[Đồng Nhân Harry Potter] Chi Giáo Thụ Bất Thị Luyến Đồng Phích
Chương 56 : Giám Ngục
Sáng ngày 1 tháng 9, vì đối phó Giám Ngục, Severus cùng vợ chồng Lockhart bị Dumbledore phái đến tàu tốc hành Hogwarts. Tuy rằng theo các dấu hiệu trước mắt, thì nhóm Tử Thần Thực Tử vừa vượt ngục này không có ý tứ muốn tới Hogwarts gây phiền phức cho Harry, nhưng hiển nhiên Bộ Trưởng Bộ Pháp Thuật Fudge không nghĩ như vậy, hai ngày trước ông đã gửi thư tới Dumbledore, cho rằng mục tiêu hàng đầu của bọn chúng là cứu thế chủ, vì thế phái Giám Ngục tới điều tra tàu tốc hành Hogwarts là chuyện cần thiết.
Severus trực tiếp chiếm giữ toa tàu của Harry, làm Neville hoảng sợ cùng cực, tiểu hoan đáng thương mới vài phút đã chịu không nổi, gương mặt nhỏ nhắn trắng bệt nhìn Harry sau đó trực tiếp lao ra khỏi toa tàu chạy đi tìm bạn cùng phòng của mình.
Severus thực hài lòng thấy đứa nhỏ thức thời, khóa cửa toa tàu lại an vị ngồi bên cạnh người yêu nhỏ, dạy cậu thực hành thần chú hú hồn hộ mệnh.
Tàu tốc hành Hogwarts vững vàng tiến về phía bắc, cảnh sắc ngoài cửa sổ ngày càng hoang dã, cũng dần dần tối đen, đồng thời đám mây trên đỉnh đầu cũng dày đặc.
Harry vẫn chỉ có thể phun ra chút sương mù bạc, đứa nhỏ vô cùng uể oải, mãi tới lúc ăn cơm trưa vẫn còn uể oải không vui.
“Được rồi, không cần mất hứng.” Severus vung một câu chú ‘tiêu ẩn vô tung’ về phía đám vỏ kẹo và số vụn thức ăn nhẹ, nhẹ nhàng an ủi cậu: “Draco cũng chưa luyện được, ngươi gấp cái gì?”
Harry ngáp một cái, dụi mắt không cam tâm nói: “Em muốn sớm nhìn xem thần hộ mệnh của em có bộ dáng gì.”
Severus ôm cậu lên đùi mình dỗ dành: “Không cần gấp, ngươi mới 13 tuổi, thần chú thần hộ mệnh vốn rất khó, cứ chờ thêm vài ngày nữa, bây giờ ngươi ngủ một chút đi, tới ga ta sẽ gọi.”
Vật nhỏ cọ cọ vai y, lại ngáp một cái rất nhanh liền ngủ vùi trong lòng y.
Buổi chiều trời bắt đầu mưa, ngoài cửa sổ không ngừng xuất hiện những dãy núi chập chùng mở ảo, đoàn tàu tiếp tục tiến về phương bắc, mưa ngày càng lớn; ngoài cửa sổ là một mảng xám tro, hơn nữa ngày càng sậm màu hơn, mãi tới khi hành lang cùng các toa xe đều bật đèn. Đoàn tàu lắc lắc lắc lắc, hạt mưa ào ạt bắn vào kính xe, gió gào thét bên ngoài nhưng Harry vẫn ngủ rất say.
Severus rút đũa phép bắt đầu đề phòng, nếu y không nhớ nhầm thì Giám Ngục đã sắp tới.
Loa phát thanh trên tàu đột nhiên phát ra âm thanh của Lockhart phu nhân: “Tất cả học trò chú ý, tất cả học trò chú ý, đoàn tàu sắp ngừng lại, sau đó sẽ có Giám Ngục lên tàu truy xét hành tung tội phạm vượt ngục, xin mọi người hãy lập tức trở về toa tàu của mình, dùng thần chú khóa chặt cửa, đừng ra ngoài, tất cả huynh trưởng lập tức đi tuần tra, giúp đỡ nhóm tân sinh dùng thần chú khóa cửa, các học trò biết thần chú hú hồn thần hộ mệnh xin hãy cố gắng để ý những người xung quanh! Lập lại lần nữa, đoàn tàu sắp ngừng lại………”
Tàu lửa phát ra một tiếng rú thật lớn, Severus ngồi trong toa tàu có thể nghe thấy tiếng hét kinh hoàng bên ngoài truyền tới.
Bên ngoài đột nhiên bị gõ ầm ĩ, Draco sốt ruột gọi to: “Harry! Neville! Mở cửa!”
Severus vung đũa phép mở cửa.
Draco vọt vào trong, sắc mặt trắng bệt hỏi y: “Cha đỡ đầu, Neville đâu?”
“Đi tìm đám bạn cùng phòng rồi.”
“Con đi tìm cậu ta!” Draco xoay người bỏ chạy, Severus cũng không kịp cản lại.
Cũng may rất nhanh sau đó cậu bé đã kéo theo Neville chạy trở về, sau đó cuống cuồng dùng thần chú khóa cửa lại, cũng không biết cậu bé làm thế nào tìm được người nhanh như vậy.
