[Đồng Nhân Harry Potter] Kiêu Ngạo Và Định Kiến

Chương 15 : Linh hồn không trọn vẹn

Lúc trở về trong toa chỉ có hai người Neville và Phoenix, trước là Neville vô cùng hâm mộ mà xem phiếu điểm của Phoenix, sau đó có chút lo lắng nói: “Bà nội nhất định sẽ tức giận.” trừ bỏ điểm Thảo dược học của nó, còn lại đều chỉ được A. Phoenix nhìn anh nó, vốn là luôn giấu trong lòng không cách nào nói ra được, bây giờ trong toa chỉ có nó với Neville, có lẽ nó nên chúc mừng Neville? Nhưng nó thật sự không làm được! “Không đâu, tin em đi. Bà nội nhất định sẽ tự hào vì anh.” Nó cảm thấy giọng của mình khô cằn, giống như lúc sáng thức dậy không có uống nước thấm giọng vậy. Neville cũng chợt nghĩ tới, nó cẩn thận nhìn nhìn em gái, sau đó vô cùng chán nản phát hiện nó dường như không biết rõ tâm trạng hiện giờ của Phoenix ra sao, cuối cùng nó đổi qua đề tài khác, đây cũng là điều nó rất muốn kể cho Phoenix nghe. “Phoenie, em có biết lúc Harry ở tầng bốn đã xảy ra chuyện gì không?” Neville nhỏ gọng, cố gắng làm cho bầu không khí trở nên thần bí. Phoenix đã nghe đủ loại phiên bản về chuyện đó, với lại vì chuyện Cúp nhà, dù Potter từng cứu nó, nó vẫn không thể nào có suy nghĩ tốt về Pottter. Phoenix liền nói sơ lại các loại phiên bản, rốt cuộc kết thúc vẫn là: “Tóm lại, Potter đã đánh bại giáo sư Quirell định ăn cắp Hòn đá Phù thủy.” “Không, anh không nói giáo sư Quirell.” Lúc Neville nói câu này, vẻ mặt có chút khó coi, hai tay không ngừng vặn vào nhau, Phoenix bị câu nói này gợi lên tò mò. “Vậy là ai?” Dù là phiên bản dũng sĩ của Gryffindor, hay là phiên bản thực tế của Ravenclaw, thậm chí là phiên bản bát quái của Hufflepuff —— Tất nhiên phiên bản của Hufflepuff là Potter và giáo sư Quirell yêu nhau giết nhau... Nói tóm lại, người đánh cắp Hòn đá Phù thủy chính là Quirell. “Chuyện này là anh vô tình nghe được Harry, Ron và Hermione nói với nhau.” Trán Neville đổ đầy mồ hôi hột, giọng nói giống như bị đông cứng, nói: “Harry nói, phía sau đầu giáo sư Quirell ——” “Phía sau đầu?” Phoenix nhớ đến cái mùi tỏi khó chịu sau đầu giáo sư Quirell, nhưng ông ta lại nói, đó là quà của một vị vua Ai Cập tặng. “Phía sau đầu, có một gương mặt.” Sắc mặt Neville càng trắng, ngay cả Phoenix cũng bị câu nói này làm hết hồn. Nó không thể tin được, cố gắng nhỏ giọng nói: “Đây đúng là chuyện cười!” Có lẽ Neville không biết điều này nghĩa là gì, nhưng Phoenix đã từng đọc rất nhiều sách lập tức nhớ ra —— theo như trong sách nói, nếu như xảy ra tình huống như vậy, thì trong cơ thể đó có đến hai linh hồn. Nó nhớ trong “Tìm hiểu về Phù thủy thời Trung cổ” đã từng nói đến một trường hợp giống như vậy, có điều đó là vì người chồng phù thủy muốn người vợ Muggle của mình có thể tiếp tục sống, vì vậy giữ lại linh hồn không trọn vẹn của người vợ, tự nguyện cho linh hồn bám vào cơ thể hắn. Trong sách nói, đây là một lời nguyền tàn nhẫn trong Nghệ thuật Hắc ám. Vì một cơ thể không thể chứa cùng lúc hai linh hồn, vậy nên