[Đồng Nhân Anh Hùng Xạ Điêu] Tĩnh - Khang

Chương 13 : Luyện tinh hóa khí

Edit: Miu Miu. Beta: Bạch Hồ. —oOo— Dương Khang dùng kinh nghiệm kiếp trước xem qua vô số tiểu thuyết cùng kịch truyền hình, thấy được Quách Tĩnh thân hình vừa động thì liền biết rõ hắn muốn làm cái gì. Dựa vào! Rõ ràng thần trí không rõ đem y thành nữ nhân! Dương Khang rất giận, tuy hai tay y bị kiềm chế không thể động, nhưng không có nghĩa là y ngoan ngoãn vứt bỏ nụ hôn đầu tiên. Nha, nụ hôn đầu của y còn muốn lưu cho mỹ nữ! Thấy Quách Tĩnh vừa cúi người xuống, Dương Khang không chút khách khí nhấc mạnh đầu, trực tiếp dùng cái trán hung hăng đụng trúng mũi Quách Tĩnh. Quách Tĩnh không kịp đề phòng, trở mình ngã xuống đất. Dương Khang tranh thủ thời gian đứng lên, thấy Quách Tĩnh bụm lấy cái mũi bộ dáng giống như rất thống khổ, mới nhớ tới lực đạo của chính có thể có chút quá lớn, y đi qua xem tình huống của hắn. Ai ngờ Quách Tĩnh lại hướng y chộp tới, Dương Khang tránh được, tuy lần này hắn không có làm y bị thương, nhưng mà xé toang quần áo của y, chỉ nghe xoẹt một tiếng, bộ thanh bào y thích nhất liền bị Quách Tĩnh làm rách một đường. Dương Khang còn tưởng rằng Quách Tĩnh ghi hận y đụng hắn lúc nãy, cả giận nói: “Uy, Quách Tĩnh! Ta còn không có sinh khí! Ngươi sinh khí cái gì?” Quách Tĩnh cũng không đáp lại, trên tay chiêu thức nhanh như gió, lại chiêu chiêu hướng y đánh úp lại, cũng không trí mạng, nhưng mục tiêu đều là cổ tay hoặc là bả vai của y, nhìn giống như là muốn đem y một lần nữa bắt bỏ vào trong ngực. Dương Khang kinh hãi, vô ý xuất sử Bích hải chưởng pháp, lúc hai chưởng giao kích, rất rõ ràng cảm giác được nội lực đối phương không chỉ hơn mình một bậc. Thân hình Dương Khang biến hóa vài cái, nương theo ánh trăng nhìn Quách Tĩnh, chỉ thấy hắn hai mắt đỏ ngầu, trên trán nổi gân xanh, rõ ràng chính là tẩu hỏa nhập ma. Dương Khang cắn chặt môi dưới, Hoàng dược sư không cho phép y và Quách Tĩnh đến, nói là sợ liên lụy người vô tội, cũng không phải lời nói dối. Nghĩ đến Quách Tĩnh xác thực chưa luyện Tiên thiên thần công đến thượng thừa, lại bị Bích hải triều sinh khúc làm rối loạn tâm thần, lúc này đã tiến vào ma chướng. Dương Khang cảm thấy hối hận không kịp, y vốn là ham chơi, lại không nghĩ rằng sẽ tạo thành hậu quả như thế. Lúc này tiêu âm không ngừng truyền đến, liên miên không dứt, Dương Khang biết rõ, cho dù y lúc này lớn tiếng gọi, Hoàng dược sư cũng không thể dừng lại. Cái tiêu âm này tuy nghe như khúc tiêu bình thường, người thổi đang đưa nội lực vào rồi đột nhiên dừng lại, tương đương với việc cho người ta đem một quyền đánh ra rồi đột nhiên thu hồi lại, kết cục nhất định là trọng thương. Dương Khang biết mình gây họa, Hoàng dược sư bên kia lại không thể trông cậy vào, liền chỉ có thể dựa vào chính