Ngày cứ như vậy qua đi, đảo mắt đã đến lễ Giáng sinh cuối học kì và một lần nữa đi đến làng Hogsmeade. Phoenix vốn dự tính đi Hogsmeade mua quà tặng Giáng sinh cho mọi người, nhưng trừng phạt lao động của Snape đã đập tan toàn bộ kế hoạch. Cô chỉ có thể giương mắt nhìn Draco, Dominica và Blaise đi xa… Đồng bệnh tương liên với Phoenix còn có Potter, bọn họ ở đại sảnh nói qua đôi câu rồi cũng đi về. Potter đi tòa nhà hình tháp, Phoenix đến văn phòng Snape xử lí độc dược. Văn phòng Snape cách không xa nhà Slytherin, hắn bố trí nhiệm vụ cho cô xong liền rời đi. Hôm nay đáng lẽ ra cô được đến làng Hogsmeade cùng mọi người, nhưng vì hình phạt này nên phải ở lại, có lẽ vì thế mà xà vương động lòng phạt nhẹ nhàng hoặc có lẽ là cô tự huyễn hoặc an ủi mình như vậy. Hình phạt chính là sửa sang bố trí lại các lọ độc dược, phân biệt dán nhãn từng cái rồi điều chế ổ sung cho đủ số lượng là được. Phòng đựng dược liệu to ngang bằng thư viện, những cái giá đựng toàn chai chai lọ lọ bày chật kín các ngăn tủ. Phoenix cầm bút lông vũ cùng một quyển sổ dày đi kiểm kê lại một lượt. Lúc kiểm tra những lọ độc dược trên cao, Phoenix phải trèo lên một chiếc thang dài, do không có kinh nghiệm, chân thang không có vật gì chắn, trượt dài đến khi ị chặn bởi chiếc giá gỗ khác. Phoenix đang ở trên thang hoảng hốt, vội ám vào vách tủ, không khéo làm rơi một lọ độc dược trong suốt. “Không!” Phoenix theo bản năng đưa tay ra đỡ nhưng không kịp, lọ thuốc đã rơi xuống đất. May mắn giáo sư Snape rất cẩn thận, ở mỗi lọ thuốc đều có phép bảo vệ. Lọ thủy tinh rơi xuống không hề bị vỡ, chỉ có cái nắp bị bật ra, chất lỏng trong suốt nháy mắt trào ra sàn nhà. Phoenix cầm chiếc lọ thủy tinh lên, hóa ra là thuốc ‘con chuột nước bọt". Điều chế loại độc dược này khá dễ dàng, cô có thể vào phòng độc dược lén điều chế ra một lọ mới. Snape biến thái đã đánh phép lên mỗi lọ thuốc, không chỉ để bảo vệ mà khi thể tích trong lọ bị hao hụt, cả lọ thủy tinh sẽ phát sáng màu xanh dương. Phoenix chui vào phòng điều chế, thuần thục nấu được thuốc ‘con chuột nước bọt’, chỉ là không chắc chắn dược lực có hiệu quả hoàn toàn không. Cô liền nghĩ ra một cách. Phoenix ra ngoài cửa, lắc chuông phép thuật treo trên ví gọi tiểu thư Villa. Mười phút sau Scabbers bị ném một cách thô bạo lăn đến chân Phoenix. Cô chỉ muốn mượn thú nuôi của Weasley một chút thôi, thứ nhất là nó được nuôi trong nhà nên chắc sạch bệnh hơn so với những con bên ngoài, thứ hai là vì Villa của cô biết rõ Scabbers nên ‘mượn’ rất dễ dàng. Nhìn con chuột xám ngắt lăn lội dưới chân, sao Weasley có thể nuôi một con vật như vậy nhỉ? Phoenix cho nó một phép Stypefy (Choáng) rồi đeo bao tay, đưa Scabbers vào phòng. Sacbbers nằm trên bàn, Phoenix đặt nó nằm ngửa, nhỏ vài giọt thuốc vào miệng nó.  