2 ngày nay, từ mà Eun bi nghe nhiều nhất là “Chocolate” và “ Valentine”. Mấy bạn nữ trong lớp cứ tụm 3, tụm 5 lao xao bàn tán, còn hay đỏ mặt nữa, mấy bạn nam cũng không bình thường như mọi ngày, mà có gì đó khác khác, luôn trộm ngắm các bạn nữ. Thấy khó hiểu và tò mò về phản ứng của các bạn trong lớp, Eun Bi liền lôi ngay cái điện thoại của bản thân ra tra, cuối cùng cũng biết vì sao. Thì ra chỉ còn 1 tuần nữa là đến ngày lễ tình nhân, ngày này, con gái luôn làm Chocolate tặng cho người mình yêu mến, để biểu đạt cảm xúc, hoặc có thể nói, đây là một loại tỏ tình công khai mà không cần nói miệng, được rất nhiều người yêu thích. Ngay khi hiểu căn nguyên mọi việc, trong đầu Eun Bi kiền hiện lên hình ảnh của Yoon Ji Hoo, gương mặt không hiểu sao lại đỏ lên. Vội lấy tay xoa hai má nóng nóng, Eun Bi nghĩ, anh Ji Hoo tương lai sẽ kết hôn với mình, vậy thì quan hệ của bọn họ bây giờ là quan hệ yêu đương rồi, vì vậy, vào dịp lễ Valentine này, cô nhất định sẽ tặng chocolate cho anh. Quyết định xong, ngay khi tan học, Eun Bi không để cho Yoon Ji Hoo chở về như mọi ngày, mà gọi điện cho bác tài xế trong nhà đến đón, cô bé muốn đi mua nguyên liệu làm chocolate. Vì thế, khi Yoon Ji Hoo nhận được điện thoại của cô bé nào đó, quanh người liền tỏa ra khí lạnh đến tột độ, khiến cho F3 còn lại không khỏi rùng mình, nhanh chóng tránh ra chỗ khác. “Có chuyện gì xảy ra sao? Vì sao hôm nay lại về trước?” – Giọng Yoon Ji Hoo vẫn ôn hòa như mọi khi, nhưng nếu như lúc này Eun Bi có thể nhìn thấy anh, thì nhất định sẽ thấy, ánh mắt anh không hề có nét cười, mà âm trầm lạnh lẽo. “Không…không có gì đâu. Chỉ là… việc riêng của em thôi, anh không cần lo lắng!” – Eun Bi trước giờ chưa từng nói dối, vì vậy giọng điệu không được trôi chảy. “À, anh biết rồi! Nếu không có việc gì thì tốt!” – bàn tay cầm điện thoại của Yoon Ji Hoo siết chặt, nổi cả gân xanh, thế nhưng cô bé của anh không hề hay biết. Tưởng là đã lừa dối được, Eun Bi lén thở phào một cái, nhanh chóng nói: “Vậy thôi nha. Em đi trước đây, bye bye!” – sau đó nhanh chóng cúp máy. Nhận thấy điện thoại bị cúp, Yoon Ji Hoo cuối cùng cũng không kiềm chế được mình, giơ tay ném mạnh điện thoại xuống sàn, khiến nó tan ra thành từng mảnh nhỏ, còn phát ra một tiếng vang thật lớn. So Yi Jung thấy Yoon Ji Hoo phản ứng lớn như vậy, nghiêm túc hỏi: “Có chuyện gì xảy ra à?” Yoon Ji Hoo âm trầm nói: “Cô ấy hôm nay không muốn về chung với tôi, hơn nữa, mấy ngày sau cũng không muốn.” – Hơn nữa còn không nói lí do. Cô bé của anh, cuối cùng cũng có bí mật với anh. Goo Jun Pyo nghe vậy, gương mặt khó coi hỏi: “Chỉ có vậy thôi mà cậu phản ứng lớn như vậy à? Làm tôi giật cả mình.” Yoon Ji Hoo không phản ứng trước sự châm chọc của Goo Jun Pyo, anh đi lại ghế, ngồi xuống, lấy bàn tay che đi đôi mắt, anh cần phải bình tĩnh lại. Song Woo Bin lúc này cũng tới gần, không đồng ý nhìn Yoon Ji Hoo nói: “Ji Hoo, tôi biết tình cảm mà cậu dành cho Eun Bi, thế nhưng cậu không nên có thái độ độc chiếm em ấy như vậy. Nếu như vì vậy mà khiến Eun Bi bị tổn thương, tôi nhất định sẽ không để Eun Bi ở bên cậu.” Yoon Ji Hoo lấy tay ra, lạnh lẽo nhìn Song Woo Bin: “Cậu dám!” Song Woo Bin không sợ hãi nói: “Cậu cứ thử xem!” So Yi Jung thấy không khí giữa hai người có vẻ nghiêm trọng, liền đứng giữa giảng hòa: “Thôi thôi, đừng vì chuyện vẫn chưa xảy ra mà cãi