Lúc này Harry vẫn ngủ quên cả trời đất.
Tốc độ đoàn tàu ngày càng chậm. Âm thanh bánh xe nhỏ dần, tiếng mưa gió ngoài cửa sổ thì càng lớn hơn.
Loa phát thanh tiếp tục truyền tới âm thanh của Lockhart phu nhân: “Xin mọi người không cần kinh hoảng, ta cùng Lockhart giáo sư, Snape giáo sư đều ở trên tàu, nhân viên trên đoàn tàu cũng cam đoan an toàn của mọi người, xin mọi người khóa chặt cửa, đừng ra ngoài, xin lập lại lần nữa, mọi người không cần kinh hoảng……..”
Đoàn tàu đột nhiên chấn động sau đó ngừng lại, xa xa truyền tới âm thanh bang bang ba ba, hành lí rớt xuống khỏi kệ. Tiếp đó tất cả đèn trên tàu vụt tắt, mọi người chìm vào bóng tối.
“Draco……..” Neville có chút sợ hãi kêu một tiếng.
“Đừng sợ!” Draco đưa tay kéo cậu vào lòng mình, một tay cầm chặt đũa phép làm một câu chú ‘Lumos’: “Đừng sợ, không sao cả, có cha đỡ đầu ở đây.”
Tiểu hoan nương theo ánh sáng từ đầu đũa lén nhìn Severus, sau đó bị gương mặt dưới ánh sáng mỏng manh càng tăng thêm u ám dọa sợ lập tức chôn mặt vào gáy cổ bạn tốt.
Luồng khí lạnh từ xa xa đánh úp tới, cửa thủy tinh trên cửa toa cùng cửa sổ bắt đầu thụ hơi nước, thậm chí còn kết sương.
Harry ngủ trong lòng Seevrus hơi co rúm lại, vô thức cuộn người.
Severus nhíu mày, trực tiếp triệu hồi thần hộ mệnh của mình: “Đi đi, ra ngoài dạo một vòng rồi quay lại.”
Nai con màu bạc nhẹ nhàng nhảy lên xuyên qua cửa toa biến mất.
Bên ngoài đột nhiên truyền tới một trận gào thét khàn khàn, tiếp đó lại một âm thanh cao vút, một con rắn thật dài, chân ngắn như rắn mối, móng như phượng hoàng, sừng hưu, vẩy và đuôi cá, bên khóe miệng còn có hai sợi râu thật dài bay từ đầu tàu tới đuôi tàu, nó đi tới đâu ngân quang trên người lại chiếu sáng tới đó, âm thanh khàn khàn vừa tru lên đã bị nó rượt đuổi chạy đi thật xa, cuối cùng hoàn toàn biến mất.
“Wow……..” Draco luống cuống há to miệng.
Không bao lâu sau, đoàn tàu lại bắt đầu khởi hành, đèn cũng vụt sáng, thần hộ mệnh của Severus cũng quay về toa tàu.
Loa phát thanh truyền tới âm thanh của Lockhart phu nhân: “Tất cả học trò chú ý, tất cả học trò chú ý, Giám Ngục đã rời khỏi tàu tốc hành Hogwarts, xin mọi người hãy yên tâm, hiện tại đã có thể tự do hoạt động. Huynh trưởng phụ trách tuần tra nếu có phát hiện nhân viên bị thương hãy lập tức đưa tới toa cuối cùng báo cáo với Lockhart giáo sư, lặp lại lần nữa, Giám Ngục đã rời khỏi tàu tốc hành Hogwarts…….”
Loa phát thanh đột nhiên phát lên một câu gào thét của nàng mà không ai hiểu được: “Ni mã! Một câu thần chú hú hồn hộ mệnh suýt chút nữa rút cạn ma lực của lão nương! Muốn tỏa sáng quả nhiên phải trả giá đắt!” Tuy là rống, nhưng âm thanh của nàng nghe có vẻ khá yếu ớt.
Severus không hiểu câu cuối của nàng, bất quá y nhớ hình như đó là gia hương đời trước của nàng, nhưng y cũng không chú ý tới việc này lắm, bởi vì Harry đã tỉnh.
Vật nhỏ mơ mơ màng màng mở mắt, vừa ngẩng đầu liền thấy người yêu lớn tuổi của mình, theo bản năng lộ ra một nụ cười ngọt ngào, hôn một ngụm lên môi y: “Sev sớm~”
(⊙o⊙)! Draco cùng Neville suýt chút nữa lọt cả tròng mắt.
Severus dường như nghe được tiếng cằm bọn họ rớt xuống đất, cho dù gương mặt vẫn không có chút cảm xúc nhưng lúc này bị ánh mắt sáng quắc của con đỡ đầu soi tới cũng có chút xấu hổ, vì thế ho khan một chút, ý bảo Harry nhìn qua đối diện.
“Nha!” Harry lúc này mới phản ứng lại, sợ tới mức kêu lên một tiếng, nhảy xuống khỏi đùi y, trợn mắt há hốc hỏi hai người bằng hữu: “Sao hai cậu lại ở trong này? !”