Đúng như dự kiến là có bọt trắng sùi ra từ miệng Scabbers, con chuột vẫn ngủ say như chết, không hề phản ứng gì. Phoenix yên tâm đổ dung dịch vào lọ thuốc trước đó. Bình thuốc ánh lên màu hồng, tức là nguyên liệu ban đầu không đúng. Chẳng lẽ là lọ bị đặt sai tên sao? Phoenix chắc chắn mình thực hiện hoàn toàn đúng và thành công thuốc ‘con chuột nước bọt’. Phoenix kiên nhẫn làm nấu lại một nồi khác, Scabbers cũng có phản ứng như lần đầu nhưng đưa thuốc vào bình vẫn phát ra màu hồng như vậy. Phoenix bực bội đặt Scabbers sang một bên, dự định khi Snape về sẽ khai báo sự việc, ít ra còn được khoan hồng, không thì cùng lắm là chịu phạt thêm vài lần nữa. Khi Snape trở lại, hắn quan sát chiếc bình không ngừng phát ra ánh sáng màu hồng, Phoenix rối rắm đứng đó rồi lại ngó Scabbers ngủ như chết ở trên bàn. Đôi mắt Snape ánh lên tia thất vọng và lo lắng nhàn nhạt. “Ngay cả tiểu thư Longbottom cũng không biết điều chế ‘con chuột nước bọt’ như thế nào.” Snape nói chậm rì rì, Phoenix nghe ra ông nói như đang nghiến răng nghiến lợi. Được rồi, là cô làm hỏng trước, Snape yêu độc dược như mạng, châm chọc vài câu cũng được xem là nhẹ nhàng rồi. Snape nấu một nồi thuốc ngay tại đó, hành động nước chảy mây trôi, Phoenix cảm khái quả nhiên mình vẫn còn rất nhiều thiếu sót. Scabbers được thử thuốc lần thứ ba, giống với hai lần trước không có sự khác biệt, lọ thuốc cũng không phát ra ánh sáng nào khác ngoài màu hồng. Giáo sư Snape mặt càng ngày càng đen. Nếu cả Snape cũng như vậy, thì chỉ có thể là con chuột này có vấn đề. Hai người đều quan sát tỉ mỉ Scabbers. Snape lấy ra đũa phép, ra hiệu Phoenix lui về sau. “Tốc tốc hiện hình!” Chuyện xảy ra tiếp theo đều đã vượt quá khả năng tưởng tượng của Phoenix. Scabbers từ một con chuột biến to vù vù, trở thành một người đàn ông lôi thôi rách rưới, khuôn mặt đáng khinh giống hệt con chuột nằm ngủ khò khò trên bàn. Snape biến sắc, triệu hồi ra một con hươu cái màu bạch ngân, ra lệnh cho nó: “Đi gọi Dumbledore! Lập tức!” Phoenix trợn mắt nhìn toàn bộ quá trình, Snape cũng đánh giá cô thật lâu: “Con chuột này là lấy ở đâu?” “…Là thú nuôi Scabbers của Gryffindor Weasley. Hermione nói con chuột này đã ở trong gia tộc Weasley mười ba năm rồi.” Phoenix bị một màn này dọa đến giờ vẫn chưa thể bình tĩnh. “Em dùng con chuột này thử nghiệm ‘con chuột nước bọt’, nên mới bắt nó vào đây.” “Mười ba năm…” Như thể nhớ tới điều gì, Snape biểu cảm thực vi diệu, một tia khổ sở hiện lên nét mặt hắn. "Giáo sư..." Nghe tiếng Phoenix gọi Snape mới hoàn hồn, hắn chỉ ghế dựa gần đó. “Trước ngồi xuống đi.” Dumbledore nhanh chóng chạy đến, nhìn người đàn ông ngủ trên bàn, vẻ mặt liền nghiêm trọng. Tiếp tục làm thêm phép mê man cho người đàn ông lạ, sau đó lại thong dong nói với Snape và Phoenix như chưa hề có chuyện gì xảy ra: “Hai người đến văn phòng hiệu trưởng thưởng thức một tách trà nóng chứ?”