Dòng Máu
Chương 55
Bóng tối thù địch, đầy những kẻ thù vô hình đang rình rập để tấn công nàng. Và Elizabeth lúc nầy mới nhận ra rằng mình hoàn toàn ở dưới quyền sinh sát của bọn chúng. Thám tử Campagna đã đưa nàng đến đây để nàng bị ám sát. Ông ta là người của Rhys.
Elizabeth nhớ lại Max Hornung đã giải thích về việc đánh tráo chiếc xe Jeep. Có ai đó đứng sau trợ giúp. Người biết rõ hòn đảo nầy. Thám tử Campagna đã thuyết phục quá giỏi. Chúng tôi đã kiểm soát tất cả các bên tàu và sân bay. Bởi vì Rhys đã biết trước rằng nàng sẽ đến đây ẩn núp. Bà muốn đợi ở đâu hơn - đồn cảnh sát hay nhà bà? Thám tử Campagna không hề có ý định để cho nàng đến đồn cảnh sát. Ông ta không hề gọi điện về trụ sở. Mà lại gọi cho Rhys. Chúng tôi đang ở tại biệt thự.
Elizabeth biết nàng phải chạy trốn, nhưng nàng đã không còn chút sức lực nào hết. Nàng đang cố gắng giữ cho mắt đừng nhắm lại, chân tay nặng trĩu. Nàng chợt hiểu lý do vì sao. Ông ta đã bỏ thuốc mê vào tách cà phê của nàng. Elizabeth quay lại và lần vào nhà bếp tối om. Nàng mở một ngăn tủ ra và sờ soạng lung tung cho đến khi tìm được cái mình cần. Nàng lôi xuống một chai dấm, đổ vào chiếc ly cùng với một chút nước rồi cố gắng uống hết.
Ngay lập tức nàng bắt đầu nôn oẹ vào trong chậu rửa. Vài phút sau nàng cảm thấy khá hơn, nhưng trong người vẫn còn rất yếu ớt. Đầu óc nàng không chịu hoạt động. Dường như tất cả các đường mạch trong người nàng đã đứt rời, đang chuẩn bị đón tiếp bóng tối của cái chết.
- Không, - nàng giận dữ tự bảo. - Mình sẽ không chết thế nầy được. Mình sẽ phải chiến đấu. Bọn chúng sắp phải giết mình đấy. - Nàng cất cao giọng nói, - Rhys, đến đây giết em đi, - nhưng giọng của nàng vẫn chỉ là một tiếng thì thầm. Nàng quay lại và đi ra phía tiền sảnh, cảm nhận đường đi bằng trực giác. Nàng dừng lại dưới bức chân dung của cụ Samuel, trong khi bên ngoài tiếng rên rỉ, tiếng cơn gió xa lạ cào xé căn nhà, gào thét với nàng, chế nhạo nàng, răn đe nàng. Nàng đứng một mình trong bóng tối, đương đầu với muôn vàn những điều khủng khiếp. Nàng có thể đi ra ngoài, ra nơi chưa từng biết, cố chống lại anh.
Nhưng bằng cách nào?
Tâm trí nàng đang cố nhắc nàng một điều gì đó nhưng nàng vẫn còn đang choáng váng vì thuốc mê.
Nàng không thể tập trung tư tưởng. Một điều gì đó về tai nạn.
Rồi nàng chợt nhớ ra và nói to. "Anh ấy phải làm cho nó giống như một tai nạn!"
Phải ngăn anh ấy lại, Elizabeth. Có phải Samuel đã nói? Hay là ý nghĩ trong đầu nàng?
Mình không thể. Đã quá muộn rồi. Cặp mắt nàng đang khép lại và nàng áp mặt vào tấm chân dung lạnh ngắt. Nếu được đi ngủ thì thật tuyệt vời biết bao. Nhưng nàng cần phải làm một việc gì đó. Nàng cố nhớ xem đó là việc gì, nhưng nó vẫn cứ trôi đi.
Đừng để nó giống như một tai nạn. Làm cho nó giống một vụ giết người. Vậy là tập đoàn sẽ không bao giờ thuộc về anh ấy.
Elizabeth biết mình phải làm gì. Nàng đi vào phòng làm việc. Nàng đứng im một lúc rồi với lấy ngọn đèn bàn và ném nó vào tấm gương. Nàng nghe thấy cả hai vỡ vụn ra. Nàng lại nhấc một chiếc ghế nhỏ lên và nện nó vào tường cho đến khi nó long ra thành từng mảnh. Nàng đến chỗ tủ sách và bắt đầu xé các trang sách, ném chúng ra khắp phòng. Nàng cũng giật dây của chiếc máy điện thoại vô dụng ra khỏi tường.
Cứ để cho Rhys giải thích những chuyện nầy với cảnh sát nàng nghĩ. Đừng có tỏ ra lịch sự vào đêm nay.
- Được, nàng sẽ không lịch sự. Chúng sẽ phải thật vất vả mới bắt được nàng.
Một cơn gió mạnh bỗng ùa vào phòng, cuộn các trang sách lên cao rồi vụt tắt. Trong khoảnh khắc Elizabeth chợt nhận ra chuyện gì vừa xảy ra.
Nàng không còn ở một mình trong nhà nữa.
° ° °
Tại sân bay Leonardo da Vici, gần khu vực hàng hoá, thám tử Max Hornung đang chăm chú nhìn một chiếc trực thăng hạ cánh. Người phi công vừa mở cửa thì Max đã ở bên cạnh anh ta.