mình. Chỉ là y không nghĩ tới, đêm nay thật sự cùng với Quách Tĩnh luận võ, vừa mới nói đùa lại trở thành sự thật. Quách Tĩnh không có học chưởng pháp Toàn Chân giáo, nhưng có học kiếm pháp, trong tay hắn hiện tại không có kiếm, lợi dụng chưởng làm kiếm, hướng Dương Khang đánh tới. Dương Khang nhếch miệng, nghĩ thầm y kỳ thật quấn lấy Vương Trùng Dương đòi học Ngọc nữ tâm kinh, không phải muốn cùng Quách Tĩnh song kiếm hợp bích, mà là vì muốn khắc chế kiếm pháp Toàn Chân của Quách Tĩnh. Tuy hai người đã ước định thời gian luận võ, Hoàng dược sư nhất định không vui khi y dùng võ công người khác đả bại Quách Tĩnh, nhưng cái này luôn là một điểm mấu chốt. Chỉ là không nghĩ tới, cái thời điểm mấu chốt này hôm nay rõ ràng được dùng đến. Dương Khang tại trong đầu nhớ lại một lần Ngọc nữ tâm kiếm, cũng dùng chưởng làm kiếm, biến hóa chiêu thức. Quả nhiên, chiêu chiêu khắc chế kiếm pháp Toàn Chân, đến chiêu thứ năm, y liền nhìn thấy một cái sơ hở, xuất sử Lan hoa phất huyệt thủ, đơn giản mà đem Quách Tĩnh điểm huyệt. Dương Khang lau mồ hôi trên mặt, thầm kêu một tiếng may mắn, nếu không phải y nhất thời cao hứng học võ công của phái Cổ Mộ, đêm nay y và Quách Tĩnh không biết phải làm sao trong này. Bất quá kế tiếp nên làm cái gì bây giờ? Dương Khang nhìn người nằm ở trên cỏ, Quách Tĩnh nhắm mắt thở hổn hển. Lúc này tiếng tiêu không còn bên tai, mà Dương Khang liếc Quách Tĩnh thấy được hạ thân hắn dựng một túp lều nhỏ. Ừ, chẳng lẽ vấn đề là tại đó? Dương Khang cũng không biết nên làm cái gì bây giờ, nhưng đều là nam nhân, y cũng biết dục vọng không thể phát tiết là thế nào thống khổ, huống chi Quách Tĩnh hiện tại bị y điểm huyệt đạo, động cũng không thể động. Y lập tức ngựa chết chữa thành ngựa sống, ngồi xổm xuống, xốc quần áo Quách Tĩnh lên, không chút khách khí lấy tay nắm dục vọng của hắn. Quách Tĩnh cảm giác chính mình như là rơi vào địa ngục, bị ngưu đầu mã diện ném vào nước sôi, trong cơ thể như là có cái gì đó nói không nên lời, gào thét muốn thoát ra ngoài. Đang tại trong lúc cắn răng chịu đựng dày vò, đột nhiên cảm giác được hạ thân mát lạnh, một vật thể lạnh buốt nhưng ôn hòa bao lấy dục vọng cực nóng của hắn. Dương Khang thoả mãn nghe được Quách Tĩnh kêu rên một tiếng, liền bắt đầu cao thấp di động cổ tay. Ai, cái giáo dục giới tính ở thời kì cổ đại không được thông thoáng lắm, nghĩ đến đây, y hẳn là nên giáo dục giới tính vỡ lòng cho Quách Tĩnh, để tiểu tử ngốc này biết rõ như thế nào tự giúp mình, tốt nhất là làm một khóa a. Dương Khang một bên động tác thành thạo, một bên thú vị nhìn biểu tình trên mặt Quách Tĩnh. Y chưa bao giờ cho người khác phục vụ qua, cái kinh nghiệm này cũng khó có được, bất quá may mắn Quách Tĩnh hiện tại thần trí không rõ, nếu không y phỏng chừng cũng khó ra tay. Tiếng