[Đồng Nhân Conan] Ảo Thuật Và Hoa Lửa Kỳ Diệu
Chương 67 : Kết cục
“A a a a a a ——”
Ngày 22 tháng 12 năm 2012, rạng sáng, một tiếng khóc tê tâm liệt phế quanh quẩn ở trên không tháp Tokyo, Nhật Bản.
Trong phòng Tiểu Văn lúc này đã không còn nhìn thấy thân ảnh của Xử Nữ. Chỉ còn lại hơi thở hổn hển của Bò Cạp, đứng tại chỗ dựa lưng vào trên tường.
Công chúa nhỏ của các cô — Saki, cũng chính là Tiểu Văn vào hiện tại, cuối cùng vẫn thua cuộc. Cũng phải thôi, dưới loại tình huống này làm sao có thể không khóc được chứ? Xử Nữ quả nhiên không hổ danh là Xử Nữ, tâm tư kín đáo an bày mọi chuyện, vừa ra quân liền nắm chắc thắng lợi. Bất quá, tuy rằng Xử Nữ đã suy đoán đúng đa số các hoạt động của bọn họ, nhưng cũng có một chút sai lầm rồi. Thì đó chính là phần nguyên nhân đem Diệt Linh đến không gian này. Có thể lấy được Pandora tuyệt đối không chỉ có mình cô, nhưng mà, có thể làm đến sự kiện kia thì chỉ có người đó — Thiếu chủ Tinh Linh Hoa Viên.
—— Ta đây là đường phân cách ——
Tòa thành Tarot, trong căn phòng ma thuật sư.
Kaito không còn sinh khí nằm ở trên giường, máu tươi chảy một hàng. Đúng vậy, miệng vết thương do thanh kiếm tử vong tạo thành không thể khép lại, cho dù có là thuật trị liệu cấp cao cũng không có hữu dụng. Máu sẽ luôn luôn chảy như dòng nước, thẳng cho đến khi đến giọt cuối cùng. Phương pháp duy nhất, chính là dùng cách thanh lọc khởi tử hồi sinh của thế giới ‘Tân U’. Nhưng mà, vào tình huống hiện tại, đừng nói đến việc không có khởi tử hồi sinh, cho dù có, cũng đã quá muộn.
Tiểu Văn nằm ở bên giường, nắm tay Kaito thật chặt. Trong mắt không thể nhìn thấy được nguồn nguồn của sự nản lòng cùng tuyệt vọng. Kaito đã chết, vào một phút cô khôi phục trí nhớ kia liền rời khỏi. Mà tất cả mọi chuyện này đều do cô làm hại, là do cô làm hại đến cậu ấy!!!
“Công chúa!” Ở cửa, Akako cầm một mặt gương do dự. Kết cục như vậy thế nhưng đã chứng minh về sự bất an mà cô cảm thấy. Bất quá trong cái rủi còn có cái may, Xử Nữ hoàn thành nhiệm vụ, rốt cuộc cũng đã rời khỏi đây. Thế giới này cũng không có tổ chức áo đen, không có loại nhân tố Hắc Ma Pháp không ổn định ở đây. Mọi người rốt cuộc cũng có thể trải qua cuộc sống an bình. Về phần nước mắt, tổ chức cấp cao thế giới ‘Tân U’ hẳn là sẽ xử lý. Bây giờ, việc quan trọng nhất vẫn là công chúa nhỏ. Theo trên lý thuyết mà nói, công chúa nhỏ là người xuyên không, đã không thể tiếp tục ở thế giới Conan này dừng chân nữa, nhưng nhìn vào tình hình hiện tại này, cô ấy sẽ nguyện ý rời đi sao?
Ngay tại lúc khi Akako đang ở trong tình thế khó xử, tiếng thủy tinh lắp ráp vang lên, Bò Cạp đã biến thành diện mạo vốn có của mình, một đầu tóc dài màu lam xuất hiện tại trước mặt Akako.
“Bò Cạp?” Akako cả kinh nói.
“Ừ.” Bò Cạp nhàn nhạt lên tiếng. Sau đó lấy ma kính trong tay Akako ra: “Cái này giao cho tôi đi.” Nói xong, cô hướng về TIểu Văn đang ở bên giường đi tới.
Gian phòng ma thuật sư của bản thân Akako liền tương đối rộng rãi, hơn nữa âm thanh nói chuyện của Bò Cạp cùng Tiểu Văn không lớn, Akako đứng ở ngay cửa ra vào cũng không có nghe thấy các cô ấy nói gì, cô chỉ biết, cuối cùng công chúa nhỏ đi vào gương thông đạo. Mà Bò Cạp đem gương đặt ở trên tủ đầu giường, một tiếng kêu gọi mang theo Kaito đang nằm ở trên giường cùng nhau biến mất.