chắc chắn trong đó sẽ có một linh hồn không trọn vẹn —— linh hồn không trọn vẹn còn đau khổ hơn Lời nguyền Hành hạ gấp mười lần! “Không phải! Không phải!” Dường như để chứng minh bản thân không nói dối, Neville nói nhanh hơn: “Harry nói, kẻ bám vào Quirell chính là ‘Người kia’ ——” “‘Người kia’ ——” Nó lặp lại lần nữa, đột nhiên cảm thấy không khí trong toa lạnh hẳn xuống, Phoenix rùng mình một cái. Vẻ mặt Neville giống như muốn khóc, nó cất giấu bí mật này hai ngày, rốt cuộc bây giờ đã có thể kể cho người khác nghe: “Đúng vậy! Chính là ‘Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy’!” Phoenix không nói gì, nó nhớ trong sách nói, nếu là như vậy, linh hồn của Quirell và ‘Người kia’ nhất định có một cái không trọn vẹn. Nó nghĩ, nó biết linh hồn của ai không trọn vẹn. Nhưng nó sẽ không nói với Neville, anh của nó đã bị dọa đến sắp khóc, có điều nó cũng chẳng khá hơn được bao nhiêu, nó cảm giác hai chân mình đang run rẩy. “Thuộc hạ của hắn, thuộc hạ của hắn hành hạ ba má phát điên...” Lúc nói đến chuyện này, giọng của Neville trở nên mạnh mẽ một chút: “Anh nghe Harry nói, hắn đã trốn thoát...” Phoenix nghe những tiếng đứt quãng đó, đột nhiên ý thức được một vấn đề khác: “Neville, giáo sư Quirell là do cụ Dumbledore mời về phải không?” “Chắc vậy.” “Vậy cái mùi tỏi kỳ lạ đó, còn cả ——” nó định nói là linh hồn không sạch sẽ kia bám lên, nhưng đột nhiên ngừng lại: “Còn cả nơi không bình thường như vậy, sao cụ Dumbledore không chú ý đến?” Neville không nói gì, nó hiểu ý của em gái. Cuối cùng, Phoenix thấp giọng nói: “Neville, nhớ kĩ, anh chưa từng nghe thấy gì cả.” Anh nó không phải Potter, những thứ mà Potter gánh vác, anh của nó không cần phải bận tâm đến. Có lẽ, ngay từ đầu cụ Dumbledore đã biết được mục đích của Quirell. Có lẽ, đây chính là một cuộc tranh tài của phù thủy hai phía chính và tà. Phoenix nghĩ đến đây, đột nhiên phẫn nộ, Hogwarts là trường học! Nhưng vị hiệu trưởng tôn kính của tụi nó lại biến nơi đây thành chiến trường! Nó vừa tức giận vừa có chút yên tâm, nếu cụ Dumbledore biết hết những chuyện này, hoặc đây có lẽ là một bài rèn luyện dành cho Potter? Dù sao cậu ta cũng là ‘Đấng cứu thế’, hơn nữa còn có thể giết chết Chúa tể Hắc ám từ khi chỉ là một đứa trẻ sơ sinh! Nghĩ vậy, nó cố gắng bình tĩnh lại, mặc dù có chút lo lắng chuyện linh hồn còn sót lại của Chúa tể Hắc ám. Nhưng mà, dù có lo lắng thì cũng là chuyện của Bộ Pháp thuật, Thần Sáng và cụ Dumbledore. Suốt đoạn đường còn lại hai anh em đều không nói gì nữa, sau khi Neville nói ra được bí mật đó đã thấy dễ chịu hơn, thằng bé bẩm sinh đã lạc quan trong chốc lát đã ngủ, sau khi Phoenix thấy anh nó đã ngủ liền chạy đến toa của Dominica, cô nàng đang nói chuyện cùng vài người bạn Ravenclaw. “Neville đâu?” Dominica hỏi. “Đang ngủ, mình qua đây chơi một chút.” Phoenix thấy hình như họ đang liệt kê một cái danh sách, không khỏi có chút tò mò: “Đó là gì vậy?” “Sách của Muggle.” Một đứa bên Ravenclaw trả