Động Lòng

Chương 2

- A… không… đủ rồi… ư… Ngôn, Ngôn… xin… xin anh… A a… m thanh rên rỉ của cô gái thẹn thùng mà kích tình vang lên trong căn phòng. Hai thân thể một trắng nõn một ngăm đen đang ở trên giường nhấp nhô đè lên nhau. Người đàn ông không ngừng mạnh mẽ ra vào hoa huy*t mềm mại của cô gái, nặng nề ma sát vào hành lang ấm áp bên trong, mật dịch trong suốt bị khuấy động đến hưng phấn phát ra những tiếng vang dội, vô cùng kích thích. Nhìn người con gái vì kích tình mà hai má đỏ ửng giống như đóa hồng đang nở rộ, trong lòng người đàn ông đột nhiên cảm thấy có một khoái cảm mà không lời nào có thể diễn tả nổi. Người đàn ông lật người cô gái lại, từ phía sau hung hăng đâm thẳng vào hoa huy*t mềm mại của người con gái. - A… Không được… em… em… không được… Cô gái không chịu nổi sự nhiệt tình kéo dài của người đàn ông, chỉ có thể thở hổn hển mà cầu xin anh tha cho, lại không biết cầu xin như thế chỉ càng làm cho người đàn ông hưng phấn thêm mà thôi. Người đàn ông hài lòng nở nụ cười, giọng nói trầm ấm nồng đậm như rượu đỏ hảo hạng vang lên bên tai người con gái: - Bảo bối, mới vậy đã không chịu được? Hử…? – Và tiếp đó là một cái đâm mạnh mẽ thẳng vào trong. - A a… Cuối cùng người con gái cũng không chịu nổi nữa, cô lên đỉnh, hoa huy*t vốn đã chật hẹp lại càng co thắt đến cực hạn, siết thật chặt vật thô dài nam tính kia, giống như muốn xoắn đứt nó luôn vậy. Người đàn ông bị hoa huy*t hút chặt cực kỳ thoải mái, sau sóng lưng xông lên một trận khoái cảm, anh nghiến răng nghiến lợi nói: - Bé con dâm đãng này! Anh làm chết em!! Sau đó là một trận mưa bão cuồng phong tập kích hoa huy*t cô gái, làm cô gái dưới thân chỉ có thể phát ra những tiếng rên rỉ thật khẽ. Cô gái không còn chút sức nào khóc thành tiếng, khoái cảm như dòng nước chảy siết không ngừng càn quét khiến toàn thân cô vì đạt cao trào mà co quắp lại. Cuối cùng, người đàn ông cũng tới đỉnh, sau một loạt những cái rút ra cắm vào hung mãnh, một dòng tinh dịch nóng bỏng bắn ra, tràn đầy trong tiểu huyệt cô gái. - A a a---- Mạc Cẩn bị tiếng kêu của chính mình làm sợ đến mức nhảy dựng lên, cô sờ sờ khắp người, toàn thân đều là mồ hôi, cô hít thở chầm chậm để bình tĩnh lại. Thì ra chỉ là mơ… Đều là do cái tên Cố Cảnh Ngôn đáng chết kia! Nếu như hôm nay anh ta không đến trêu chọc cô thì cô sẽ không mơ thấy những chuyện trước đây… Cái chuyện đáng xấu hổ đó… Rõ ràng là đã chia tay, lúc trước người nói chán cũng là anh ta, bây giờ lại xuất hiện ở đây trêu chọc cô, rốt cuộc là anh ta muốn cái gì?! Mạc Cẩn càng nghĩ càng tức giận, cô nặng nề nằm xuống giường, níu chặt cái chăn lẩm bẩm nguyền rủa gã đàn ông chết tiệt kia, rồi dần dần chìm vào trong giấc ngủ… *** Một cô gái cầm chiếc cà vạt vừa chọn đi ra từ một cửa hàng, trong lòng hớn hở trở về nhà trọ. Chỉ cần nghĩ đến người đàn ông của mình sẽ bất ngờ nhảy dựng lên khi cô tặng chiếc cà vạt cho anh thì đã không nhịn được cười đến cong mắt. Ngay cả bác bảo vệ cũng không nhịn được hỏi cô: - Mạc tiểu thư, hôm nay có chuyện gì vui thế? Xem ra tâm trạng cô rất tốt! Cô cầm chìa khóa, nhẹ nhàng mở cửa, vốn định cho người đàn ông của mình một kinh hỉ (kinh ngạc và vui mừng). Nào ngờ khi mở cửa ra, đập vào mắt cô là một đôi nam nữ đang ôm nhau hôn thắm thiết trên ghế sofa… Họ hoàn toàn chìm trong thế giới tình ái của mình, căn bản không nhận ra phía sau có người. -cạch- m thanh gói quà trong tay rơi xuống đất khiến người đàn ông giật mình. Anh ta nhìn cô gái đang đứng ngây dại ở trước cửa, trong mắt lóe lên một cảm xúc phức tạp, nhưng gương mặt nhanh chóng khôi phục vẻ bất cần đời như trước. Người đàn ông đẩy cô gái kia ra, ngồi phịch sang cái ghế bên cạnh như một ông vua, nhướng mắt nhìn Mạc Cẩn. Cô gái bị đẩy ra đột ngột kia không chịu buông tha, làm nũng nói: - Cảnh Ngôn, người ta… Sau đó cô ta nhìn theo ánh mắt của người đàn ông, phát hiện ra ở đây có ‘kẻ thứ ba’, mặc dù có chút kinh ngạc và lúng túng, nhưng ngay lập tức cô ta lại cười quyến rũ, uốn éo thân thể, đi đến bên cạnh người đàn ông, thân mật dựa sát vào người anh, nhìn người con gái đứng trước cửa bằng ánh mắt khiêu khích. Mạc Cẩn cảm thấy thế giới trước mắt cô như bị đảo lộn, giống như cô bị rơi từ trên thiên đàng thẳng xuống địa ngục vậy. Cả trái tim như bị ai đó bấu chặt, quặn thắt đau đớn. Ngay cả thân thể cô cũng không kiềm chế được mà run rẩy: - Tại sao… tại sao… - Những giọt nước ngấn ở hốc mắt cô trào ra, chảy xuống hai gò má, hoa lê đái vũ** rất động lòng người. - Tôi chán rồi! – Người đàn ông thản nhiên nói. Tôi chán rồi. Tôi chán rồi. Tôi chán rồi. … (**) Lê hoa đái vũ (梨花带雨): Hoa lê dính hạt mưa, vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự vẻ kiều diễm của người con gái đẹp khi khóc. Ba từ kia không ngừng lặp đi lặp lại trong đầu Mạc Cẩn, như một câu thần chú xoay quanh vây hãm lấy cô. - Ha ha… Anh chán… Mạc Cẩn rất muốn cười thật lớn, nhưng độ cong của đôi môi cô lại tràn đầy sự cay đắng. Cô nhìn thẳng vào gương mặt ngạo nghễ của người đàn ông kia, vẫn không tìm được sự yêu chiều như trước. Anh chọn cách cực đoan này để chia tay khiến cô không thể chịu nổi, cô cũng nên chết tâm thôi. Mạc Cẩn tuyệt vọng nở nụ cười, nhìn người đàn ông kia gằn từng chữ. - Cố Cảnh Ngôn, tôi sẽ rời đi, đi ngay bây giờ! – Nói xong, cô thẳng lưng, ngẩng đầu, giống như muốn giữ lại một chút tôn nghiêm cuối cùng cho mình, xoay người rời đi. Nhìn bóng lưng tràn đầy bi thương kia, trong lòng người đàn ông tràn dâng một cảm xúc kì lạ, nhưng anh nhanh chóng không để ý đến nó. Anh ôm chầm lấy cô gái bên cạnh, hung hăng hôn lên môi cô ta, giống như đang muốn giải tỏa điều gì đó…