Dòng máu hiệp sĩ

Chương 103 : Mặc phi chịu đựng.

Trước khi Mặc Phi ngã xuống đất, cô cảm thấy rằng chân mình bị bắt lại, sau đó là một trận đầu óc quay cuồng, Mặc Phi bị đập mạnh xuống đất. Tuy nhiên, đây mới chỉ là khởi đầu. Mặc Phi đập xuống mặt đất. Cô ấy lại bị ném lên. Đã quá muộn để phản ứng, đó lại là một trận quay cuồng khác. Lần này Mặc Phi còn bị đập mạnh hơn nữa và ngã úp mặt xuống đất ... Nếu không được bảo vệ bởi mũ giáp, thì sợ rằng khuôn mặt của Mặc Phi đã bị biến dạng. Nhưng còn chưa kịp giãy dụa, Mặc Phi liền cảm thấy hai tay mình bị khóa lại và trên lưng còn bị giẫm lên bởi một bàn chân. “ Thắng bại đã rõ. Ngươi không còn gì để nói chứ. “ Lợi Kỳ dỡ những thanh kiếm trong tay Mặc Phi ra. Giữ một cặp song kiếm, Lợi Kỳ bỗng nhiên cắm xuống đất, hai thanh kiếm được gắn vào mũ giáp của Mặc Phi và cắm sâu vào đất. Mặc Phi nằm rạp trên mặt đất và không thể di chuyển. Lúc này, trái tim cô như đã chết. Có rất nhiều phòng trống ở Phạt Nhĩ, đặc biệt là ở thành phố bên ngoài, thường không thấy một bóng người. Vườn Sao Băng ban đầu là một trong những khu dân cư độc quyền nhất ở Phạt Nhĩ, nhưng bây giờ đã không có ai sống ở đây cả. Mặc dù lối vào được bịt kín bởi gạch và đá, những viên đá này không gây trở ngại cho Lợi Kỳ. Nơi này cũng đã được sơ tán, tất cả các ngôi nhà đều trống rỗng, thậm chí sàn gỗ trên mặt đất cũng bị lấy đi để làm nhiên liệu cho nhóm lửa. Tìm kiếm một vài căn phòng nhưng đều không tìm thấy một chiếc giường, nói gì đến đệm. Trong tuyệt vọng, Lợi Kỳ phải đưa Mặc Phi đến bệ cửa sổ. Có một lớp tro dày trên bệ cửa sổ, Lợi Kỳ do dự, cuối cùng cởi bỏ bộ chế phục và đặt nó lên đó. Thật không may, Mặc Phi hoàn toàn không đánh giá cao nó và cô nhìn chằm chằm vào Lợi Kỳ bằng con mắt giết người. Mặc dù hận không thể khiến Lợi Kỳ chết đi ngay lập tức, nhưng cô gái lạnh lùng này không có ý nuốt lời. Thấy Mặc Phi đứng như một khúc gỗ, Lợi Kỳ không quan tâm. Anh đặt tay lên eo cô, nhẹ nhàng tháo thắt lưng, rồi từ từ và từ từ rút thắt lưng ra. Mặc Phi nhắm mắt lại, khóe miệng co giật, cô muốn khóc nhưng miễn cưỡng chống cự. Mặc dù Lợi Kỳ biết rằng anh nên thương tiếc Mặc Phi, nhưng anh cũng biết rằng bây giờ không phải là lúc để thương hương tiếc ngọc, anh phải biến cô gái này thành người phụ nữ của mình, sau đó mới sử dụng thủ đoạn thương tiếc. Cởi quần Mặc Phi một cách chậm chạp, Lợi Kỳ thưởng thức cơ thể nửa khỏa thân của Mặc Phi. Khi mới gặp mặt, Lợi Kỳ nhận thấy làn da của Mặc Phi rất trắng, trắng như trong suốt. Đây là một đặc điểm chung của việc tu luyện Đấu Khí Âm Hàn. Giống như tất cả các nữ hiệp sĩ, cơ thể của Mặc Phi không phải một vết mỡ thừa. Cơ bắp của cô ấy rất căng và da cô ấy cũng rất căng. Không biết đó là do sợ hãi hay căng thẳng, trên làn ngọc của Mặc Phi đã nổi lên da gà. Để Mặc Phi ngồi trên bệ cửa sổ, Lợi Kỳ sẽ mở chân của Mặc Phi ra và anh thưởng thức đôi chân của cô. Âm hộ của Mặc Phi cũng không có một cọng lông mu, âm hộ của cô đặc biệt sạch sẽ, chỉ có thể nhìn thấy một khe màu phấn hồng. Lợi Kỳ đưa cái lưỡi ra và nhẹ nhàng đẩy nhẹ cái khe ra, những cánh hoa màu phấn hồng ở phía dưới cuối cùng cũng lộ ra. Các cánh hoa nhỏ và