lời, vừa dứt lời, thì có chút lạnh lùng, vì có một kẻ Slytherin thuần huyết ở đây. Phoenix cười cười: “Ha ha! Chỉ cần là sách mình đều thích! Nghỉ hè này có thể gửi cho mình một ít không?” “Cậu là người xếp thứ nhất đó.” Một Ravenclaw đẩy đẩy mắt kính, đối với Ravenclaw mà nói, tri thức mới là tất cả: “Tôi là Laurel Hilton ——” cô nàng dừng một chút, nói tiếp: “Ba má đều là Muggle.” Cô nàng dường như đang quyết định gì đó, Phoenix lại đặt sự chú ý vào cái danh sách kia, đều là những thứ nó chưa từng thấy và cũng chưa từng nghe, chẳng hạn như: “Phê phán tính bản chất”, “Logic nhỏ”, “Phương pháp luận biện chứng mới”. “Đó là gì vậy? Sách pháp thuật? Lịch sử Pháp thuật?” Nó cảm thấy đầu óc mơ hồ. “Triết học.” Cô nàng tên Laurel vô cùng phấn khởi nói: “Ba của tôi là giáo sư dạy triết học ở đại học, lúc nãy chúng tôi đang bàn về định nghĩa ‘Thời gian’, trong những quyển sách đó đều có nhắc đến thời gian.” Phoenix đột nhiên cảm thấy còn rất nhiều thứ nó cần học, chẳng hạn như trong lời của cô nàng này, đại khái nó chỉ hiểu được ý, nhưng triết học là gì? Còn đại học là cái gì? Đợi sau khi Laurel giải thích hết những thứ này, Phoenix cảm thán một câu: “Không ngờ những cô gái Muggle lập gia đình muộn như vậy, hơn nữa tuổi thọ của họ cũng không lâu bằng phù thủy!” Theo sự hiểu biết của nó, có lẽ sau năm thứ ba hoặc thứ tư bà nội sẽ tìm một người thích hợp cho nó, điều kiện là nó chưa có người yêu. “Đúng, mẹ mình nói hôn nhân là chuyện vô cùng quan trọng.” Laurel trả lời: “Mình nghĩ, với các cậu —— ý mình là những người thuần huyết, có lẽ rất khó ly hôn.” “Hầu như không có.” Phoenix nhớ đến rất nhiều cặp vợ chồng bằng mặt không bằng lòng, quả thực, hôn nhân vô cùng quan trọng. Đối phương nhún nhún vai, thể hiện quan điểm của bản thân. “Vậy, nếu được, có thể gửi cho mình một ít sách Muggle không?” Sau khi nó và Dominica ra khỏi toa của Ravenclaw, Phoenix nói: “Xem ra sách của Muggle lại thú vị như vậy.” Tất nhiên, câu nói này làm Dominica giật mình, cô nàng vẫn cho là Phoenix chỉ nói cho có lệ với đám người Ravenclaw, dù sao cũng không có Slytherin nào cảm thấy hứng thú với Muggle. Ít ra Parkinson từng nói, bài học đầu tiên của tất cả các dòng họ thuần huyết là “Muggle là kẻ ngốc”. “Đương nhiên rồi.” Dominica đồng ý: “Vậy cậu muốn sách thể loại gì?” “Lịch sử, hừm, thật ra bình thường Muggle học sách gì ở trường, cậu có thể gửi cho mình một ít sách giống như vậy.” Nó cảm thấy mùa hè này sẽ rất rảnh rỗi, từ khi nó không được vào thư phòng dành cho người thừa kế của nhà Longbottom, những thứ có thể đọc càng ngày càng ít. Dominica phóng khoáng đồng ý, trong phòng của chị nó có rất nhiều sách đó, hi vọng Phoenix sẽ không bị rối. Lúc Phoenix trở về toa của mình, tàu đã dừng lại, nó đánh thức Neville, lấy hành lí, cho tiểu thư Villa vào lồng, lúc tàu vừa mở cửa liền nhanh chóng đi xuống. Đúng như dự đoán của nó, bà Longbottom rất hài lòng về biểu hiện của Neville ở Hogwarts, bà vừa vào