Dòng máu hiệp sĩ

Chương 2 : Máu cổ thức tỉnh

Máu cổ thức tỉnh Hầu hết các công việc trong trung tâm chăm sóc sức khỏe là dành cho các cô gái, nhưng đôi khi các chàng trai có thể được nhìn thấy. Ở góc của quảng trường, một cậu bé mười lăm hoặc mười sáu tuổi đang vật lộn để tháo chiếc hộp ra khỏi xe ngựa. Những chiếc hộp rất nặng, nhưng điều khiến cậu cảm thấy chán nản là trên đó viết: “ Hãy nhẹ tay “ . Tóc rất thanh tú, tóc nâu hơi cong, mũi thẳng và má được xác định rõ. Thật không may, có nhiều vết sẹo trên khuôn mặt thanh tú này. Thậm chí còn có một vết bầm trên má ở bên trái và khóe miệng bị vỡ. Cậu bé tên là Lợi Kỳ, cậu ta mười lăm tuổi. Gia đình cậu sống ở phố cổ. Trong quá khứ, đây là bằng chứng của một gia đình trung lưu, nhưng chiến tranh đã khiến khu phố cổ trở thành nơi trú ẩn duy nhất. Cha mẹ Lợi Kỳ sở hữu cả một ngôi nhà. Tại thời điểm này, nó có nghĩa là rất nhiều tiền. Ngôi nhà có bốn tầng. Bằng cách bán ba tầng bên dưới, gia đình Lợi Kỳ đã kiếm được một gia tài nhỏ. Gia đình Lợi Kỳ đã nghèo trong một thời gian dài, việc có một số tiền để cải thiện cuộc sống là điều đương nhiên. Lợi Kỳ vô cùng hối hận vì tại thời điểm đó không có hành động nào để ngăn cản cha mẹ. Kể từ ngày hôm đó, anh đã sống trong các trận chiến cả ngày, đánh nhau đã trở nên phổ biến, bởi vì một số người ghen tị. Trước đây, anh cũng không làm việc ở đây. Hầu hết các nam sinh trong trường không giúp xây dựng pháp lệnh trong xưởng sắt, thì là giúp sửa chữa xe ngựa, hoặc có thể đi xây dựng công trình xây dựng cùng với các kỹ sư ở ngoại ô thành phố. Lợi Kỳ đã làm mọi thứ, nhưng anh không thể ở bất cứ đâu lâu dài, nhiều nhất một tuần là có người tìm anh để gây rắc rối. Lúc đầu, Lợi Kỳ đã miễn cưỡng chấp nhận nó, nghĩ rằng sẽ tốt thôi nếu lui nhường một chút, nhưng anh sớm phát hiện ra rằng những người đang gây sự với anh, thực sự là đang cố gắng chiếm lợi từ cha mẹ anh. Lý do tại sao họ tấn công Lợi Kỳ là vì cha anh đã nộp đơn xin gia nhập quân đoàn dự bị. Ai dám vào quân đội để gây chuyện chứ? Mẹ anh hiếm khi ra ngoài, thường cắt băng gạc ở nhà, đó cũng là công việc nhận được từ quân đội, có thể trợ cấp cho nhà nước. Những người ghen tuông cho dù có táo bạo đến mức nào thì họ cũng không dám đến cửa gây chuyện, bởi vì bây giờ là thời của chiến tranh, đó là một trọng tội có thể bị bắn nếu họ đột nhập vào nhà của những người khác. Vì Lợi Kỳ biết rằng việc nhẫn nhục chịu đựng là vô ích, nhưng Lợi Kỳ sẽ không từ bỏ. Thông thường tính khí của anh rất tốt, nhưng một khi anh đã bị kích thích, thì anh sẽ không bao giờ co lại. Vết thương trên mặt anh là do một cuộc chiến với sáu kẻ lớn hơn anh lưu lại.. Lợi Kỳ bị đánh rất thậm tệ, nhưng sáu người kia không tốt hơn anh. Khi còn là một đứa trẻ, Lợi Kỳ hiếm khi đánh nhau, vì vậy Lợi Kỳ không bao giờ biết rằng mình có thể lợi hại như vậy. Đó cũng là tại sao sau cuộc ẩu đả này, Lợi Kỳ đã được chuyển đến một trung tâm chăm sóc sức khỏe. Hầu hết các công việc trong trung tâm chăm sóc sức khỏe đều là cho những cô gái và chỉ có một vài cậu bé yếu sinh lý. Những người không ở nơi khác sẽ không bao giờ gây ra bất kỳ mối đe dọa nào cho Lợi Kỳ. Nhưng bất kể thứ gì cũng có hai mặt, không ai có thể đe dọa đến Lợi Kỳ là một điều tốt, nhưng điều đó cũng có nghĩa là tất cả những công việc nặng nề đều thuộc về anh. Giống như bây giờ, Lợi Kỳ phải mang tất cả các hộp và xếp chúng gọn gàng, cộng với bây giờ trời đang mưa, các hộp chứa không thể chạm đất và họ phải đi khắp nhà kho. Công việc khó khăn rất rõ ràng