tiêu giống như bất tri bất giác biến nhẹ dần dần giảm đi, nhưng Dương Khang không có chú ý tới. Y một mực chuyên chú làm động tác ở tay, lại thất bại phát hiện rõ ràng đã qua một phút đồng hồ, nhưng vật trong tay y không có dấu hiệu mềm xuống. Dựa vào! Chẳng lẽ kỹ thuật nhiều năm của y bị mai một? Dương Khang nghiến răng nghiến lợi. Non nửa canh giờ trôi qua, vật kia vẫn đứng thẳng. Dương Khang thẹn quá hoá giận. Một canh giờ đi qua, vẫn như trước, kim thương không ngã. Dương Khang nổi trận lôi đình. Một nửa canh giờ trôi qua…… Dương Khang triệt để buông tha. Nguyên lai Tiên thiên thần công là tráng dương thần công sao? Dựa vào! Cái gì tuyệt tình tuyệt dục, rõ ràng là dục vọng bị khơi mào. Cái này không có nữ nhân nào chịu được a! Lúc này tiếng tiêu đã ngừng được nửa canh giờ, Quách Tĩnh sắc mặt đã khôi phục lại bình thường, ngoại trừ chỗ sừng sững kia ra, cùng người bình thường không có gì khác. Dương Khang nhẹ nhàng thở ra, đem quần mặc lại cho Quách Tĩnh, dù sao Quách Tĩnh cũng sẽ không nhớ rõ chuyện gì xảy ra, y coi như không biết a. Tính tính thời gian, Quách Tĩnh đã sớm hẳn là tự động giải trừ huyệt đạo, nhưng vẫn là mê man bất tỉnh. Dương Khang cũng không có khí lực cõng hắn trở về, hơn nữa trận pháp Hoàng dược sư bố trí vẫn chưa tán đi, cho nên liền ngồi ở bên người Quách Tĩnh, nhìn xem tinh tượng ngẩn người, hai cánh tay của y đều đau nhức vô cùng, so với luyện một ngày Lan hoa phất huyệt thủ đều mệt mỏi hơn. Hơn nữa, lúc nãy phá trận pháp đã tiêu hao nhiều trí lực, cả người đều mỏi mệt tới cực điểm, không bao lâu liền nặng nề thiếp đi. Lại qua một phút đồng hồ, Quách Tĩnh mở hai mắt ra, ngăm đen trên mặt xẹt qua một tầng hồng nhuận không dễ dàng phát giác. Hắn đứng dậy nhìn Dương Khang bên cạnh ngủ say sưa, ánh mắt rơi xuống chỗ áo bị rách trước ngực y, thân thể dưới quần áo mềm dẻo trắng tuyết, hô hấp lại loạn một hồi, vội vàng dời mắt đi. Hắn đem áo ngoài cởi xuống, trùm lên trên người Dương Khang, chính mình thì đưa lưng về phía y, ngồi xếp bằng điều tức. Tiên thiên thần công chú ý là luyện tinh hóa khí. Từ hơn nửa năm trước, hắn đã xuất hiện qua loại tình huống này, phần lớn đều ở giờ dần. Sư phó từng nói qua, mọi thứ có ý thức trên đời đều chất chứa dục vọng, nhưng hiểu ra có thể thanh lọc, phương pháp là thi công luyện hóa. Vô niệm không muốn, do tĩnh mà sinh, vị thủy nguyên thanh. Là người tức nhiên có dục vọng. Hắn không hiểu cái gì gọi là dục vọng. Khi hắn hỏi ra vấn đề này, sư phó cũng không có nói rõ, chỉ nói là một ngày nào đó hắn sẽ rõ. Tối hôm nay, khi thấy Khang đệ ở dưới thân hắn cười, hắn đột nhiên mơ hồ minh bạch một ít….. Quách Tĩnh toàn thân chấn động, cũng không dám hồi tưởng nữa, vội vàng nín thở ngưng thần, thảnh thơi tĩnh khí, bắt đầu luyện tinh hóa khí. ——————————- Dương