điều này vô cùng đau đầu. Thành tích của cậu ấy cũng không phải vô cùng xuất sắc, bởi vậy yêu cầu trên việc học tập càng thêm cố gắng, thậm chí huấn luyện của Sirius cũng khiến việc học bị ảnh hưởng tới. “Nếu bọn họ muốn làm cái gì đó thì bọn họ đã sớm hành động, đúng không?” Harry nói, “Đây chẳng qua là có người trêu chọc thôi.” “Trêu chọc?” Tôi khơi lông mày, “Nếu cậu nói cậu thật cho là như thế, mình sẽ hoài nghi chỉ số thông minh của cậu.” “Đúng vậy,” Hermione chỉ ra, “Không ai sẽ đùa giỡn với một trận đấu cỡ lớn như thế này! Không phải người nào cũng có thể tùy ý thi triển được phép Xáo-trộn với vật phẩm ma pháp cổ xưa! “Ôi…” Harry có lệ ngô một tiếng. “Cái sẹo của cậu lại mới đau, đúng không?” Hermione thả nhẹ thanh âm nói, “Sirius rất lo lắng cho cậu.” “Nếu mấy cậu có thể không lớn tiếng trách như vậy, mình sẽ càng vui lòng nói một chút vấn đề về thương thế của mình.” Harry ỉu xìu nói. “Mình không ngạc nhiên,” tôi bất mãn nói, “Mình thậm chí không biết chuyện gì xảy ra.” “Mấy ngày hôm trước Harry té xỉu trong lớp Bói toán…” Hermione nói. “Mình chỉ là đang ngủ thôi!” Harry phản bác kịch liệt. “Bất luận tình huống bất tỉnh nào đều gọi là té xỉu.” Hermione không cho phép cãi lại nói, chuyển hướng tôi, “Harry mơ thấy Peter, ông ta gọi một người là chủ nhân, sau đó người kia trừng phạt ông ta. Dùng lời nguyền tra tấn.” “Nhất định là Voldemort.” Harry nghiến răng nghiến lợi nói, “Nếu như trong mộng đều là sự thật,nếu như Peter về bên cạnh Voldemort… Mình không nên xin tha giúp ông ta, để ông ta bị giết khi đó!” Tôi nhìn Harry, lại nhìn Hermione. “Ừ… Các cậu có nói cho Sirius và giáo sư Lupin chưa?” “Đương nhiên đã nói. Đó là lí do mà lượng huấn luyện của mình trở nên nhiều vậy.” Harry ỉu xìu nói, “Đây đúng là khoảng thời gian vội nhất của mình, ngay cả thời gian ngủ gần như cũng không có. Thành thật mà nói, mình thật sự cảm thấy bọn họ chuyện bé xé ra to.” “Mình không cho rằng bọn họ là chuyện bé xé ra to,” tôi nói. Tôi thật chán ghét bản thân phải làm người hòa giải giữa Sirius và Harry; nhưng không vì Sirius, chỉ vì Harry thì tôi cũng phải làm. “Chẳng qua mình còn nhớ lúc mới bắt đầu học kì thứ nhất, mình đã hỏi qua Sirius vì cái gì lại đến Hogwarts. Sirius nói bởi vì vết sẹo của cậu đau khiến chú ấy lo lắng.” “Ừ.” Harry phát ra một âm tiết ngắn ngủi. “Hiểu ý của mình?” Tôi vỗ vỗ bờ vai của cậu ấy, “Cho nên để cha đỡ đầu của cậu an tâm thì cậu cũng nên phối hợp.”