nhau chứ!” Goo Jun Pyo lúc này cũng nói: “Phải đấy, huống chi Eun Bi có lẽ có việc thật thì sao, Ji Hoo cậu cũng đừng phản ứng quá lên như thế.” Yoon Ji Hoo cuối cùng cũng ngồi xuống, anh nhìn Song Woo Bin đối diện, kiên định nói: “Tôi nói rồi, tôi vĩnh viễn cũng không làm tổn thương cô ấy!” Song Woo Bin cũng không tiếp tục theo đuổi việc này, anh cũng không muốn cùng Ji Hoo gây hấn, vì vậy chỉ để lại câu nói: “Cậu nói được thì làm được.” – sau đó cầm lấy áo khoác, đi ra ngoài. Yoon Ji Hoo cũng không ở lại trong phòng, anh chuẩn bị đi đến công ty, anh cần phải tìm việc để làm, để điều chỉnh tâm trạng. Cô trở về bên anh giống như là một giấc mộng vậy, vì thế anh luôn có cảm giác không thực, luôn lo được lo mất, nếu như không có cô bên cạnh, anh sẽ cảm thấy bất an. Vì vậy khi nhận được điện thoại của cô, anh mới không khống chế được mình, bọn họ nói đúng, anh nên điều chỉnh lại cảm xúc của bản thân, nếu không, có lẽ có một ngày, anh không kiểm soát được mà làm thương tổn cô, đến lúc đó, anh sẽ hận bản thân mình. -- Song Woo Bin đi ra khỏi Shinwa thì đến IIShin giải quyết một số chuyện rồi mới về nhà. Khi nghe quản gia nói Eun Bi đang ở dưới bếp, anh liền lập tức đi tìm. Eun Bi sau khi tan học, liền đi mua chocolate, khuôn, hộp quà cùng với một cuốn cẩm nang hướng dẫn, sau khi về nhà thì lập tức chui vào bếp, bắt tay vào làm việc. Vì vậy khi Song Woo Bin vào bếp, chính là nhìn thấy hình ảnh, cô em gái đáng yêu của anh, thân mặc tạp dề, cả người lấm lem, đang cầm túi kem, cẩn thận đổ chocolate vào khuôn. Nhìn gương mặt lấm lem đầy nghiêm túc, cẩn thận, lại nghĩ đến hình như sắp tới Valentine, cuối cùng anh cũng biết vì sao, anh bước đến gần, cất giọng hỏi: “Làm chocolate để tặng người à?” Eun Bi giật mình, quay lại nhìn, mỉm cười: “Anh. Anh về lúc nào vậy?” Song Woo Bin nhẹ nhàng lau đi một vệt đen trên mặt Eun Bi, cười nói: “Vừa về thôi, nghe quản gia nói em ở trong bếp, nên đến tìm.” Eun Bi lại tiếp tục công việc đổ khuôn của mình, vừa làm vừa nói: “ Sắp tới valentine rồi, em muốn làm chocolate tặng anh Ji Hoo, thế nhưng anh đừng nói cho anh Ji Hoo biết nha, em muốn tặng bất ngờ.” Ánh mắt Song Woo Bin lóe lóe, quả nhiên là vậy. Nghĩ đến tên kia buổi chiều phản ứng lớn như vậy, còn em gái mình thì đang tốn công làm chocolate tặng hắn, một cỗ tức giận nổi lên, liền đồng ý không do dự: “Đương nhiên, anh nhất định sẽ không nói cho cậu ấy biết, em yên tâm.” – Hừ, dám nổi giận với tôi. Nghĩ đến việc Ji Hoo sẽ vì Eun Bi giấu giếm mà khó chịu vài ngày, Song Woo Bin cuối cùng cũng thấy thoải mái. Thế nhưng nghĩ đến việc em gái anh lại đang làm chocolate cho người khác, Song Woo Bin chua chát nói: “Eun Bi chỉ làm chocolate cho Ji Hoo, anh không có sao? Thật là buồn.” Eun Bi để khuôn chocotale đã hoàn thành vào tủ lạnh, nghe Song Woo Bin nói vậy thì rối rắm nói: “Thế nhưng, chocolate valentine chỉ dùng để tặng người mình yêu thôi mà hay để em làm cái khác cho anh nha!” “Thật sao?” – Song Woo Bin mong chờ hỏi. “Ưm. Cuốn sổ tay em mua còn hướng dẫn làm bánh bích quy và các loại điểm tâm khác nữa, để dem thử xem.” – Song Eun Bi còn thật sự nói. Song Woo Bin nghe sẽ được em gái làm bánh cho, liền thỏa mãn: “ Anh sẽ chờ bánh của Eun Bi.” – Sau đó mĩ mãn quay về phòng, anh phải gọi điện khoe với người khác mới được, khoe ai đây ta, đúng là có em gái thì khác hẳn.