[Đồng Nhân Harry Potter] Màu Đen Màu Xám

Chương 125 : Vấn đề (hạ)

“Được rồi... Để chúng ta nhìn xem…” Ocil chậm rì nói, “Như vậy… Hiển nhiên là cô có điều bất mãn với quy luật hôn nhân của quý tộc? Nhưng cô được biết quy luật này là sự tồn tại tất yếu.” “Trên thực tế tôi hiểu được.” Tôi thở dài nói, “Ocil, tôi không phải là một Gryffindor cho rằng tình yêu là cao nhất. Tôi cho rằng hôn nhân là song phương đều ở cùng tầng lớp, vậy ít nhất cam đoan quan hệ tốt giữa hai người, thưởng thức, thói quen cuộc sống cơ bản tương đồng, như vậy tốt lắm. Điều duy nhất nên bị nguyền rủa chính là tôi và Draco không ở cùng giai cấp.” “Hôn nhân? Cô và Draco? Cô nghĩ đến thật lâu dài.” Ocil chọn chọn mi. “Tôi cho rằng cậu thoạt nhìn giống một tên hỗn đản(*).” Tôi nhìn chòng chọc cậu ta nói. (*) Hỗn đản: thằng đểu. Ocil không sao cả nhún vai: “Hai người hiện tại mới học năm tư, đến lúc các người tốt nghiệp còn có một khoảng thời gian dài. Nhìn cô giống như một Hufflepuff không chờ được muốn gả ra ngoài.” “Cậu nghiêm trọng sỉ nhục tôi.” Tôi nghiêm túc kháng nghị, “Trên thực tế, trước khi Martina nói qua với tôi, tôi căn bản không nghĩ tới loại vấn đề này.” “Martina?” Ocil ngừng lại một chút, dường như không hề để ý nói, “A, cô ấy nói gì?” “Yêu đương vườn trường của Slytherin thông thường đều không bệnh mà chết. Cô ấy nhắc nhở tôi về quy tắc hôn nhân của quý tộc và nhà Malfoy suy cho cùng có bao nhiêu huy hoàng.” Lông mày Ocil nhăn lại. “Cô ấy không nên nói cho cô việc này.” “Có ý gì?” Tôi phòng bị nói, “Tôi cho rằng Martina chẳng qua là xuất phát từ sự quan tâm với bạn bè. Sự hiểu biết của tôi về cô ấy cũng không kém cậu…” “A, chết tiệt, dĩ nhiên.” Ocil trở mình, ánh mắt lưu chuyển. Cậu ta trầm ngâm một chút: “Cô có nói cho cô ấy biết cô là thuần huyết chưa?” Tôi ngốc lăng mà nhìn cậu ta. “Chưa từng.” “Đó là nguyên nhân cô ấy khuyên cô. Cô ấy nghĩ cô là hỗn huyết.” Ocil nói, “Ai cũng biết quý tộc luôn kiên trì với việc huyết thống thuần khiết.” “Cho nên?” Tôi nói. Ocil dùng ánh mắt nhìn một con quái vật khổng lồ nhảy múa nhìn tôi, “Cho nên không có gì đáng ngại.” “Cái gì?” “Cô uống thuốc mê sảng sao mà nghe không hiểu tôi đang nói cái gì? Cô là một thuần huyết, cho nên vấn đề cô lo lắng cũng chẳng ghê gớm gì.” Ocil tương đối không kiên nhẫn nói, “Hiện tại nhanh chóng quay về phòng ngủ của cô đi. Chết tiệt, vì cái gì mà tôi chỉ muốn một mình ngắm sao cũng bị quấy nhiễu!” “Không có vấn đề! Cậu nói không có vấn đề!” Tôi nói to, “Tôi nói, nhà Malfoy rất vinh quang lừng lẫy mà tôi chỉ là một người thường! Tôi căn bản không thể mang đến cho nhà Malfoy bất luận lợi ích gì!” “Cô cho rằng…” Con mắt Ocil nheo