Draco nhìn cha đỡ đầu nhà mình, lại nhìn gương mặt nhỏ nhắn đã đỏ bừng của Harry, gian nan nuốt nước miếng, lắp bắp hỏi: “Cáp, Harry, cậu với cha đỡ đầu……. hai người….. không phải ta đang hoa mắt đi…….”
Neville trắng bệt nghiêm túc hỏi cậu: “Draco, mình không phải cũng hoa mắt đi……”
Harry thầy bọn họ như vậy đột nhiên không còn xấu hổ, ngược lại có chút ủy khuất cùng phẫn nộ hỏi “Mình hôn Sev không được sao? Rất kì quái à? Sev chính là người yêu của mình! Hai người sao lại phản ứng lớ như vậy?”
Severus nghe thấy người yêu nhỏ hùng hồn nói ra quan hệ của họ, trái tim ấm áp tới mức sắp tan chảy.
Draco nhìn cha đỡ đầu vô thức nhếch khóe miệng, hút một ngụm khí lạnh, cuống quít gật đầu: “Được, được, nhất định là được!”
Neville túm lấy ống tay áo của cậu co rút ra sau, không ngừng lắc đầu: “Không có gì kì quái hết, hai người như vậy tốt lắm!”
Harry hài lòng gật đầu ngồi xuống, một lát sau mặt cậu đột nhiên đỏ rực, ra mòi rốt cuộc cũng phản ứng được lúc nãy mình vừa phạm phải lỗi gì.
“Draco, Neville……..” Đứa nhỏ lấy lòng nhích tới chỗ hai người bạn tốt, khẽ cầu xin: “Hai người đừng nói chuyện này ra nha, nếu như bị người khác biết bọn họ nhất định lại nói xấu Sev.”
Hai người bị sưng hô của cậu với Severus làm lạnh ngắt cả người, vội vàng thề thốt nhất định không nói cho bất cứ ai.
Severus ngồi một lát, thật sự không chịu nỗi ánh mắt nghiên cứu thỉnh thoảng lại lén nhìn qua của đứa con đỡ đầu, nói với Harry một tiếng sau đó ra ngoài tì vợ chồng Lockhart, dù sao y cũng muốn biết tình huống Giám Ngục khi nãy.
Y vừa ra ngoài thì Harry đã bị hai người bạn tốt vây lấy.
“Harry, sao cậu lại ở cùng một chỗ với cha đỡ đầu? Hai người như vậy bao lâu rồi? Bắt đầu từ khi nào? Cha đỡ đầu có tốt với cậu không? Các người tiến triển tới mức độ nào rồi?” Đây là vấn đề của Draco.
Vấn đề của Neville: “Harry! Snape giáo sư hung dữ như vậy, sao cậu lại ở chung với thầy? Thầy ấy hình như còn lớn hơn cậu 20 tuổi, thầy ép cậu à?”
“Sao hai người đột ngột hỏi nhiều vấn đề như vậy a.” Harry nghe tới mức sắp bùng nổ: “Mình phải trả lời ai trước?”
“Mình!” Neville khó có dịp bộc lộ khí thế như vậy, ép Draco qua một bên.
Draco đành phải im lặng nhẫn nhịn, không có cách nào, ai bảo cậu bế tắc với đứa nhỏ này cơ chứ.
“Được rồi.” Harry gật đầu, nghiêm túc nhìn ánh mắt to tròn đầy lo lắng của Neville, kiên định nói: “Sev đối với mình tốt lắm, thầy không có ép mình, mình thực sự thích thầy ấy, Neville, cậu không cần lo lắng, hơn nữa tuổi tác cũng không thành vấn đề, tuổi thọ của phù thủy rất dài, hai mươi tuổi căn bản không phải chênh lệch lớn gì, đúng không?”
“Đúng nga.” Neville ngơ ngác gật đầu “Chú Algie lớn hơn cô tới hơn 20 tuổi…….”
Nghe cậu nói vậy, Draco lập tức hỏi vấn đề của mình.
Theo gặn hỏi của cậu, tiểu hoan Harry ngơ ngác bị tra hỏi toàn bộ tiến trình phát triển tình cảm, khi nào có chuyển biến tình cảm với Sev, khi nào bị Sev hôn, khi nào phát hiện tình cảm của mình, khi nào thổ lộ sau đó ở cùng một chỗ, toàn bộ đều bị tiểu xà giảo hoạt moi ra.
“Cha đỡ đầu thực lợi hại……..” Nghe xong toàn bộ Malfoy thiếu gia ngây người một chốc, vẻ mặt sùng bái, thủ đoạn theo đuổi của cha đỡ đầu thực sự rất cao tay!
Draco híp mắt, ánh mắt chuyển về phía tiểu hoan ngốc Neville, tiểu hoan ngốc cứ hồn nhiên chi chít thảo thuận với một con tiểu hoan khác về những việc vụ vặt hằng ngày của xà vương, hoàn toàn không có cảm giác mình bị theo dõi.
Truyện khác cùng thể loại
44 chương
87 chương
5 chương
223 chương