“Báo cáo — Có mặt!”; “Báo cáo — Có mặt!” Một buổi sáng đẹp trời đầy nắng, giữa vườn trường đầy ắp những bạn học sinh thảo luận về chương trình học của ngày hôm nay. Ngay cửa lớp B, khu vực năm hai, có hai người nào đó vội vàng, thở hổn hển cùng nhau đồng thanh điểm danh đã hấp dẫn lực chú ý của mọi người. “Này, chen lấn sẽ chết người đấy, cho tớ vào trước đi!” Một bàn tay Ryoko lôi kéo khung cửa, một bàn tay đẩy Kaito. “Này này, rõ ràng là tớ tới trước!” Hiển nhiên, Kaito không nghĩ đến việc nhường nhịn. “Hừ! Vậy thì thế nào? Nếu không phải tớ gọi cậu, bây giờ cậu còn đang ngủ nướng ở trên giường đấy!” Ryoko đau buồn nghĩ tới chuyện sáng sớm hai người đều ngủ quên. “Này này! Lời nói của cậu sao có thể không biết xấu hổ như vậy? Đêm qua là ai bởi vì bắt đầu ngày đi học lại mà kích động không ngủ được, kéo tớ để lải nhải đến tận nửa đêm mới ngủ chứ?” Kaito cũng y như vậy, nghĩ đến cảnh tượng bi thảm gặp được tối hôm qua, cậu cũng rất đau buồn đó chớ! Bằng không thì ngày hôm nay sao cậu có thể ngủ quên được chứ? Quản gia thì lại cố tình đi về mất. A a a, đầu thật sự muốn nổ tung ra! “Cậu nói cái gì. Cậu…” ………….. “Cái kia…” Ngay tại lúc hai người đang cãi nhau ầm ĩ túi bụi. Bạn học Fujie đeo mắt kính, có chút mập mạp, lại có chút ngây ngốc bị hội trưởng ‘Hiệp hội những người theo đuổi Ryoko’ đẩy về trước mặt hai người hỏi: “Hội trưởng nhờ tớ hỏi hai cậu, tối hôm qua hai cậu ngủ cùng nhau sao?” Yên tĩnh đến mức kì lạ — Trong một khoảnh khắc, tất cả mọi người trong phòng học đều dừng công việc của mình lại, mỗi người đều dựng lỗ tai lên, cùng đợi hai người đưa ra đáp án. Mà Ryoko cùng Kaito bị câu hỏi đột ngột như vậy hỏi thăm, mới ý thức được cuộc đối thoại vừa rồi của hai người có vẻ thật sự dễ dàng khiến cho người ta suy nghĩ viễn vông. Hiện tại, hai người bọn họ đang đối mặt với ánh mắt nóng rực của tất cả mọi người, ngoại trừ dừng tay giảng hòa, cho nhau cái nhìn, sau đó ngoại trừ việc cùng nhau dùng một tay vuốt cái ót ngây ngô cười thì không có bất kỳ lời nào đáp lại. Cái này thì cô biết nên giải thích như thế nào với cậu ta? Chẳng lẽ nói thật ra hai người bọn họ luôn ở cùng một chỗ với nhau kể từ ngày xin nghỉ phép? Ryoko thì tạm ổn, Kaito thì có thể sẽ không dễ dàng tránh được sự đuổi giết của ‘Hiệp hội những người theo đuổi Ryoko’. Hoàn hảo, khi tiếng chuông vào lớp vang lên tại đây, nhất thời đã cứu hai người bọn họ một mạng. Ryoko và Kaito cùng cuối đầu, yên lặng ngồi vào chỗ của mình, đương nhiên, trong lòng hai người còn đang thầm đọc “Không nhìn thấy tôi, không nhìn thấy tôi!” Làm cho Hakuba ngồi cùng bàn nhìn thấy Ryoko hiện ra bộ mặt tự an ủi “Sau tiết học đầu tất cả mọi người sẽ quên chuyện này”, làm khóe miệng cậu không khỏi giương lên. —————————— “Tích tách — tích tách –” Kaito cùng Ryoko nhìn cảnh cửa phòng học ngay trước mặt mình, yên lặng ở trong lòng tính toán thời gian tan học. Chỉ còn mười giây. Kaito cùng Ryoko ăn ý liếc mắt nhìn nhau, “Đã chuẩn bị tốt sao?” ; “Đã chuẩn bị tốt.” “Mười — chín — tám — bảy — sáu — năm — bốn — ba — hai — một, chạy!” Ngay khi tiếng chuông kết thúc khóa học vang lên, Kaito cùng Ryoko đồng thời đứng dậy, hô to một tiếng “Chạy!”