với Lợi Kỳ. Kho của phòng khám y tế thực sự là một căn phòng nhỏ làm bằng gỗ với chiều dài ba mét. Khi bước vào, Lợi Kỳ có thể ngửi thấy mùi iốt mạnh. Vừa đặt một chiếc hộp xuống, Lợi Kỳ đang dự dịnh chuyển một chiếc hộp khác, nhưng đột nhiên một vài người bước vào. Những người này đều ăn mặc như những người lính bị thương, khi họ bước vào, ai đó đóng cửa kho. Người đàn ông đứng đầu quấn gạc, bây giờ anh ta không nhìn thấy ai. Anh ta cầm lấy cái gạc và ném nó xuống đất. Bên dưới gạc là một khuôn mặt cũng đầy những vết sẹo, đặc biệt là mắt phải có màu đen và xanh lá cây, đôi mắt đầy máu. Lợi Kỳ chắc chắn nhận ra anh chàng này. Họ vẫn là bạn học. Vài ngày trước, anh chàng này đã đưa người đến đánh nhau với Lợi Kỳ. Nhìn lại, mọi người khác cũng là bạn học cùng lớp. Lợi Kỳ ngay lập tức phản ứng, nhưng không may là đã muộn một chút, những người đó đã vung lên, nắm lấy tay Lợi Kỳ và nắm lấy chân anh, họ kéo Lợi Kỳ xuống đất. Anh chàng đứng đầu cầm cuộn gạc trong tay và nhét nó vào miệng Lợi Kỳ, sau đó anh ta nói với một nụ cười: “ Mày nghĩ rằng việc trốn ở nơi này thì tao sẽ không có cách nào sao? Ban đầu chúng tao cũng không muốn như thế này, chỉ muốn đánh mày một trận, vì có người nói với chúng tao làm điều đó, một người nào đó muốn bỏ tiền để chúng tao đánh mày, nhưng bây giờ ...... “ Chàng trai nhếch mép và lấy một cây gậy từ tay một người phía sau. Đồng tử của Lợi Kỳ co thắt mạnh, anh nhìn chăm chú vào cây gậy. Đó là một thanh sắt với một đầu uốn cong nhẹ và một đầu nhọn. Nếu một gậy này đập xuống thì nó chắc chắn sẽ khiến Lợi Kỳ gãy xương. Nếu anh ta chọc xuống thì cũng giống như đóng đinh cơ thể Lợi Kỳ. Dù sao, bất kỳ cách nào cũng có thể khiến Lợi Kỳ chết trong đau đớn. Lợi Kỳ muốn trốn, nhưng không may là cơ thể bị giữ chặt bởi rất nhiều người, anh không thể di chuyển. Nhìn vào cái gậy trong sự nhạo báng của anh chàng trước mặt, anh ta thò đầu xuống, Lợi Kỳ cắn răng, nhắm mắt lại và chờ chết. “ Rắc rắc “ những tiếng vang nhỏ vang lên, nhưng không giống nỗi đau đã lường trước, Lợi Kỳ khẽ mở một mắt và thấy cây gậy dính vào má anh, rồi nhét vào cái hộp phía sau anh. Lợi Kỳ nghe thấy tiếng “ két “ cái nắp hộp đã bị nạy ra. Anh chàng kia ném cây gậy trong tay ra và lấy một ống tiêm cùng một vài chai lọ từ cái hộp đã được mở. “ Mày có biết đây là gì không? “ Hắn ta cười nhếch mép: “ Thực tế, tao cũng không biết nó là gì, nhưng có người đã nói với tao rằng, thuốc này nếu được tiêm vào cơ thể thì người bình thường sẽ không bao giờ sống quá hai mươi năm. “ Nhưng rõ ràng là hắn ta không có kế hoạch đợi đến hai mươi năm sau mới thấy Lợi Kỳ dần dần chết đi, vì vậy anh ta không chỉ lấy một chai thuốc. Chất bột màu trắng đục nhanh chóng tan chảy trong nước cất và sau đó được hút vào ống tiêm. Đây không phải là một đơn vị liều lượng tiêu chuẩn, hắn ta đặt tất cả các chai vào ống tiêm. Một cơn đau nhói, Lợi Kỳ nhìn lọ thuốc bị đẩy vào cơ thể, lúc đó, anh cảm thấy đau khổ vô tận. X23 hoạt động rất nhanh. Sau một chục giây, Lợi Kỳ cảm thấy nhịp tim đang tăng tốc và sức mạnh của trái tim đập ngày càng nhiều, như thể sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Cơ thể Lợi Kỳ cũng nhanh chóng trở nên nóng bỏng, các cơ bắp dưới cơ thể anh cứ co giật, thỉnh thoảng có một cơn đau rách. Tại thời điểm này, Lợi Kỳ giống như một con tôm đã nấu chín. Cả người chuyển sang màu đỏ và da anh ta thậm chí còn chảy ra một lớp hạt máu mịn. Điều đáng sợ hơn nữa là Lợi Kỳ có vô số gân xanh ở những nơi lộ ra. Nó giống như rễ cây già.