Dòng máu hiệp sĩ

Chương 61 : Y trân là một mục sư?

Một lý do khác để loại bỏ bộ giáp là để có chỗ nhét cành cây, Lợi Kỳ đã sử dụng thanh kiếm lớn để cắt một số lượng lớn cành cây, sử dụng những nhánh cây này để trang trí áo giáp như một cái cây kỳ lạ. Sau khi làm tất cả những điều này, Lợi Kỳ đã kiểm tra các tinh thể năng lượng được mang theo bởi bộ giáp và nó đã được sử dụng rất nhiều. Ba tinh thể năng lượng trong tay anh cuối cùng cũng có thể có ích. Lợi Kỳ một lần nữa bước vào bộ giáp. Bộ giáp này đều được thiết kế riêng, ngay cả khi áo giáp tiêu chuẩn cũng phải đáp ứng kích thước của người sử dụng, mặc dù Lợi Kỳ có quyền kiểm soát áo giáp, nhưng nó không thuận tiện để sử dụng, chỉ có thể nói rằng miễn cưỡng có thể động, đây cũng là một lý do khác để Lợi Kỳ loại bỏ áo giáp là để giảm cân và rất hữu ích cho việc kiểm soát. Sau khi cố gắng đi bộ và chạy, Lợi Kỳ nói với các cô gái: “ Tất cả các ngươi ngồi trong xe. “ Các cô gái đều nghe theo. “ Cẩn thận đừng lộn xộn. “ Lợi Kỳ nhắc nhở một tiếng, anh đã lấy đáy của chiếc xe và cẩn thận nhấc chiếc xe với những cô gái ngồi trên nó. Lợi Kỳ giữ nó trên đầu và từ từ hạ xuống, cuối cùng qua vai anh. Đây là nơi an toàn nhất. Các cô gái đang ngồi trên xe, với một bên vai rộng và một số nhánh cây ở phía bên kia. Bàn chân miễn là không dùng quá sức thì sẽ không có gì xảy ra. “ Tất cả ngồi đang hoàng. Nếu ngã xuống thì sợ rằng sẽ chết. Các ngươi nên chú ý đến một vài đứa trẻ và để chúng ngồi yên. “ Lợi Kỳ nhắc nhở một lần nữa, em út của Chỉ Nhược đã ngã một lần vài ngày trước và vết sẹo trên mặt vẫn chưa rút đi. Sau khi chờ đợi một lúc, Lợi Kỳ cảm thấy rằng các cô gái đã sẵn sàng, Lợi Kỳ bắt đầu chạy. Lần này anh không còn đi dọc theo đại lộ. Với bộ giáp này, anh có thể vào những ngọn núi sâu hơn. ...... Những ngọn núi xung quanh Phạt Nhĩ không cao, có một bộ giáp chiến đấu. Đối với Lợi Kỳ, con đường này chỉ đơn giản là một chuyến đi dễ dàng. Điều duy nhất Lợi Kỳ cần chú ý là tình huống xung quanh anh. Lợi Kỳ sẽ trốn ngay đi nếu có một chút cỏ lay động. Bộ giáp được trang trí như một cái cây kỳ lạ, các cô gái và chiếc xe cũng được buộc bằng nhiều cành cây với những chiếc lá. Miễn là không ở rất gần thì không dễ để tìm thấy bọn họ. Lợi Kỳ muốn quay trở lại Phạt Nhĩ càng sớm càng tốt, nhưng trời đã muộn. Khi ở bên Hồng Lăng, anh học được một điều là không được hành động vào ban đêm, vì vậy lần này Lợi Kỳ không có kế hoạch di chuyển. Để an toàn, Lợi Kỳ mất thêm một chút thời gian đi hướng ngược lại của con đường khi anh đi xuống núi, Lợi Kỳ muốn tìm một nơi ẩn náu tốt hơn. May mắn của Lợi Kỳ thực sự rất tốt. Khi trời sắp tối, cuối cùng anh cũng tìm được một nơi tốt. Đó là một hang động, cửa hang nghiêng về phía bầu trời. Từ dưới đi lên căn bản không thể nhìn thấy nó. Tuyệt vời hơn nữa là có những lỗ hổng trong hang động, lỗ bên trong rất bí mật. Ngay cả nhóm lửa bên trong, thì cũng sẽ không bị người ngoài phát hiện. Lợi Kỳ chặn chiếc áo giáp ở cửa hang và để tất cả các cô gái từ trên xuống, Lợi Kỳ chui ra chiếc áo giáp. “ Tất cả các ngươi trốn trong hang, không cho phép đi ra ngoài, ta sẽ giúp mọi người lấy một ít thức ăn. “ Lợi Kỳ lấy một cái bao tải từ kệ và đi đến cái hang. “ Tôi muốn đi với anh. “ Tạ Tranh ôm lấy cánh tay của Lợi Kỳ, bộ dáng đang yêu cầu của cô còn không bằng đang câu dẫn. Tràng cảnh này Lợi Kỳ còn