. Rồi liền hướng về phía cánh cửa phòng học chạy đi. Đương nhiên, người của ‘Hiệp hội những người theo đuổi Ryoko’ cũng không phải chỉ biết nổi máu ghen. Bạn hội trưởng từ lúc đi học đến giờ đều đã an bày vị trí của mỗi người, lúc này, Fujie có thân hình lớn nhất lớp học mở rộng hai tay ra ngăn cản trước cửa phòng học. Đang lao đầu về phía cửa, Kaito cùng Ryoko hiểu ý cho nhau, hai người bỗng nhiên từ kiểu chạy kề vai sát cánh biến thành tách nhau ra chạy, chỉ thấy Ryoko khom người một cái, hai châm khom xuống, mượn lực quán tính từ việc chạy bộ, từ dưới cánh tay của Fujie trượt ra ngoài. Mà Kaito còn lại thì chạy về phía cái bàn, nhảy lên, từ trên bàn chạy đi, mượn sự sắp xếp của những cái bàn này rơi vào một điểm vươn người lên nhảy, xoay người nhảy vọt qua cánh tay của Fujie, xoẹt — hoàn mỹ. “Mức độ khó khăn của căn bậc hai, động tác vô cùng lưu loát, thêm mười điểm!” Ryoko đồng thời dừng lại, đứng lên trêu ghẹo Kaito. “Fujie! Cậu có thể bớt ngốc lại được rồi đấy! Còn không mau đuổi theo cho tớ!” Hội trưởng nóng giận đẩy cánh tay của bạn học Fujie còn chưa thu hồi, cánh tay của cậu ta đã ngăn chặn quân đội ‘Hiệp hội những người theo đuổi Ryoko’, bọn họ chợt quát to. Bạn học Fujie vô tội đành phải buông cánh tay xuống, khúm núm gật đầu đồng ý. Đáng tiếc thẳng đến tận cuối cùng, ‘Hiệp hội những người theo đuổi Ryoko’ vẫn không thể bắt lấy Kaito. Vừa ra khỏi phòng học, Kaito am hiểu dịch dung như vậy thì cậu ta còn có thể cho người ta tìm thấy mình dễ dàng như vậy sao? Về phần Ryoko, bạn cảm thấy trong thời gian dài như vậy ở nhà, cô ấy chỉ đơn giản là lấy sách ma pháp ra xem thôi sao? Về điều này, vừa rồi trên tay cô ấy có thể nhìn thấy được một mảnh đốm nhỏ. Đem khả năng nhận tín hiệu cùng với kỹ năng của nhân vật trong trò chơi chuyển dời lên trên người mình, đây là quà tặng thêm của Tứ tỷ tự kỷ vì chị ấy cấm cô sử dụng phép thuật ở trước mặt người thường. ——————————– Bởi vì hai người này dùng xong phương thức khác nhau để né tránh mọi người, một người dịch dung, một người ẩn thân, cho nên rất nhanh liền đi ra khỏi trường học. Lúc này Ryoko đã hiện hình, đang ở một góc nhỏ ờ trường học đi dạo. “Tiểu thư tôn quý, không biết có cần tại hạ giúp đỡ nơi cần đi đến không?” Lời nói thân sĩ rất xứng với âm thanh từ tình đó, không cần phải nói cô cũng biết người kia là ai. “Hakuba đồng học, sao cậu lại ở đây? Cậu, sẽ không phải là muốn đợi tớ cùng nhau trở về đó?” Ryoko bị Hakuba đột nhiên xuất hiện liền phát hoảng, phải nên biết rằng cô vừa mới hiện hình ra đấy, không biết có bị cậu ta nhìn thấy không. Hakuba Saguru nhìn thấy Ryoko ở trước mặt mình lộ ra biểu cảm vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, cậu lộ ra tươi tười tựa như thiên sứ: “Cậu nói đi?” “Cậu đang mơ à? Có bản lĩnh thì cậu thu hút tớ đi!” Ryoko không rõ câu nói đùa của Hakuba, lập tức nghiêm túc chuẩn bị tư thế tuyên