phòng khách đã nói với cậu Algie vinh quang cuối cùng cũng trở về với Gryffindor vân vân, thậm chí còn hôn Neville một cái, còn cho một tấm ảnh của ba má —— còn bự hơn tấm của Phoenix rất nhiều. Về phần Phoenix, tuy rằng bà cũng rất tự hào vì cháu gái mình xếp thứ nhất, nhưng bà cũng chỉ khen nó một câu, nhưng mợ Enie tỏ vẻ kinh ngạc khi thấy nó ba môn đều đạt điểm tối đa: “Lúc ta còn học ở trường, cũng không có thiên tài nào được như vậy.” Những lời này khiến tâm trạng Phoenix tốt hơn một chút. Có lẽ do thành tích cao của Phoenix, hoặc do biểu hiện của Neville khiến tâm trạng bà Longbottom vô cùng tốt, sau khi bắt đầu nghỉ hè cũng không có phát sinh chuyện gì —— điều kiện là lúc nói đến nhà, Phoenix phải lý trí mà ngậm miệng lại. Chỉ là im lặng thôi, sau khi nó học xong bùa bịt tai, có lẽ sẽ dễ chịu hơn. Buổi tối một tuần sau, Dominica gửi cho Phoenix bốn quyển sách Muggle, có một quyển nói về Chiến tranh Thế giới thứ hai của Muggle, Phoenix tính toán năm, chắc là cùng giai đoạn lịch sử với thời của Chúa tể Hắc ám Grindelwald. Mấy quyển còn lại đều là vật lí và hóa học mà Dominica nói trong thư, những thứ này làm đầu óc nó choáng váng cả lên. Phoenix đổi bìa của tất cả thành “Thần chú căn bản”, định lúc ra ngoài thăm hỏi với bà Longbottom sẽ đem theo đọc. Nhưng dự tính đó của nó nhanh chóng bị phá hỏng, Phoenix phát hiện nó không thể không xin một ít đứa trẻ Muggle giúp đỡ —— Dominica thì càng tốt, bởi vì những thứ vật lí và hóa học trái ngược lại với pháp thuật, đã thành công hấp dẫn nó. Sách lịch sử cũng không giống nhau, sau khi xem sách lịch sử của Muggle và sách lịch sử của phù thủy, Phoenix phát hiện vấn đề nó cần nghĩ càng ngày càng nhiều, nó thậm chí nghĩ có lẽ năm thứ ba sẽ chọn môn Muggle học —— nếu môn này có ích. Sau khi nó viết thư cầu viện Dominica, đối phương nhanh chóng hồi âm lại. “Phoenix thân mến: Mình vô cùng bất ngờ khi cậu lại thích đọc những quyển sách kỳ quái này (lúc viết đến đây Donna đánh mình một cái, cô ấy là chị mình), tụi mình hiện đang đi du lịch ở Hi Lạp, cuối tháng tám sẽ về. Donna nói, nếu cậu đồng ý, có lẽ chị ấy có thể giúp cậu giải đáp một số thắc mắc, vào tháng tám sau khi tụi mình về Luân Đôn. Chúc cậu may mắn. Nhớ cậu, Dominica.” Phoenix vô cùng vui vẻ đồng ý, sau khi nó trả lời lá thư đó không bao lâu, bà Longbottom liền nói với nó và Neville, hè này sẽ dẫn tụi nó đi thăm hỏi những trang viên khác nửa tháng. “Chúng ta sẽ thăm trang viên Diggory, ta nhớ cháu và cậu Diggory là bạn thì phải?” Bà Longbottom thăm dò hỏi. Phoenix nhớ đến Cedric, trong đầu lập tức hiện ra ánh mặt trời, còn có anh ấy luôn xoa xoa tóc cười dịu dàng, giống như một con Labrador màu vàng. Nó gật gật đầu. Cuối cùng, họ quyết định giữa tháng bảy mới xuất phát, bà Longbottom cảm thấy trừ điểm Thảo dược học ra những môn khác của Neville rất cần được chỉ dạy thêm, còn Phoenix lại cho rằng, thành tích môn Biến hình toàn O (Xuất sắc) của Cedric có thể giúp thành