chưa được trải nghiệm qua, Chỉ Nhược đã dành tất cả mọi thứ cho anh, rất ngoan ngoan đối với anh. Trong một thời gian dài, Lợi Kỳ luôn cảm thấy mình thiếu một cảm giác đặc biệt, đôi khi nhìn thấy ở những bụi cây hoặc góc phố, đàn ông và phụ nữ tán tỉnh nhau, Lợi Kỳ thực sự sinh ra một cảm giác ghen tị. Tạ Tranh, con yêu tinh nhỏ này bây giờ làm cho anh cảm thấy rất có hảo cảm, Lợi Kỳ cảm thấy rõ ràng rằng con yêu tinh nhỏ này thực sự có ý tứ với anh, miễn là anh thêm một chút sức mạnh, thì anh sẽ có thể có được cô. “ Tôi, tôi cũng muốn đi cùng. “ Y Trân, người luôn rụt rè thực sự đã đứng dậy. Cô gái này khiến Lợi Kỳ rất ngạc nhiên. Cô là người duy nhất muốn tin anh ngoại trừ Chỉ Nhược và Tạ Tranh. “ Tôi cảm thấy an toàn hơn với anh. Tôi luôn cảm thấy sợ hãi ở nơi này. Tôi sẽ không gây rắc rối, tôi có thể giúp anh. Tôi biết rất rõ về thực vật. “ Y Trân nói trong sự bất an, cô nói trong khi bí mật theo dõi Lợi Kỳ. “ Sử dụng khiến thức về thực vật của ngươi để làm gì? Ta sẽ đi kiếm rau dại thay vì nghiên cứu sự tăng trưởng của cây. Bên cạnh đó, nó đã muộn rồi. “ Nói xong, Lợi Kỳ đã đập mạnh vào mông Tạ Tranh, khịt mũi: ngươi cũng đừng gây rắc rối cho ta. Tiếng bộp rất rõ trong hang, đến nỗi Tạ Tranh phải nhảy lên và bưng vào cái mông của cô. Các cô gái khác đột nhiên đỏ mặt. Nếu là trước đây, một thành viên của họ bị chiếm tiện nghi, các cô gái khẳng định sẽ quần công, nhưng bây giờ họ ngoại trừ đỏ mặt, thì không ai đứng lên nói. “ Không, tôi chắc chắn sẽ hữu ích. Tôi có khả năng trời sinh để tìm những cây tôi cần tìm. Ví dụ, bây giờ tôi cảm thấy rằng có một quả băng rừng ở một nơi không xa. Có những quả băng lớn đang chờ chúng ta hái. “ Lợi Kỳ nhìn Y Trân bằng con mắt lớn. Đột nhiên Lợi Kỳ có cảm giác rằng cô gái trước mặt mình cũng là người như anh, nhưng có một dòng máu khác, có lẽ cô có máu của Mục Sư. So với Hiệp sĩ, tỷ lệ người mang máu Mục Sư trong dân thường cao hơn nhiều, vì Mục Sư có thể kết hôn với người bình thường, mặc dù sự kết hợp của cả hai sẽ rất khó có con, nhưng một khi có con thì không cần phải lo lắng về em bé. Cũng sẽ không có tai nạn với mẹ, tất cả đều có thể sinh ra suôn sẻ. Đây cũng là lý do tại sao số lượng Mục Sư nhiều hơn so với Hiệp sĩ. Ngay cả trong các quân đoàn thông thường cũng sẽ có một số Mục Sư chịu trách nhiệm liên lạc và làm các công việc khác. Trèo lên hang và nắm lấy một nắm cỏ, Lợi Kỳ quay lại với cô gái. Anh giấu tay ra sau lưng và tráo đổi cỏ trong tay vài lần: “ Nói cho ta biết, trên tay ta có gì? “ “ Có hai bàn tay đều có, ở bên trái nhiều hơn ít. “ Y Trân nhỏ giọng nói ra. Lợi Kỳ từ từ đưa tay và dang tay ra, tay trái có nhiều cỏ hơn tay phải. “ Có vẻ như ngươi cũng không phải là một người bình thường, ngươi là một Mục Sư, có thể cho ta biết, ngươi thức tỉnh từ khi nào? “ Lợi Kỳ nghĩ một chút và sợ cô gái không hiểu: “ Từ khi nào ngươi phát hiện ra rằng mình có thể nhận thức được thực vật? “ “ từ rất nhỏ, tôi thấy mình khác với những người khác từ khi có ký ức, nhưng tôi luôn sợ bị người khác phát hiện. “ Y Trân nói. Các cô gái khác đều nhìn hai người một cách kinh hoàng. Họ đã trải qua quá nhiều sự việc trong ngày hôm nay. Lợi Kỳ là một hiệp sĩ còn đỡ hơn một ít. Rốt cuộc, họ không quen thuộc lắm với Lợi Kỳ, nhưng Y Trân thì khác. Nhiều người đã biết đến Y Trân từ nhỏ, nhưng họ chưa bao giờ biết rằng cô khác biệt.