Khang mơ mơ màng màng tỉnh lại, phát hiện y nằm ngủ ở trên giường, thân thể nóng rực dán chặt ở sau lưng y tự nhiên là Quách Tĩnh. Từ sáu năm trước, cái đêm gặp phải Hắc Phong song sát, Quách Tĩnh thích ôm y ngủ, lúc đầu Dương Khang không quen, nhưng y rất nhanh phát hiện, lúc mùa đông trên thảo nguyên, hai người ở cùng một chỗ rất là ấm. Cho nên, dù bọn họ hiện tại đã thân một nội công, Dương Khang đã tạo thành thói quen bị Quách Tĩnh ôm ngủ trong ngực. May mắn từ lúc bọn họ mười tuổi về sau, cũng bởi vì luyện công, thời gian làm việc và nghỉ ngơi không giống nhau, nên Lý Bình dọn ra khỏi trướng bồng ở một mình. Nếu không, Lý Bình phỏng chừng cũng sẽ không thích hai người bọn họ lớn như vậy còn như tiểu hài tử ôm nhau ngủ chung đi? Kỳ thật bọn họ chỉ là giúp đối phương có gối ôm mà thôi. Dương Khang đầu mất chút linh quang, bởi vì lúc này cùng ngày thường không có gì khác nhau. Chỉ là khi thân thể cảm giác được, Dương Khang mới cảm thấy được cánh tay Quách Tĩnh đang ôm y. Dựa vào, xem ra cuối cùng là Quách Tĩnh khôi phục lại, chờ trận pháp tán đi, sau đó đem y ôm trở về đây. Dương Khang nghe được sau lưng Quách Tĩnh hô hấp vững vàng, không cần đi xác nhận, cũng biết hắn đã khôi phục bình thường. Chính là, Dương Khang đột nhiên cảm giác được thân thể của mình ngoại trừ đau nhức bên ngoài, địa phương nào đó ẩn ẩn truyền đến cảm giác quen thuộc. Dương Khang muốn rơi lệ, tiểu huynh đệ của y rốt cuộc thức tỉnh rồi. Nguyên nhân có lẽ là do đêm qua nghe xong Bích hải triều sinh khúc chăng? Bất quá y phản ứng cũng quá chậm chạp đi, đại khái chắc là đêm qua bị chuyện kia của Quách Tĩnh dọa. Dương Khang một bên loạn thất bát tao nghĩ, một bên cẩn cẩn dực dực mà đem bàn tay tiến vào trong quần xác nhận một chút, sau đó vô ý thức nắm chặt, y đau đến muốn rơi lệ. Bởi vì đêm qua quá mức thảm thiết, trong lòng bàn tay còn cảm giác được chỗ kia của Quách Tĩnh, lúc này lại nắm lấy chính mình, chênh lệch cực lớn a…… Dương Khang không thừa nhận cũng không được, giữa người và người có lớn nhỏ khác nhau. Hối hận chỉ chốc lát, Dương Khang quyết định đứng dậy đi sau tấm bình phong tự mình giải quyết, lại không nghĩ rằng y vừa mới đứng dậy, người nọ sau lưng tay siết chặt hông y, đem y một lần nữa ôm trở về. “Ngươi làm gì vậy…… Ngươi! Ngươi! Ngươi để tay ở đâu đó? Ngô……” Dương Khang trợn mắt há hốc mồm mà phát giác bộ vị yếu hại của mình bị Quách Tĩnh một tay nắm giữ, sau đó lại không chút khách khí di động lên xuống. Tần suất quen thuộc, thủ pháp quen thuộc….. Dựa vào! Tiểu tử này đêm qua căn bản cũng không có thần trí không rõ! Dương Khang nghĩ giãy dụa đứng dậy, nhưng khoái cảm đã lâu bay thẳng vào trong óc, làm y không còn chút sức lực nào. “Mau buông tay…… Nhanh…… Ô…… Nhanh lên…… Đổi…… Xuống chút nữa…… Ân……”