Dòng máu hiệp sĩ
Chương 77 : Hành quân.
Nghe điều này, Lợi Kỳ không có ý định nghỉ vì anh không muốn ai phải lo lắng.
Sau hai trận chiến sinh tử, màu sắc của thường dân trên cơ thể Lợi Kỳ đã dần phai nhạt. Anh ngày càng nhận thức rõ hơn về nghề nguy hiểm của Hiệp sĩ. Anh có thể phải đối mặt với cái chết mọi lúc. Nếu như mỗi một lần ra chiến trường đều phải cùng người thân khóc lóc một trận sinh ly tử biệt, thì cuộc sống không phải lúc nào cũng trong nỗi bi ai?
“ Không, tôi tin họ sẽ hiểu. “
Lợi Kỳ thở dài, anh giơ tay phải: “ Tôi chỉ lo lắng về thứ này “ .
“ Đừng lo lắng. “
Hồng Lăng mỉm cười và nói: “ Đội trưởng đã giúp anh xin một viên thuốc cường hóa H3, thứ này cũng không dễ gì có được. Nếu không phải chuyện quá khẩn cấp, phía trên quyết định được ăn cả ngã về không, thì anh cũng không thể có được nó. “
Lợi Kỳ chắc chắn biết thuốc cường hóa H3 là gì. Nó không phải là một loại chất kích hoạt cơ bắp thường được tiêm. Người ta nói rằng loại thuốc này chỉ có thể tạo ra khoảng hai trăm lọ một năm. Bình thường đều thưởng cho những hiệp sĩ có công lớn hoặc hiệp sĩ át chủ bài để cải thiện tỷ lệ thành công của chiến dịch.
“ Này! “
Lợi Kỳ bị tát vào mặt.
Người đánh anh là Lạc Ngưng và Ba chị em Đường Uyển. Anh thấy Lạc Ngưng ngưỡng mộ và nói: “ Anh thật là một người may mắn. Sớm biết rằng sẽ có một thứ tốt như vậy. Tôi cũng muốn bị thương. “ ...
Trên đường đến Dương Châu, đội quân hùng mạnh đang dần di chuyển.
Lợi Kỳ quen thuộc với con đường này, anh đã đi con đường này lần thứ ba.
Ngay khi đến gần điểm bổ sung tạm thời của kẻ địch mà anh đã nổ tung, Lợi Kỳ cố tình ra khỏi xe và trèo lên mái nhà.
Lúc đầu, Lợi Kỳ chỉ nghĩ về việc chạy thật nhanh, anh căn bản không có thời gian nhìn lại nó. Tất nhiên, bây giờ Lợi Kỳ nên nhìn kỹ vào kiệt tác của anh.
Vài phút sau, một cái hố lớn xuất hiện trước mắt Lợi Kỳ.
Nó vốn là một sườn đồi, nhưng bây giờ chỉ còn cái hố, toàn bộ ngọn núi bị thổi bay không một dấu vết, có một lùm cây thưa thớt bên cạnh, bây giờ cũng không còn, chỉ còn lại những cái lỗ trên mặt đất nơi cây bị bật gốc, và có một số cây bụi mới mọc.
Nhìn vào những bụi cây, Lợi Kỳ đột nhiên cảm thấy, thứ không đáng chú ý cũng có những lợi ích.
Ngay khi Lợi Kỳ nhìn vào kiệt tác của mình với sự nhiệt tình vô cùng, cũng có những người trong vài chiếc xe tiếp theo của Lợi Kỳ đã leo lên đỉnh xe.
Lợi Kỳ biết rằng có những người bằng tuổi anh trong Đội kị sĩ, nhưng anh chưa bao giờ có cơ hội liên hệ với những người cùng tuổi này.
Thoạt nhìn vẫn còn khá nhiều người, có tám người. Chắc chắn có những người vẫn còn ở trong xe.
Lợi Kỳ rất thích trò chuyện với những người cùng tuổi. Thật không may, bây giờ họ đang diễu hành. Lợi Kỳ không thể đi lại theo ý muốn. Nếu anh tự ý rời khỏi đội trong cuộc diễu hành, thì đó sẽ là một trọng tội, là muốn chịu đòn roi.
Sau khi đi qua cái hố lớn, đội xe liền tản ra. Tiểu đội của Lợi Kỳ thuộc về bên trái và dừng lại sau khi đi được một phần tư giờ.
Đã có một doanh trại ở đây.
Có những dấu vết khói lửa ở các khu vực xung quanh doanh trại. Ban đầu có một công sự (*) ở phía trước trại. Hầu hết các công sự đều đã bị phá hủy. Các tòa nhà lớn nhỏ trên mặt đất đều là ổ gà. Một số nơi xa hơn cũng có thể nhìn thấy một số Hỏa pháo, tất cả đã thành đống đổ nát.
--------------
Công sự là công trình quân sự dùng để bảo đảm an toàn cho người và phương tiện vật chất, kho tàng, bảo đảm chỉ huy ổn định, nâng cao hiệu quả sử dụng vũ khí và phương tiện kỹ thuật quân sự, chống các phương tiện sát thương của địch.
