Một ngày trong năm 1992, văn phòng hiệu trưởng. “Ai………” Thờ dài. “Ai………” Lớn tiếng thở dài. “Ai………” Tiếng thở dài lớn hơn nữa. Phượng hoàng xinh đẹp đứng trên thanh gỗ nghiêng đầu bắn ánh mắt khinh bỉ về phía chủ nhân của mình, trong mắt viết rõ một câu: ngươi rốt cuộc muốn ồn ào tới lúc nào a! Dumbledore không hề phác giác mình bị sủng vật mình khi bỉ, chăm chú nhìn vào khung hình trống rỗng trên bàn, lại thờ dài: “Fawkes, mày nói xem ta có nên đi Đức không?” Lời này ngươi đã hỏi suốt nửa năm rồi! Muốn đi thì mau đi đi, đừng có làm phiền ta! Fawkes thực sự phiền tới không chịu nỗi, trực tiếp bay tới đỉnh đầu Dumbledore cho hắn một vuốt. “Ai nha, đừng nháo!” Dumbledore cào cào phần tóc bị quào rối: “Chán quá!” Fawkes đáp xuống bàn, nhìn bộ dáng buồn rầu của hắn, đột nhiên tốt bụng nâng móng vuốt vỗ vỗ lưng hắn. “Ta cũng không biết làm thế nào đối mặt với anh ta……” Dumbledore chán nản nhăn nhó gương mặt già nua: “Tuy trong trí nhớ Severus, anh ta không hề oán trách ta, chính là……… như vậy ta càng không thể đối mặt………” “Ta nghĩ anh ta ở nơi đó không tốt, ta nên sớm qua đó, nhưng nếu ta đi, có lẽ anh ta không còn tự chịu khổ như vậy…… chính là mỗi lần tới cửa Nurmengard ta lại không dám tiến vào…….Anh ta vì ta mà từ bỏ nhiều thứ như vậy nhưng ta vẫn luôn cự tuyệt, nghĩ tới đó ta lại cảm thấy mình căn bản không có tư cách tới gặp anh ta………” Tuy rằng hắn rất nhớ Grindelwald, cũng cảm thấy áy náy, nhưng nếu để hắn lựa chọn lại lần nữa hắn vẫn chọn chiến đấu vì Giới Phù Thủy…….vì thế nghĩ tới cái giá mà đối phương đã bỏ ra liền cảm thấy thực không đáng……. Hai tay che kín gương mặt, nước mắt không ngừng tràn ra từ những khe hở. Fawkes khổ sở kêu nhỏ một tiếng, nhảy lên vai hắn, cọ cọ đầu hắn an ủi. Kết quả cứ rối rắm như vậy tới tận lễ Giáng Sinh mới hạ quyết tâm. Nurmengard vẫn âm trầm như vậy, làm người ta cảm thấy áp lực. Dumbledore không như những lần trước mặc áo tàng hình bồi hồi ngoài cửa mà quang minh chính đại đi về phía đại môn. Đám thủ vệ thực kinh ngạc nhìn hắn: “Ngài Dumbledore, ngài đây là……….” Hắn cứng ngắc mỉm cười: “Ta tới thăm một vị lão bằng hữu.” “Ách, được, mời ngài vào.” Thủ vệ tuy rằng so với khi nãy càng kinh ngạc hơn nhưng vẫn cho hắn vào. Hắn vừa đi không lâu, thủ vệ lập tức chuyển một thông tin đi: “Tất cả các bộ phận chú ý, Dumbledore tới thăm, xin mau chóng thông tri thủ lĩnh!” “Hắn tới làm gì?” Người bên kia lập tức gào lên: “Mọi người đề phòng! Dumbledore tới thăm thủ lĩnh! Lập tức chuẩn bị chiến đấu!” Trong mắt đám thánh đồ không rõ nội tình, Dumbledore là đối thủ một mất một còn của thủ lĩnh bọn họ, tuy bọn họ không hiểu vì sao lần trước thủ lĩnh lại thấy bại trong tay Dumbledore, cũng không viết vì cái gì thủ lĩnh tự nhốt mình trong Nurmengard, bất luận bọn họ khuyên bảo thế nào cũng không chịu