Thấp thỏm bất an trước khi chia nhà, đối mình cực độ không tự tin, tuy rằng cực lực che giấu nhưng lại rõ ràng không gì sánh được. Ở trong tiếng khe khẽ nói nhỏ của mọi người hướng chiếc mũ chia nhà, Harry cầm mũ lên ụp đến đầu mình.
“Đoạn này rất đặc sắc. Cùng nhau tới chia sẻ một chút đi, mũ chia nhà cùng Harry nhỏ đối thoại.” Ngón tay thon dài nhẹ nhàng bắn ra, cuộc nói chuyện nguyên bản chỉ tồn tại trong tư tưởng lại bày ra ở trước 5 người không coi vào đâu.
“Ừ, khó. Phi thường khó. Xem ra rất có dũng khí. Lòng dạ cũng không xấu. Có thiên phú. Nga, trời ơi, không sai ─── ngươi có nguyện vọng mãnh liệt nóng lòng muốn chứng minh bản thân, như vậy, rất thú vị… Ta nên đem ngươi phân vào nơi nào đây?” Đây là lời của chiếc mũ chia nhà.
Harry nắm chặt mép ghế, trong đầu nghĩ: “Không đi Slytherin, không đi Slytherin.”
“Không đi Slytherin, đúng không?” Thanh âm rất nhỏ của chiếc mũ hỏi, “Chắc chắn rồi sao? Ngươi có thể thành vật báu, ngươi biết, trong ý niệm của ngươi, Slytherin có thể giúp đỡ ngươi đi tới huy hoàng, này không thể nghi ngờ ─── không hài lòng? Được rồi, ngươi đã có chủ ý ─── vậy thì hay nhất là đi Gryffindor đi!”
Khi chiếu mũ hướng về tất cả các nhà hô lên cái tên cuối cùng kia, tiếng vỗ tay cùng trong tiếng hoan hô giống như tiếng sấm, James cùng Lily song song lộ ra dáng tươi cười hiểu biết, vẻ mặt của Sirius cùng Dumbledore cùng nhu hòa đi không ít, còn mặt của Voldemort thì đen một tảng lớn.
Sau đó là từng đoạn từng đoạn sinh hoạt học viện vừa kinh hiểm lại kích thích giống như nước chảy. Snape không chút nào che giấu ánh nhìn hằn thù (trong ánh nhìn của 5 người kia rất khó lý giải), cùng đối địch trong lúc đó của Draco Malfoy, thể hiện tia sáng kỳ dị phóng ra từ khóa học bay, thiên phú tuyệt hảo xưng bá sân bóng Quidditch, tình bạn dần dần trưởng thành của tam giác sắt Gryffindor, còn có, tất cả nguy hiểm cùng hành động liều lĩnh đã qua để bảo hộ hòn đá pháp thuật.
Sắc mặt Voldemort càng ngày càng trầm. Harry của hắn là đứa nhỏ của James Potter còn chưa tính, là người Dumbledore bồi dưỡng ra cũng không có gì đáng nói (dù sao sớm đã có dự cảm rồi), nhưng chết tiệt vì sao Harry cùng hắn phải rơi vào cái loại hoàn cảnh dở chết dở sống này?!
Hình ảnh xoay chuyển, nghỉ hè năm nhất, nhà Dursley. Bởi vì tự ý cùng “thiện ý” của tiểu gia tinh Dobby nuôi trong nhà, sau khi nhận được thư của bộ pháp thuật Harry đã bị Dursley đóng cửa giam giữ.
“Muggle chết tiệt! Bọn họ dự định để nó chết đói!” Thấy đứa con của mình chịu khổ, tâm tình của James cũng bắt đầu không khống chế được, cậu ta thậm chí không có ý thức tới thái độ của cậu ta đối với Muggle bắt đầu dao động cùng chuyển biến.
Ở dưới sự trợ giúp của anh em sinh đôi Weasley, Harry rốt cục trốn thoát, ở trong một căn nhà xấu xí vượt qua một kỳ nghỉ hè vui vẻ.
Thế nhưng khi khai giảng tới, thì không thể nào vui vẻ nữa Một loạt phiền phức quấn lên Harry, lúc cậu ấy nghe được thanh âm rất khỏ, thần bí, giống như âm hồn kia thì đạt tới đỉnh điểm.
James, Lily cùng Sirius vẻ mặt mê hoặc, hai mắt Dumbledore thoáng hiện ánh sáng cơ trí, “Là ngươi giở trò quỷ đi, Voldemort tiên sinh.”
Voldemort rất lãnh tĩnh: “Ta không biết. Bất quá, hẳn là xà ─── chỉ có ta cùng Harry có thể nghe hiểu được xà ngữ.”
Học sinh một người lại một người lọt vào tập kích. Nhật ký của Riddle, biểu hiện kỳ quái của Ginny. Cuối cùng, ngay cả Hermione cũng bị hóa đá, nhưng cô gái thông tuệ này vẫn cứ ở một khắc cuối cùng để lại đầu mối trọng yếu cho bạn tốt của mình.
Harry một mình tiến vào căn phòng bí mật. Đối thủ của cậu ấy là Tom Riddle bị niêm phong trong quyển nhật ký 16 tuổi.
Nhìn Tom Riddle trong quả cầu thủy tinh ở trước mặt Harry biến ra Voldemort tên này, nhớ tới nguyên nhân mình đổi tên, Voldemort trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Nguyên nhân là gì, kết quả lại là gì, lại có ai thể nói rõ ràng đây?
“Ngươi không phải. Không phải là pháp sư vĩ đại nhất trên thế giới. Thật có lỗi để ngươi thất vọng rồi, bất quá, pháp sư vĩ đại nhất trên thế giới là Albus Dumbledore, ai ai cũng nói như vậy. Cho dù ở thời kì ngươi hưng thịnh nhất, ngươi cũng không dám khống chế Hogwarts. Dumbledore vào lúc ngươi tới trường đã nhìn thấu ngươi rồi, hiện giờ vẫn cứ làm ngươi nghe thấy đã sợ mất mật, mặc kệ ngươi mấy ngày nay trốn ở nơi nào!”
Trong quả cầu thủy tinh, trong căn phòng bí mật, Harry cừu hận đầy cõi lòng, hô hấp gấp gáp mà nói hết lời này tới lời khác, người ở bên ngoài quả cầu thủy tinh nhìn vào cũng ngây người. Một lát sau, Dumbledore phát ra tiếng cười sung sướng, Voldemort đem hàm răng cắn đến vang lên khanh khách.
Truyện khác cùng thể loại
102 chương
41 chương
22 chương
49 chương