tích môn Biến hình của nó khá hơn một chút. Lúc trở về trong toa chỉ có hai người Neville và Phoenix, trước là Neville vô cùng hâm mộ mà xem phiếu điểm của Phoenix, sau đó có chút lo lắng nói: “Bà nội nhất định sẽ tức giận.” trừ bỏ điểm Thảo dược học của nó, còn lại đều chỉ được A. Phoenix nhìn anh nó, vốn là luôn giấu trong lòng không cách nào nói ra được, bây giờ trong toa chỉ có nó với Neville, có lẽ nó nên chúc mừng Neville? Nhưng nó thật sự không làm được! “Không đâu, tin em đi. Bà nội nhất định sẽ tự hào vì anh.” Nó cảm thấy giọng của mình khô cằn, giống như lúc sáng thức dậy không có uống nước thấm giọng vậy. Neville cũng chợt nghĩ tới, nó cẩn thận nhìn nhìn em gái, sau đó vô cùng chán nản phát hiện nó dường như không biết rõ tâm trạng hiện giờ của Phoenix ra sao, cuối cùng nó đổi qua đề tài khác, đây cũng là điều nó rất muốn kể cho Phoenix nghe. “Phoenie, em có biết lúc Harry ở tầng bốn đã xảy ra chuyện gì không?” Neville nhỏ gọng, cố gắng làm cho bầu không khí trở nên thần bí. Phoenix đã nghe đủ loại phiên bản về chuyện đó, với lại vì chuyện Cúp nhà, dù Potter từng cứu nó, nó vẫn không thể nào có suy nghĩ tốt về Pottter. Phoenix liền nói sơ lại các loại phiên bản, rốt cuộc kết thúc vẫn là: “Tóm lại, Potter đã đánh bại giáo sư Quirell định ăn cắp Hòn đá Phù thủy.” “Không, anh không nói giáo sư Quirell.” Lúc Neville nói câu này, vẻ mặt có chút khó coi, hai tay không ngừng vặn vào nhau, Phoenix bị câu nói này gợi lên tò mò. “Vậy là ai?” Dù là phiên bản dũng sĩ của Gryffindor, hay là phiên bản thực tế của Ravenclaw, thậm chí là phiên bản bát quái của Hufflepuff —— Tất nhiên phiên bản của Hufflepuff là Potter và giáo sư Quirell yêu nhau giết nhau... Nói tóm lại, người đánh cắp Hòn đá Phù thủy chính là Quirell. “Chuyện này là anh vô tình nghe được Harry, Ron và Hermione nói với nhau.” Trán Neville đổ đầy mồ hôi hột, giọng nói giống như bị đông cứng, nói: “Harry nói, phía sau đầu giáo sư Quirell ——” “Phía sau đầu?” Phoenix nhớ đến cái mùi tỏi khó chịu sau đầu giáo sư Quirell, nhưng ông ta lại nói, đó là quà của một vị vua Ai Cập tặng. “Phía sau đầu, có một gương mặt.” Sắc mặt Neville càng trắng, ngay cả Phoenix cũng bị câu nói này làm hết hồn. Nó không thể tin được, cố gắng nhỏ giọng nói: “Đây đúng là chuyện cười!” Có lẽ Neville không biết điều này nghĩa là gì, nhưng Phoenix đã từng đọc rất nhiều sách lập tức nhớ ra —— theo như trong sách nói, nếu như xảy ra tình huống như vậy, thì trong cơ thể đó có đến hai linh hồn. Nó nhớ trong “Tìm hiểu về Phù thủy thời Trung cổ” đã từng nói đến một trường hợp giống như vậy, có điều đó là vì người chồng phù thủy muốn người vợ Muggle của mình có thể tiếp tục sống, vì vậy giữ lại linh hồn không trọn vẹn của người vợ, tự nguyện cho linh hồn bám vào cơ thể hắn. Trong sách nói, đây là một lời nguyền tàn nhẫn trong Nghệ thuật Hắc ám. Vì một cơ thể không thể chứa cùng lúc hai linh hồn, vậy nên chắc chắn trong đó sẽ có một linh hồn không