chiến. “Ha ha –” Hakuba bỗng nhiên cười ra tiếng đến, trong lúc nhất thời làm cho Ryoko không hiểu gì hết, bày xong tư thế, cô vẫn không biết có nên thu hồi không. “Ryoko quả nhiên rất thú vị a, tớ chỉ đùa một chút thôi. Phải biết rằng, bởi vì Ryoko vừa mới chuyển trường tới đây mà tớ đã được ‘xưng hô đặc biệt’ của cậu, nhờ vậy mà tớ đã trở thành mục tiêu của bọn họ, chúng ta hẳn là ở trên cùng một trận chiến tuyến đó chứ!” “Hô –” Ryoko thu hồi động tác, nặng nề thở một hơi, “Làm tớ sợ muốn chết!” Hakuba Saguru nhìn bộ dáng buồn cười của Ryoko, lại nhịn không được cười ra tiếng, mà tiếng cười này rốt cuộc cũng đã chọc giận được Ryoko. Tuy rằng cậu rất đẹp trai, tuy rằng nụ cười của cậu có thể làm mê đảo hàng vạn hàng nghìn thiếu nữ, nhưng, cậu tuyệt đối không thể cười nhạo trí thông minh tuyệt đỉnh của tớ! “Không cho cười! Không được nhúc nhích!” Ryoko một mặt tức giận ra mệnh lệnh cho Hakuba lập tức thu hồi tươi cười của mình lại, trong mắt hiện ra điều hết sức nghi hoặc. Ryoko không thèm nhìn tới ánh mắt thuần khiết vô tội của cậu ta, đi dạo một vòng quanh Hakuba, sau đó dùng tay che miệng mình lại, giả bộ làm động tác ho khan hai tiếng, lớn tiếng tuyên bố: “Tớ tuyên bố, cậu, Hakuba Saguru, xúc phạm đến [Nước cộng hòa nhân dân Trung Hoa]…” Tạm dừng, Ryoko cúi đầu xuống, thầm than sức mạnh thói quen quá sức mạnh mẽ, vội vàng thay đổi nói: “A… Sai lầm rồi sai lầm rồi, là xúc phạm đến [Phương pháp Hirora Ryoko bảo vệ đại Nhật Bản đế quốc], hiện tại tớ phán cậu cuối tuần này đến nhà hàng cao cấp ở Tokyo mời Ryoko ăn cơm, bắt buộc phải chấp hành, không thể làm sai mệnh lệnh!” Mồ hôi — Mồ hôi mãnh liệt chảy ra — Hakuba nhìn Ryoko lúc này đang đứng ở một bên đắm chìm trong giấc mộng phán quyết của mình, trên đầu nhất thời hiện lên vài vạch đen. Rốt cuộc trong đầu cô gái này được trang bị những thứ gì? [Phương pháp Hirota Ryoko bảo vệ đại Nhật Bản đế quốc]? Không thể tin được là cô ấy có thể nghĩ ra. Sau khi Ryoko “Tuyên án” xong, tự mình cảm thấy tốt lên rồi lắc đầu, sau đó liền bi phẫn phát hiện chính mình bởi vì trong thời kì dưỡng thương, thường đi đến không gian bị đứt đoạn tìm Tứ tỷ tán gẫu, nguyên nhân ít nhiều gì cũng đã bị lây dính tính cách tự kỷ của chị ấy. Ryoko vội vàng lấy tay vuốt lại tóc, che giấu một chút tâm trạng của mình, sau đó quay đầu liếc Hakuba, lại phát hiện cậu ta cư nhiên đang mở to hai mắt hạt đậu ra nhìn chính cô. Ryoko lại nóng giận. “Này! Rốt cuộc cậu có đang nghe tớ nói chuyện hay không vậy!” Hakuba máy móc quay đầu nhìn Ryoko, sau đó vẫn duy trì hai mắt hạt đậu cùng với vô số vạch đen, máy móc gật gật đầu. “Đã được quyết định như vậy rồi, buổi sáng cuối tuần vào lúc mười hai giờ, ngay cửa trường học, không gặp không về!” Ryoko mặc kệ Hakuba phản ứng như thế nào, cô chỉ biết cuối tuần này đã lừa được một đại tiệc miễn phí. “Thế giới không có cơm trưa miễn phí.” Sao? Cô — Ryoko, cho tới bây giờ sẽ không rằng là như thế. Cô cũng là từ theo hướng ngây thơ này phát triển, nay quan niệm này cần phải được thay đổi!