lại, cười lạnh nói: “Quy luật hôn nhân của quý tộc giống như cô nghĩ? Nhóm con gái giống như treo giá bán một đám gia súc, ai cho lợi ích càng nhiều thì sẽ đem nhóm con gái bán cho người đó?” Tôi nao núng: “Không phải như thế.” “Cô chính là cho rằng như thế.” “Đương nhiên không phải.” Tôi kiên quyết bác bỏ. Ocil liếc tôi một cái. “Nếu nhà Hosea nguyện ý giải trừ hôn ước, tôi dám nói cha mẹ tôi sẽ rất vui mừng cho tôi và Martina đính hôn.” Cậu ta chậm rì nói, “Cho dù nhà tôi và nhà Hosea cũng không có làm buôn bán gì đó qua lại.” “Cậu nằm mơ.” Tôi dựa vào trực giác nói. “Rời khỏi nơi này! Ngay lập tức!” Ocil nổi giận đùng đùng nói. Tôi chậm mất nửa nhịp mới hiểu được ý tứ của cậu ta, cậu ta lấy chính mình làm ví dụ: một người dưới điều kiện bảo đảm huyết thống là thuần khiết, cho dù phải cân nhắc nhân tố địa vị, lợi ích, nhưng nhóm cha mẹ cũng sẽ chú trọng nghiêng về tình cảm của con cái. Tôi nửa vui nửa buồn nói: “Cậu muốn nói cho tôi biết, suy nghĩ của Draco có vẻ quan trọng?” “Tôi cái gì cũng không nói cho cô biết!” Ocil hung ác nói. “À! Cậu chính là có ý này.” Tôi nghĩ muốn nói, “Trên thực tế, tôi và Draco còn có một chút chướng ngại…” Ocil dùng một loại tư thế không thèm để ý thành kính mà nhìn bầu trời sao. “Chết tiệt, cô nghĩ tôi là nhà tâm lý giải quyết vấn đề yêu đương sao?” Bất quá cậu ta cuối cùng vẫn không tình nguyện nói, “Cô còn vấn đề gì?” “Tôi không thể nói.” “Lập tức rời khỏi nơi này!” Ocil phát cáu. “À, tôi muốn nói việc này xuất phát từ nguyên nhân nào đó, tôi nhất định phải cẩn thận giữ gìn bí mật. Cậu thật nóng nảy, Ocil.” Tôi nói, “Nhưng mà không cùng Draco nói rõ ràng, tôi lại có cảm giác lừa gạt cậu ấy.” “Nó sẽ tổn hại tới cậu ta?” Ocil hừ một tiếng, liếc nhìn tôi một cái. Tôi có hơi do dự một chút: “Hẳn là không có.” “Nó sẽ làm cậu ta cảm thấy bị lừa gạt?” Tôi e dè: “Có lẽ.” “Cô không tin tưởng cậu ta có thể giữ bí mật?” Tôi tức giận nói: “Đương nhiên không phải!” Cho dù chúng tôi không phải người yêu thì chúng tôi cũng là bạn bè tốt, mà từ ba năm trở lại đây, tôi luôn tín nhiệm cậu ấy. “Như vậy,” Ocil nói, “Nói cho cậu ta biết.” “Tôi nói rồi, tôi muốn giữ kín bí mật! Tôi không thể để cho bất luận kẻ nào biết...” “Cô cũng nói cô tin cậu ta.” “Tôi tin tưởng cậu ấy, nhưng mà thuốc Chân-thật hoặc nhiếp hồn thuật đều có thể khiến cậu ấy nói ra.” Ocil lấy làm lạ liếc mắt nhìn tôi một cái: “Có lẽ cô là một nhân vật quan trọng, thế cho nên kẻ khác vậy mà dám can đảm sử dụng thuốc Chân-thật hoặc nhiếp hồn thuật với người thừa kế nhà Malfoy, chỉ vì bí mật nhỏ.” Tôi đỏ mặt. “Ôi… cũng không phải bởi vì tôi mà làm gì Draco. Ý tôi là, chỉ cần Draco bị ảnh hưởng bởi thuốc