ra ngoài, những điều này dễ dàng làm bọn họ xếp Dumbledore vào hàng ngũ địch nhân hàng đầu. Dumbledore cũng biết thủ vệ Nurmengard đều là người Bộ Pháp Thuật Đức phái tới, thực thế cũng có người của thánh đồ, vì thế lúc đi vào phòng ngục ở vị trí trung tâm mà mình chưa từng tới, nhìn thấy Grindelwald mở cửa nghênh đón hắn cũng không kinh ngạc. Chính là trong lòng hắn thực chua xót. Bởi vì người trước mắt hắn thực sự đã già nua yếu ớt làm nước mắt hắn cứ muốn ật ra. “Albus, ngươi……. sao ngươi lại tới đây?” Grindelwald đứng trong ngục thất ánh mắt mặc dù có kinh hỉ nhưng lại càng không biết làm sao, anh thoạt nhìn tựa hồ rất sợ mình nói sai cái gì làm người trước mắt phất tay áo bỏ đi, bởi vậy ngay cả nói chuyện cũng vô cùng cẩn thận. Dumbledore  hé miệng, muốn nói hết tâm tình của mình, cuối cùng chỉ nói được một câu khô khốc: “Ta tới xem ngươi.” “Vào đi.” Grindelwald nghênh đón hắn vào trong. Vừa thấy tình cảnh trong ngục thất, Dumbledore rốt cuộc nhịn không được, nước mắt không ngừng trào ra. Nơi này chỉ có một cái giường gỗ nhỏ, ngay cả một cái ghế cũng không có, bên giường chỉ có một cái tủ đầu giường bé xíu, trên đó có mấy quyển sách, trên tường là một cửa sổ nho nhỏ, ở tít trên cao. Hắn đưa tay bụm miệng mình, như một đứa nhỏ ngồi bệt xuống đất khóc rống thành tiếng. Grindelwald đang định bảo hắn ngồi xuống thì cả kinh, rốt cuộc bỏ mặc xấu hổ vì hoàn cảnh đơn sơ của mình, bước vài bước tới trước mặt hắn ngồi xuống, do dự đỡ lấy vai hắn, nhẹ giọng hỏi: “Sao vậy?” Dumbledore như bắt được cọng rơm cứu mạng dúi vào lòng ngực anh, làm anh bị ngã ngồi xuống đất, sau đó còn túm chặt lấy vai người ta mà lớn tiếng khóc hơn nữa. Anh rõ ràng là thủ lĩnh thánh đồ, nơi này rõ ràng nằm trong tay cư nhiên anh còn muốn tự chịu khổ như vậy……. “Albus………” Grindelwald tuy vẫn còn khó hiểu, nhưng vẫn cẩn thận ôm lấy hắn, trấn an vỗ nhẹ tấm lưng gầy: “Xảy ra chuyện gì? Nói cho ta biết được không?” Người trong lòng liều mạng lắc đầu, một câu cũng không nói, chỉ không ngừng khóc, giống như muốn đem tất cả nước mắt tích tụ bấy lâu nay khóc ra hết, một người đã hơn 100 tuổi lại òa khóc như một đứa nhỏ, dỗ thế nào cũng không dừng lại được. Lúc này đám thánh đồ cầm đũa phép hùng hổ chạy tới cửa, chính là bọn họ bị một màn trước mắt làm chấn động tới mức suýt rớt cả đũa phép. Bạch phù thủy vĩ đại nhất trong lịch sử đang ngồi chồm hổm trong lòng ngực thủ lĩnh bọn họ mà khóc lớn, còn thủ lĩnh thì đang ôm chặt lấy người ta, đây là tình huống gì a? ! Nhóm thánh đồ ngây ngốc đứng trước cửa, hoàn toàn không phản ứng được. “Đi ra ngoài! Đóng cửa!” Grindelwald rống lên một tiếng bọn họ mới ôm mối nghi hoặc lui ra ngoài, đóng chặt cửa lại. Người trong lòng vẫn còn khóc, Grindelwald bất đắc dĩ nâng cằm hắn lên lau nước mắt: “Được rồi, đừng khóc nữa, nói