- Ông có thể chở tôi ra Sardinia không? - anh ta hỏi.
Người phi công nhìn anh ta chằm chằm.
- Có chuyện gì thế? Tôi vừa chở một người ra đấy xong. Ở đó đang có cơn bão to lắm.
- Anh sẽ chở tôi chứ?
- Ông sẽ phải trả gấp ba đấy.
Max thậm chí không hề do dự. Anh ta leo vào chiếc trực thăng. Khi họ cất cánh, Max quay sang hỏi người phi công, - Người khách mà anh chở ra Sardinia là ai vậy?
- Tên anh ta là Williams.
Bóng tối giờ đây là đồng minh của Elizabeth, che chở nàng khỏi tay tên sát nhân. Đã quá muộn để chạy trốn. Nàng phải tìm một chỗ nào đó trong căn nhà nầy để ẩn nấp. Nàng đi lên gác, cố giữ khoảng cách giữa nàng và Rhys. Lên đến nơi, nàng do dự rồi rẽ sang phòng ngủ của Sam. Một vật gì đó trong bóng tối lao thẳng vào nàng, và nàng hét lên, nhưng đó chỉ là một bóng cây bị gió quất bên ngoài cửa sổ. Tim nàng đạp mạnh đến nỗi nàng đoán chắc được Rhys đứng dưới nhà cũng có thể nghe thấy được.
Hãy ngăn cản anh, tâm trí nàng bảo. Nhưng bằng cách nào? Đầu nàng nặng trĩu. Mọi thứ đều rất mờ nhạt. Suy nghĩ đi! Nàng tự nhủ. Trong trường hợp nầy thì cụ Samuel sẽ làm gì? Nàng đi tới phòng ngủ ở cuối hành lang, lấy chìa khoá từ bên trong và khoá cửa lại từ bên ngoài. Rồi nàng khoá những cánh cửa khác và chúng là những cánh cổng của khu Do Thái ở Krakow, và Elizabeth không biết chắc tại sao mình lại làm thế, và nàng nhớ lại rằng nàng đã giết Aram và họ phải bắt nàng. Nàng nhìn ánh đèn pin ở bên dưới, bắt đầu tiến lên cầu thang và tim nàng giật đánh thót. Rhys đang đến để giết nàng. Elizabeth bắt đầu trèo lên tầng áp mái, được nửa đường thì đầu gối nàng đã run lập cập. Nàng ngã quy trên sàn và bò bằng tay trong suốt đoạn đường còn lại. Nàng lên đến đỉnh cầu thang và lê người lên. Rồi nàng mở cửa căn phòng áp mái và đi vào. Cánh cửa, Samuel nói. Khoá cửa vào.
Elizabeth khoá cửa, nhưng nàng biết như thế vẫn không ngăn được Rhys. Ít nhất thì, nàng nghĩ, anh cũng phải phá cửa. Thêm một hành động bạo lực phải giải thích. Cái chết của nàng sẽ giống một vụ giết người.
Nàng đẩy đồ đạc chèn vào cửa, bước chậm chạp, như thể bóng tối là biển cả nặng nề đang nhận chìm nàng.
Nàng đẩy cái bàn sát vào cửa, rồi cái ghế bành và một cái bàn khác, làm việc như một cái máy, tranh thủ thời gian dựng cái pháo đài đáng thương chống lại tử thần. Từ sàn nhà phía dưới nàng nghe thấy tiếng đổ vỡ và một lát sau lại một tiếng nữa, rồi một tiếng nữa. Rhys đang phá cửa các phòng ngủ để tìm nàng.
Dấu hiệu tấn công, một dấu vết cho cảnh sát lần theo.
Nàng bẫy anh như anh đã bẫy nàng. Nhưng có điều gì khiến nàng băn khoăn một cách mơ hồ. Nếu Rhys phải làm cho cái chết của nàng giống như một tai nạn, tại sao anh lại phá cửa. Nàng đến gần dãy cửa sổ kiểu Pháp và nhìn ra ngoài, lắng nghe tiếng cơn gió điên cuồng đang hát bài cà truy điệu nàng. Bên dưới ban công là dốc đứng xuống biển. Không có lối thoát nào từ căn phòng nầy cả. Đây là nơi Rhys sẽ đến để kết liễu nàng. Elizabeth sờ soạng xung quanh tìm vũ khí, nhưng chẳng có vật gì có thể giúp được nàng.
Nàng chờ đợi kẻ sát nhân trong bóng tối.
Rhys còn đợi gì nữa? Tại sao anh còn chưa phá cửa và kết thúc chuyện nầy đi? Phá cửa. Có cái gì đó lầm lẫn. Thậm chí nếu anh mang xác nàng đi và bố trí ở một nơi nào khác, Rhys vẫn không thể giải thích được về những hành động bạo lực trong nhà, tấm gương vỡ, những cánh cửa bị phá. Elizabeth cố đặt mình vào hoàn cảnh của Rhys để tính toán Rhys có kế hoạch gì giải thích được tất cả những chuyện nàng mà không bị cảnh sát nghi ngờ về cái chết của nàng. Chỉ còn mỗi một cách.
Và ngay cả khi Elizabeth nghĩ đến điều đó nàng cũng có thể ngửi thấy mùi khói.
Truyện khác cùng thể loại
89 chương
72 chương
26 chương
163 chương
22 chương