trọn vẹn —— linh hồn không trọn vẹn còn đau khổ hơn Lời nguyền Hành hạ gấp mười lần! “Không phải! Không phải!” Dường như để chứng minh bản thân không nói dối, Neville nói nhanh hơn: “Harry nói, kẻ bám vào Quirell chính là ‘Người kia’ ——” “‘Người kia’ ——” Nó lặp lại lần nữa, đột nhiên cảm thấy không khí trong toa lạnh hẳn xuống, Phoenix rùng mình một cái. Vẻ mặt Neville giống như muốn khóc, nó cất giấu bí mật này hai ngày, rốt cuộc bây giờ đã có thể kể cho người khác nghe: “Đúng vậy! Chính là ‘Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy’!” Phoenix không nói gì, nó nhớ trong sách nói, nếu là như vậy, linh hồn của Quirell và ‘Người kia’ nhất định có một cái không trọn vẹn. Nó nghĩ, nó biết linh hồn của ai không trọn vẹn. Nhưng nó sẽ không nói với Neville, anh của nó đã bị dọa đến sắp khóc, có điều nó cũng chẳng khá hơn được bao nhiêu, nó cảm giác hai chân mình đang run rẩy. “Thuộc hạ của hắn, thuộc hạ của hắn hành hạ ba má phát điên...” Lúc nói đến chuyện này, giọng của Neville trở nên mạnh mẽ một chút: “Anh nghe Harry nói, hắn đã trốn thoát...” Phoenix nghe những tiếng đứt quãng đó, đột nhiên ý thức được một vấn đề khác: “Neville, giáo sư Quirell là do cụ Dumbledore mời về phải không?” “Chắc vậy.” “Vậy cái mùi tỏi kỳ lạ đó, còn cả ——” nó định nói là linh hồn không sạch sẽ kia bám lên, nhưng đột nhiên ngừng lại: “Còn cả nơi không bình thường như vậy, sao cụ Dumbledore không chú ý đến?” Neville không nói gì, nó hiểu ý của em gái. Cuối cùng, Phoenix thấp giọng nói: “Neville, nhớ kĩ, anh chưa từng nghe thấy gì cả.” Anh nó không phải Potter, những thứ mà Potter gánh vác, anh của nó không cần phải bận tâm đến. Có lẽ, ngay từ đầu cụ Dumbledore đã biết được mục đích của Quirell. Có lẽ, đây chính là một cuộc tranh tài của phù thủy hai phía chính và tà. Phoenix nghĩ đến đây, đột nhiên phẫn nộ, Hogwarts là trường học! Nhưng vị hiệu trưởng tôn kính của tụi nó lại biến nơi đây thành chiến trường! Nó vừa tức giận vừa có chút yên tâm, nếu cụ Dumbledore biết hết những chuyện này, hoặc đây có lẽ là một bài rèn luyện dành cho Potter? Dù sao cậu ta cũng là ‘Đấng cứu thế’, hơn nữa còn có thể giết chết Chúa tể Hắc ám từ khi chỉ là một đứa trẻ sơ sinh! Nghĩ vậy, nó cố gắng bình tĩnh lại, mặc dù có chút lo lắng chuyện linh hồn còn sót lại của Chúa tể Hắc ám. Nhưng mà, dù có lo lắng thì cũng là chuyện của Bộ Pháp thuật, Thần Sáng và cụ Dumbledore. Suốt đoạn đường còn lại hai anh em đều không nói gì nữa, sau khi Neville nói ra được bí mật đó đã thấy dễ chịu hơn, thằng bé bẩm sinh đã lạc quan trong chốc lát đã ngủ, sau khi Phoenix thấy anh nó đã ngủ liền chạy đến toa của Dominica, cô nàng đang nói chuyện cùng vài người bạn Ravenclaw. “Neville đâu?” Dominica hỏi. “Đang ngủ, mình qua đây chơi một chút.” Phoenix thấy hình như họ đang liệt kê một cái danh sách, không khỏi có chút tò mò: “Đó là gì vậy?” “Sách của Muggle.” Một đứa bên Ravenclaw trả lời, vừa dứt lời, thì có chút lạnh lùng, vì