cho ta biết đã xảy ra chuyện gì được không?” “Thực xin lỗi………Gellert……..thực xin lỗi…….” Dumbledore vẫn không ngừng khóc, chỉ không ngừng lặp lại câu nói này. “Ngô…… vậy ngươi có thể nói cho ta biết vì sao lại xin lỗi ta đi?” Xa cách hơn phân nửa thế kỉ, rốt cuộc một lần nữa nghe thấy hắn gọi tên mình, trái tim luôn treo lơ lửng của Grindelwald rốt cuộc cũng thả xuống, cũng không còn cảm giác e sợ lúc ban đầu. Dumbledore không giải thích, ngẩng đầu hỏi thẳng vấn đề: “Gellert, ngươi còn yêu ta sao không?” “Đương nhiên.” Grindelwald không chút do dự trả lời. “Chúng ta bắt đầu một lần nữa được không?” Dumbledore dùng đôi mắt đỏ hồng đáng thương nhìn anh. Tuy rằng người yêu đã già, hình dạng này trong mắt người khác có lẽ rất buồn cười nhưng Grindelwald lại cảm thấy giờ phút này hắn đẹp hơn so với bất cứ ai khác. Anh mỉm cười hôn lên trán người yêu, nhẹ gióng đáp lại: “Được, chúng ta bắt đầu lại một lần nữa.” Đợi đến khi hai người nắm tay nhau đi ra Nurmengard, Dumbledore đã kể lại hết mọi chuyện cho anh nghe, mà anh cũng giải thích vì sao những năm nay vẫn sống cuộc sống như khổ tu này. “Kì thật lúc trước, khi ngươi ước chiến, ta căn bản không nghĩ mình sẽ thất bại, còn muốn chờ khi đánh bại ngươi rồi sẽ buộc ngươi quay lại Đức, cả đời không cho rời đi, chính là trên đấu trường, nhìn thấy bộ dáng như sắp khóc của ngươi ta phát hiện ra mình ngay cả một câu chú cũng không niệm được, lúc đó ta đã nghĩ, chuyện ngươi đã không muốn ta làm, thì ta sẽ không làm, ta biết trong lòng ngươi nhất định rất dày vò, ta hại ngươi như vậy đương nhiên phải nhận trừng phạt.” lúc ấy Grindelwald đã mỉm cười nói vậy: “Vốn không nghĩ tới ta có thể đợi tới ngày này, xem ra những khổ sở mà ta chịu đựng trước đây để chuẩn bị cho hôm nay được ngươi tha thứ.” Dumbledore bị lời nói của anh làm cảm động mơ mơ màng màng cầu hôn: “Chờ cơ thể ngươi khỏe lại, chúng ta tới Bộ Pháp Thuật đăng kí kết hôn đi!” Lão ma vương cao hứng lập tức vỗ ngực cam đoan mình nhất định sẽ trị tốt cơ thể, sau đó vì hắn mà làm vẻ vang dòng họ Grindelwald. Một tháng sau, bọn họ tới Bộ Pháp Thuật Đức đăng kí, nửa năm sau, nhóm thánh đồ dưới sự thúc dục của thủ lĩnh cũng tìm được phối phương của thuốc thanh xuân và tất cả dược liệu. Tuy rằng bọn họ rất khó hiểu khi Dumbledore trở thành phu nhân thủ lĩnh, nhưng nhóm thánh đồ luôn tử trung với thủ lĩnh tới mức mù quáng hoàn toàn không có dị nghị gì. Vì tới tới năm 1994, phu nhân thủ lĩnh đã hóa trẻ đã sinh cho thủ lĩnh bọn họ một người thừa kế thông minh lanh lợi. Sau đó, người thừa kế được giao cho một trong hai người đứng đầu thánh đồ Heinrich giáo dục, còn thủ lĩnh thì mang theo phu nhân của mình bắt đầu kế hoạch du lịch hưởng tuần trăng mật. Nhóm thánh đồ cảm thấy cuộc đời này mình sống thực không uổng phí. Hoàn Phiên Ngoại 1.