Có lẽ, chỉ có vào thời điểm làm cô cho trở lại thế giới ‘Tân U’, thì mới có thể biết được kết cục của bọn họ đi.
—— Ta đây là đường phân cách Trung Quốc ——
Nam Kinh, trong căn phòng thí nghiệm hóa học của trường cao đẳng nào đó, ở thời gian một tháng yên hơi lặng tiếng sau lại phát sinh tiếng nổ mạnh quy mô nhỏ. Đương nhiên, kết quả giống như mọi ngày — không có thành viên nào bị thương.
“Kính Nam — cậu đừng có chạy! Có gan thì mau đứng lại đó cho bà! Lại có thể đi đốt cháy mái tóc của tớ, cậu không muốn nữa chăng!” Thật xa,chợt nghe đến bên kia phòng thí nghiệm truyền đến âm thanh của Hoa Sam. Tiểu Văn đang cầm sách bài tập, đi ở trên đường ngôi trường Sakura lắc đầu cười khẽ.
Cuối cùng, cô vẫn là về tới trường học này, cùng với nhóm bốn người ở cùng nhau. Đương nhiên cô biết, nhóm bốn người vốn là đã rời khỏi đây, chính là bởi vì nghĩ làm bạn với chính cô, mới có thể trở về một lần nữa. Không nghĩ tới, cuối cùng, vẫn là nhờ vào hai tuần lễ mà thành lập lên tình hữu nghị sâu xa và lâu dài nhất.
“Tiểu Văn! Cứu mạng a! Hoa Sam muốn ám sát chồng!” Ngay tại lúc Tiểu Văn chuẩn bị mặc kệ hai người, trước hết đem bài tập chuyển về phòng học, Kính Nam một thân áo blouse trắng chạy về hướng cô một cách vội vàng. Ai — xem ra, chính cô lại phải làm lá chắn một lúc nữa rồi. Bất quá, cô thật sự không nghĩ tới, Kính Nam cùng Hoa Sam (Kinh Dược & Cổ Âm) sẽ có thể đi đến với nhau, còn có thêm Thảo Mai cùng Kê Nhất (Ngữ Yên & Hạng Linh). Nhóm bốn người bỗng chốc liền trở thành nhóm hai cặp uyên ương. Hiện tại xem ra, cô có chút hiểu rõ được mưu đồ của gia tộc ‘Tứ Thế Gia’ khi để cho vài người trong tổ đội đi ra để rèn luyện này. Vài gia tộc chắc chắn đã nghĩ đến việc kết thành mối quan hệ thông gia, để mối quan hệ hợp tác về sau càng thêm khăng khít đi.
Tuy rằng trong suy nghĩ sẽ có chút sai sót, trên tay Tiểu Văn lại không có rảnh rỗi, một tay cô cầm sách bài tập, tay kia thì lại vung ra một lá bài Tarot, hóa thành một tấm khiên lớn, ngăn cản Hoa Sam đang chạy tới với khí thế hừng hực:
“Cổ Âm, Kinh Dược chỉ là đùa giỡn cùng với cậu thôi. Cậu đừng đuổi theo nữa. Nhìn cậu ta mệt chết đi kìa.”
“Hừ! Ai kêu tên đó lại có thể đem tóc của tớ đi làm thí nghiệm. Bây giờ Tiểu Văn cậu lại đi giúp hắn ngăn cản tớ, lần tới tớ liền thừa dịp cậu không có ở đây, mở một pháp trận chỉnh tên đó đến chết!” Hoa Sam trừng mắt nhìn Kính Nam trốn ở phía sau uy hiếp nói.
“Không, không cần mà! Người ta, người ta chính là nghĩ muốn… muốn nghiên cứu… cái kia… cái kia ở trên tivi… ‘Nước nhất kiến chung tình’ thôi!” Kính Nam cúi đầu, hai cái tay để ở trước ngực, ngón trỏ chạm vào nhau làm trạng thái nàng dâu bị ủy khuất.
Sặc! Tiểu Văn xuất hiện vạch đen. Kinh Dược này thật đúng là…… Đa tình!
Ngay tại lúc Tiểu Văn thở dài, tiếng chuông vào lớp đột ngột vang lên, ba người vội vàng thu thập hiện trường, các loại dấu vết, được rồi, chủ yếu là dấu vết ma pháp của Tiểu Văn, hướng về phía phòng học chạy tới.
“A –” Một tiếng thở nhẹ, Tiểu Văn đụng phải một bức tường người, sách bài tập trong tay liền phân tán ở trên đất.