Chân-thật hoặc nhiếp hồn thuật trong lúc vô ý mà để lộ ra, như thế…” “Thuốc Chân-thật bị cấm chỉ cho người chưa trưởng thành dùng, mà nhiếp hồn thuật... Từ khi tôi vừa mới bắt đầu tiếp nhận giáo dục của gia tộc thì đã học Bế quan bí thuật, Draco cũng sẽ như thế. Trong đầu một người thừa kế sẽ có rất nhiều bí mật của gia tộc không được phép bị người ngoài biết được.” Ocil châm chọc nói, “Ừ? Cô có biết Bế quan bí thuật ở trong đầu là cái gì không?” “Biết.” Tôi nhỏ giọng nói. “Tốt lắm, hiện tại toàn bộ vấn đề đều tháo gỡ, tìm Draco giải quyết khúc mắc nhỏ của các người đi. Tới, cho cô ăn.” Ocil đem bó que cam thảo nhét vào trong tay tôi, giống đuổi đi tiểu cẩu hướng tôi khoát khoát tay, “Cho tôi một khoảng yên tĩnh, làm ơn.” Tôi ngượng ngùng từ trên mặt đất đứng lên, thời điểm chuẩn bị bỏ đi thì nghe thấy Ocil lắc đầu nói thầm: “Thật không hiểu Draco thưởng thức cái gì. Muốn ngực không ngực, muốn mông không mông, muốn đầu óc cũng không có đầu óc.” Xét thấy cậu ta giải khai bối rối to lớn như vậy cho mình, tôi nén giận mà rời đi. Cùng Ocil nói đến rất dễ dàng, nhưng cùng Draco nói đến việc này thì không dễ dàng, tôi biết cậu ấy hiện tại rất tức giận với tôi. Nếu như là bình thường, có lẽ tôi sẽ nghiêm mặt giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, cứ như vậy cùng cậu ấy hòa hảo như ban đầu. Thế nhưng lần này xác thực là do tôi sai, cậu ấy nhìn ra được tôi đột nhiên cùng cậu ấy chiến tranh lạnh mà không hiểu tại sao. Thành thật mà nói, hiện tại tôi cũng hiểu có điểm không sao nói rõ được. Tôi cảm thấy đặc biệt chột dạ, đồng thời cũng có chút lo nghĩ. Tôi khẳng định, chỉ cần khiến cậu ấy giữ kín bí mật thì cậu ấy sẽ không đem nó nói ra, cậu ấy tuyệt đối không phản bội lại bạn bè. Nhưng thật sự là tôi không thể xác định cậu ấy có thể tiếp nhận việc tôi là con gái thuần huyết phản bội hay không, mặc dù Sirius là cậu của cậu ấy. Chiếc nón phân loại không phân tôi đến Gryffindor là điều chính xác, tôi không đủ dũng khí để nói cho Draco biết chân tướng. Mỗi lần trông thấy cậu ấy giương ra khuôn mặt trắng nõn, tưởng tượng một chút trên khuôn mặt đó có lẽ sẽ xuất hiện biểu cảm chán ghét, tôi liền không nhịn được nuốt nuốt nước miếng, đem những dũng khí thật vất vả mới tích góp được cùng nhau nuốt xuống dưới. Từ đêm hôm đó, sau khi cùng Ocil nói chuyện, dưới sự rụt rè sợ hãi chết tiệt của tôi, thời gian đã trôi qua bốn ngày. Tôi đã bắt đầu tuyệt vọng nghĩ, có lẽ cả đời tôi cũng không thể có đầy đủ dũng khí cùng Draco nói chuyện một lần. Nhưng mà chuyện xảy ra sau đó đã cho tôi một cơ hội. Mặc dù tôi một chút cũng không hi vọng cơ hội chết tiệt này đến, không hi vọng chuyện này phát sinh.