mỏng, trên cùng là một hạt ngô lớn. Lợi Kỳ liếm cái lưỡi. Chỉ sau một khoảnh khắc, Mặc Phi đã bị chấn động. Cô không thể không kẹp chân mình. Thật không may, đã bị cái đầu kỳ của Lợi Kỳ chặn lại, cô không thể khép được nó. Lợi Kỳ đã mong Mặc Phi sẽ có phản ứng như vậy. Anh mở rộng bàn tay phải và duỗi thẳng ngón giữa. Anh đi đến nụ hoa cúc của cô. Hoa cúc mỏng manh này chưa bao giờ bị xâm chiếm, nên nó cực kỳ nhạy cảm. Lợi Kỳ đâm một cái và nó lập tức ký co rút lại. Lợi Kỳ không vội vàng nhét ngón tay vào. Anh muốn nhai thật chậm chạp cơ thể của Mặc Phi và nuốt cả xương. Ngón tay giữa ấn lên một chút và đẩy vào một chút. Cái lưỡi của Lợi Kỳ không dừng lại. Cái lưỡi anh xoay quanh hạt nhỏ bằng hạt ngô. Mặc Phi chưa bao giờ trải qua điều này, sự ngứa ngáy của âm hộ và cảm giác đau đớn cùng thoải mái từ hoa cúc khiến cô phát điên. “ Anh có thể nhanh lên không? “ Mặc Phi không thể không cầu xin sự tha thứ. Lợi Kỳ nhìn lên và nhìn Mặc Phi: “ Ngươi nói, ta muốn làm gì cũng được, dù ngươi có cảm thấy thế nào, thì ngươi cũng chỉ có thể chịu đựng được. Ta cảnh báo ngươi, nước bên dưới của ngươi đã chảy ra. Ngươi tốt nhất nên chịu đựng. “ Khi nghe điều này, Mặc Phi chỉ muốn chết. Nhưng lần này cô lúng túng, vì cô cảm thấy có thứ gì đó chảy ra từ bên dưới, cô chưa bao giờ trải qua chuyện như vậy, dĩ nhiên cô không biết đó là gì, nhưng Mặc Phi nghĩ mình đã không thể chịu đựng được những kích thích và đi tiểu. Mặc Phi xấu hổ muốn chết, lấy tay che mặt mình, nhưng cô không thể chịu đựng được nữa. Cô lấy tay túm tóc và cố gắng che giấu cảm giác khó mà tả được bằng nỗi đau,. Tại thời điểm này, Lợi Kỳ đang nhàn nhã phơi bày những lời tán tỉnh của mình từng chút một. Đầu ngón tay của anh ngưng tụ một chút Đấu Khí, lang thang khắp cơ thể của Mặc Phi, tìm kiếm những điểm kích thích. Đột nhiên, Lợi Kỳ cảm thấy cơ thể của Mặc Phi giật mạnh, hai chân dài mảnh khảnh siết chặt đầu anh, theo sau là một cơn chấn động mạnh. Lợi Kỳ nhanh chóng oằn xuống Hội Âm (*) của Mặc Phi bằng ngón tay cái. Lần này anh không muốn kích thích cô, nhưng để làm cho sự kích thích trở nên nhẹ nhàng. ------------ Hội Âm: vị trí giữa hậu môn và bộ phận sinh dục. ----------- Điều này có thể làm giảm bớt phản ứng cực khoái của người phụ nữ, để cao trào không quá khẩn cấp, quá mạnh mẽ, nhưng nó cũng làm cho cao trào kéo dài. Đây chắc chắn là một thứ rất yêu thích đối với phụ nữ. Trước đây, Lợi Kỳ chưa từng dịu dàng như vậy, ngay cả đối với Hồng Lăng. Mặc Phi cảm thấy mình sắp ngất xỉu. Cô chưa bao giờ thấy thoải mái như vậy, cô cũng chưa bao giờ thấy khó chịu như vậy. Càng cảm nhận, Mặc Phi càng cảm thấy xấu hổ vô cùng. Cô muốn khóc nhưng lại không thể khóc, cô muốn hét lên, nhưng Mặc Phi cảm thấy điều đó còn đáng xấu hổ hơn. Ngay khi Mặc Phi không biết phải làm gì, cô cảm thấy rằng có một thứ rất nóng trên cửa âm đạo của mình. Mặc Phi chắc chắn biết nó là gì. Cơ thể cô cứng đờ, nhưng Mặc Phi nhanh chóng thư giãn. Cô biết rằng nó đang đến. Khi thắt lưng của Lợi Kỳ ưỡn nhẹ, côn thịt to lớn trượt vào âm hộ của cô. Ngay khi côn thịt của Lợi Kỳ tiến vào, anh liền cảm thấy ớn lạnh, hơi lạnh chảy vào cơ thể dọc theo côn thịt.