--------------
Hẳn là từng có một khu rừng ở đây, vì trên mặt đất có nhiều gốc cây, không biết những cây đó đã đi đâu.
Về quy mô, đóng quân ở đây phải là một trung đội. Lợi Kỳ biết rằng anh và đội của anh là được bổ sung tạm thời.
Quả nhiên, khi họ dừng xe, đội trưởng Ngọc Sương ra lệnh cho Hồng Lăng ở lại, cô và Tuyết Kỳ đi về phía doanh trại trong cùng.
“ Này ... các ngươi đang ở đâu? “
“ rất vinh dự được gặp các ngươi. “
“ Hiếm khi, hiếm khi, thế mà được bổ sung một đội bao gồm các nữ hiệp sĩ. “
“ Anh em, chúng ta thật may mắn. “
“ ... “
Từ doanh trại lập tức lao ra một nhóm những kẻ nhếch nhác, mắt họ nhìn chằm chằm vào các thành viên của đội, theo ý nghĩ của Lợi Kỳ, thật giống như một nhóm sói đói phát tình.
“ Hắc ... đám tiểu tử, ai trong số các ngươi là người mạnh nhất? “
Lam Linh luôn rất thành thạo khi đối phó với những cảnh này. Nếu hiệp sĩ nam là một nhóm sói đói, thì cô ấy là một con sói cái.
Lợi Kỳ ở một bên nhìn, vẻ mặt anh ngày càng lạnh hơn. Thành thật mà nói, anh không thích bộ dáng của Lam Linh như vậy.
Có thể nói là ghen ghét, cũng có thể nói là sự độc chiếm, trái tim Lợi Kỳ thì giống như một ngọn lửa đang cháy.
“ bây giờ đã hiểu rõ chưa, người phụ nữ này là như vậy, cô ta không xứng đáng với sự yêu thích của anh. “
Ba chị em Đường Uyển đi đến và Đường Uyển kéo Lợi Kỳ sang một bên.
Trái ngược với Lam Linh, ba người họ không thèm để ý đến đàn ông. Nếu họ không đặt cược thua Lam Linh, nếu họ thất trinh trong tay Lợi Kỳ, họ vốn không có ý định kết hôn.
Hồng Lăng dường như đã nhận thấy những thay đổi cảm xúc của Lợi Kỳ, cô nhỏ giọng với Lam Linh, “ Ngươi đó! Hơi thu liễm một chút đi. “
“ Có chuyện gì vậy? Ta đã luôn như thế này? “
Lam Linh không quan tâm, cô ấy vẫn muốn chêu trọc với các hiệp sĩ.
“ Có một người quan tâm đến ngươi rất nhiều. Ngươi làm như vậy, ít nhiều đã làm tổn thương trái tim của anh ta. “
Hồng Lăng nói với một cái tát vào mặt: “ Không ai có thể nói rằng lần này có thể quay lại hay không, tại sao ngươi ... “
“ Được rồi, được rồi. “
Lam Linh vẫy tay và ngăn Hồng Lăng tiếp tục. Trước chiến tranh, những lời này không chỉ có một chút ủ rũ, mà còn có một chút không may mắn.
Không có nhiều công việc. Các doanh trại đã sẵn sàng. Giường là một chiếc giường trại gấp. Nó chỉ rộng hai thước. Nó chỉ là sự kết hợp của một vài miếng gỗ và một tấm vải dày, trừ cái đó ra thì không có gì khác.
Hồng Lăng “ ba “ đem một danh sách dán trên tường ở cửa phòng.
“ Đây là danh sách nhiệm vụ, La Tân phụ trách vào trước nửa đêm, Lam Linh chịu trách nhiệm cho đêm đến sáng, ngày mai là lượt của Lạc Ngưng và Đường Uyển, tiếp đến là Đường Ái Linh và Đường Bích Vân. “
“ Còn tôi thì sao? “
Lợi Kỳ hỏi.
“ Giống như lần trước, nhiệm vụ của anh vẫn là bảo vệ sĩ quan quân đội Lan Đế. “
Hồng Lăng nói. ......
Một tiếng chuông đã phá vỡ sự im lặng của doanh trại.
Những người bên trong doanh trại giật mình như một con thỏ sợ hãi.
Tốc độ của Lợi Kỳ cũng rất nhanh, nhưng những người khác rõ ràng nhanh hơn anh. Khi Lợi Kỳ chạy ra phía trước xe, Lam Linh và ba chị em Đường Uyển đã mặc áo giáp và ra khỏi xe.
Lợi Kỳ nhanh chóng mặc áo giáp của chính mình. Áo giáp của anh được đặt ở phía sau xe. Trông nó không bắt mắt lắm và đặc trưng bởi sự thanh mảnh. Không biết nó được Lan Đế thiết kế như thế nào. Lợi Kỳ chỉ cảm thấy việc mặc thứ này giống như đạp cà kheo.
Truyện khác cùng thể loại
629 chương
14 chương
80 chương
121 chương
92 chương
768 chương
38 chương
366 chương