có một kẻ Slytherin thuần huyết ở đây. Phoenix cười cười: “Ha ha! Chỉ cần là sách mình đều thích! Nghỉ hè này có thể gửi cho mình một ít không?” “Cậu là người xếp thứ nhất đó.” Một Ravenclaw đẩy đẩy mắt kính, đối với Ravenclaw mà nói, tri thức mới là tất cả: “Tôi là Laurel Hilton ——” cô nàng dừng một chút, nói tiếp: “Ba má đều là Muggle.” Cô nàng dường như đang quyết định gì đó, Phoenix lại đặt sự chú ý vào cái danh sách kia, đều là những thứ nó chưa từng thấy và cũng chưa từng nghe, chẳng hạn như: “Phê phán tính bản chất”, “Logic nhỏ”, “Phương pháp luận biện chứng mới”. “Đó là gì vậy? Sách pháp thuật? Lịch sử Pháp thuật?” Nó cảm thấy đầu óc mơ hồ. “Triết học.” Cô nàng tên Laurel vô cùng phấn khởi nói: “Ba của tôi là giáo sư dạy triết học ở đại học, lúc nãy chúng tôi đang bàn về định nghĩa ‘Thời gian’, trong những quyển sách đó đều có nhắc đến thời gian.” Phoenix đột nhiên cảm thấy còn rất nhiều thứ nó cần học, chẳng hạn như trong lời của cô nàng này, đại khái nó chỉ hiểu được ý, nhưng triết học là gì? Còn đại học là cái gì? Đợi sau khi Laurel giải thích hết những thứ này, Phoenix cảm thán một câu: “Không ngờ những cô gái Muggle lập gia đình muộn như vậy, hơn nữa tuổi thọ của họ cũng không lâu bằng phù thủy!” Theo sự hiểu biết của nó, có lẽ sau năm thứ ba hoặc thứ tư bà nội sẽ tìm một người thích hợp cho nó, điều kiện là nó chưa có người yêu. “Đúng, mẹ mình nói hôn nhân là chuyện vô cùng quan trọng.” Laurel trả lời: “Mình nghĩ, với các cậu —— ý mình là những người thuần huyết, có lẽ rất khó ly hôn.” “Hầu như không có.” Phoenix nhớ đến rất nhiều cặp vợ chồng bằng mặt không bằng lòng, quả thực, hôn nhân vô cùng quan trọng. Đối phương nhún nhún vai, thể hiện quan điểm của bản thân. “Vậy, nếu được, có thể gửi cho mình một ít sách Muggle không?” Sau khi nó và Dominica ra khỏi toa của Ravenclaw, Phoenix nói: “Xem ra sách của Muggle lại thú vị như vậy.” Tất nhiên, câu nói này làm Dominica giật mình, cô nàng vẫn cho là Phoenix chỉ nói cho có lệ với đám người Ravenclaw, dù sao cũng không có Slytherin nào cảm thấy hứng thú với Muggle. Ít ra Parkinson từng nói, bài học đầu tiên của tất cả các dòng họ thuần huyết là “Muggle là kẻ ngốc”. “Đương nhiên rồi.” Dominica đồng ý: “Vậy cậu muốn sách thể loại gì?” “Lịch sử, hừm, thật ra bình thường Muggle học sách gì ở trường, cậu có thể gửi cho mình một ít sách giống như vậy.” Nó cảm thấy mùa hè này sẽ rất rảnh rỗi, từ khi nó không được vào thư phòng dành cho người thừa kế của nhà Longbottom, những thứ có thể đọc càng ngày càng ít. Dominica phóng khoáng đồng ý, trong phòng của chị nó có rất nhiều sách đó, hi vọng Phoenix sẽ không bị rối. Lúc Phoenix trở về toa của mình, tàu đã dừng lại, nó đánh thức Neville, lấy hành lí, cho tiểu thư Villa vào lồng, lúc tàu vừa mở cửa liền nhanh chóng đi xuống. Đúng như dự đoán của nó, bà Longbottom rất hài lòng về biểu hiện của Neville ở Hogwarts, bà vừa vào phòng khách đã nói với cậu Algie vinh quang