“Thực xin lỗi, thực xin lỗi –” Tiểu Văn cúi đầu liên tục nói xin lỗi, ngay cả việc ngẩng đầu lên nhìn người ta cũng chưa làm, liền vội vàng cúi người xuống nhặt sách bài tập lên. Ai — thói quen cúi đầu chạy đi của chính cô vẫn không thể bỏ được a!
Bỗng nhiên, Tiểu Văn tựa hồ nhớ tới cái gì đó, đứng dậy, nổi giận đùng đùng ngửa đầu về phía sau nhìn lại. Không phải phía sau cô còn có hai người nào đó sao, làm sao sẽ không thức thời như vậy, sẽ không giúp cô nhặt lên, bọn họ không thấy cô đang thực vội vàng sao?
Nhưng mà, khi nhìn đến biểu cảm của Cổ Âm cùng Kinh Dược, cô không khỏi ngẩn ngơ. Cho dù có là Kinh Dược, thì vì sao Cổ Âm sẽ là một mặt háo sắc, biểu cảm chảy nước miếng chứ?
“Tớ nói Cô Ẩm cậu này –” Tiểu Văn vừa định mở miệng chất vấn một phen, lại bị một cái âm thanh tràn ngập từ tính đánh gãy:
“Biểu cảm của cô ấy so với biểu cảm lúc trước của cậu còn khoa trương hơn!”
“Phách –” Tiểu Văn vừa mới nhặt được một nửa sách bài tập lại rơi xuống trên đất tiếp. Âm thanh này……
Tiểu Văn không thể tin được quay đầu lại, thấy được một khuôn mặt có ý cười quen thuộc.
“Ryoko –”
Kêu gọi, dường như cách nhau vài cái thế kỷ, theo thời không xa xôi truyền đến. Một trận gió nổi lên, cánh hoa anh đào bên đường tuôn rơi, ở trong không trung hóa thành một cánh bướm hồng nhạt, nhẹ nhàng khiêu vũ. Trong phút chốc, thế giới của hai người chỉ còn lại lẫn nhau.
“Tớ đã trở về –”
Tớ đã trở về, đã trở lại, đã trở lại —
Bốn chữ, giống như một cơn gió mùa xuân, hòa tan mấy tháng lạnh như băng ở trong lòng Tiểu Văn, ấm đến tận xương tủy.
Bốn chữ, vào thời tiết này, còn hơn tất cả lời ngon tiếng ngọt ở trên thế gian này……
“Lưỡi hái tử thần được giấu trong đóa hồng đỏ,
Ngọn lửa địa ngục thiêu đốt kẻ sát nhân.
Thiên sứ lương thiện sẽ xả thân cứu giúp,
Bầu trời bị đốt cháy khiến cho phần ký ức bị lãng quên.
Tòa thành Tarot, màn ảnh thế giới,
Hai mắt trống rỗng tuyên bố bóng dáng người xa lạ.
Thành tâm che đậy hoài nghi, khiến cho tình yêu ở chân trời xa xăm,
Người bị lãng quên ký ức đều hát ca khúc điên dại.
Thiếu nữ tấn công bằng vũ khí được giấu dưới làn váy màu trắng,
Phép thuật bóng tối mất đi nhân tâm.
Bóng dáng màu trắng xả thân cứu giúp,
Bầu trời bị đốt cháy khiến cho phần ký ức bị lãng quên.
Tòa thành Tarot, màn ảnh thế giới,
Hai mắt đau thương chứa chan đầy nỗi tuyệt vọng chùn bước.
Trái tim chân thành gặp phải sự phản bội, khiến cho tình yêu ở chân trời xa xăm,
Người bị lãng quên ký ức rốt cuộc thức tỉnh. — — –”
***
“Mây đen u ám, bóng dáng màu đỏ,
Quần áo màu trắng, tóc dài màu lam.
Tranh đoạt Pandora, nghênh đón kết cục.
Một đường tia chớp, một hồi sấm chớp mưa bão,
Ngày thế giới bị diệt vong là một thế kỷ mới bắt đầu.
Không gian ẩn giấu bị nghiền nát, nguyên tố ma pháp biến mất,
Kỹ thuật khoa học thế giới êm ả thật sự đã tới.
Mùa yêu đương, trinh thám vui vẻ ca hát,
Nguyệt lão sửa sang lại một dây tơ hồng.
Xuyên qua thời không, hoa anh đào khiêu vũ,
Ngày nào đó dưới trời xanh, tìm được lẫn nhau!”
Ngày nào đó dưới trời xanh, tìm được lẫn nhau –––
— Chính văn hoàn —
Truyện khác cùng thể loại
79 chương
10 chương
33 chương
208 chương
64 chương
417 chương
167 chương
211 chương