cuối cùng cũng trở về với Gryffindor vân vân, thậm chí còn hôn Neville một cái, còn cho một tấm ảnh của ba má —— còn bự hơn tấm của Phoenix rất nhiều. Về phần Phoenix, tuy rằng bà cũng rất tự hào vì cháu gái mình xếp thứ nhất, nhưng bà cũng chỉ khen nó một câu, nhưng mợ Enie tỏ vẻ kinh ngạc khi thấy nó ba môn đều đạt điểm tối đa: “Lúc ta còn học ở trường, cũng không có thiên tài nào được như vậy.” Những lời này khiến tâm trạng Phoenix tốt hơn một chút. Có lẽ do thành tích cao của Phoenix, hoặc do biểu hiện của Neville khiến tâm trạng bà Longbottom vô cùng tốt, sau khi bắt đầu nghỉ hè cũng không có phát sinh chuyện gì —— điều kiện là lúc nói đến nhà, Phoenix phải lý trí mà ngậm miệng lại. Chỉ là im lặng thôi, sau khi nó học xong bùa bịt tai, có lẽ sẽ dễ chịu hơn. Buổi tối một tuần sau, Dominica gửi cho Phoenix bốn quyển sách Muggle, có một quyển nói về Chiến tranh Thế giới thứ hai của Muggle, Phoenix tính toán năm, chắc là cùng giai đoạn lịch sử với thời của Chúa tể Hắc ám Grindelwald. Mấy quyển còn lại đều là vật lí và hóa học mà Dominica nói trong thư, những thứ này làm đầu óc nó choáng váng cả lên. Phoenix đổi bìa của tất cả thành “Thần chú căn bản”, định lúc ra ngoài thăm hỏi với bà Longbottom sẽ đem theo đọc. Nhưng dự tính đó của nó nhanh chóng bị phá hỏng, Phoenix phát hiện nó không thể không xin một ít đứa trẻ Muggle giúp đỡ —— Dominica thì càng tốt, bởi vì những thứ vật lí và hóa học trái ngược lại với pháp thuật, đã thành công hấp dẫn nó. Sách lịch sử cũng không giống nhau, sau khi xem sách lịch sử của Muggle và sách lịch sử của phù thủy, Phoenix phát hiện vấn đề nó cần nghĩ càng ngày càng nhiều, nó thậm chí nghĩ có lẽ năm thứ ba sẽ chọn môn Muggle học —— nếu môn này có ích. Sau khi nó viết thư cầu viện Dominica, đối phương nhanh chóng hồi âm lại. “Phoenix thân mến: Mình vô cùng bất ngờ khi cậu lại thích đọc những quyển sách kỳ quái này (lúc viết đến đây Donna đánh mình một cái, cô ấy là chị mình), tụi mình hiện đang đi du lịch ở Hi Lạp, cuối tháng tám sẽ về. Donna nói, nếu cậu đồng ý, có lẽ chị ấy có thể giúp cậu giải đáp một số thắc mắc, vào tháng tám sau khi tụi mình về Luân Đôn. Chúc cậu may mắn. Nhớ cậu, Dominica.” Phoenix vô cùng vui vẻ đồng ý, sau khi nó trả lời lá thư đó không bao lâu, bà Longbottom liền nói với nó và Neville, hè này sẽ dẫn tụi nó đi thăm hỏi những trang viên khác nửa tháng. “Chúng ta sẽ thăm trang viên Diggory, ta nhớ cháu và cậu Diggory là bạn thì phải?” Bà Longbottom thăm dò hỏi. Phoenix nhớ đến Cedric, trong đầu lập tức hiện ra ánh mặt trời, còn có anh ấy luôn xoa xoa tóc cười dịu dàng, giống như một con Labrador màu vàng. Nó gật gật đầu. Cuối cùng, họ quyết định giữa tháng bảy mới xuất phát, bà Longbottom cảm thấy trừ điểm Thảo dược học ra những môn khác của Neville rất cần được chỉ dạy thêm, còn Phoenix lại cho rằng, thành tích môn Biến hình toàn O (Xuất sắc) của Cedric có thể giúp thành tích môn Biến hình của nó khá hơn một chút.