Động lòng 101 lần: sủng vợ bảo bối đáng yêu
Chương 9 : cha ruột của con chết rồi, còn sợ không dám bẻ mấy cành hoa dại này chắc!
Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân Khi còn học tại trường đại học Hải Thành, chuyên ngành chính của cô là thiết kế, cô cũng tìm hiểu qua về thiết kế trang sức và trang phục. Ba năm đại học đã giúp cô có đủ kiến thức để bước vào ngành này.
Bốn năm trước, khi Bình An vừa tròn một tuổi, cô đã thuê người chăm trẻ về chăm sóc thằng bé, bản thân cô thì nộp đơn vào tập đoàn tài chính Nam Cung.
Vốn dĩ trụ sở chính của tập đoàn tài chính Nam Cung có quy định bất thành văn là nếu trụ sở chính có vị trí trống thì chỉ có thể đề bạt các nhân viên ưu tú từ các chi nhánh của tập đoàn.
Nhưng đáng mừng là, năm năm trước, Nam Cung Diệp, thái tử của gia tộc Nam Cung kế nhiệm chức vị tổng giám đốc. Anh đã dùng thủ đoạn cứng rắn mà kiên quyết chỉnh đốn lại tập đoàn trên quy mô lớn, hủy bỏ rất nhiều quy chế cũ, tuyển dụng người tài, thay máu mới cho công ty, cũng nhờ đó mà anh có được vô số người ủng hộ.
Không thể không nói, Nam Cung Diệp, vị tổng giám đốc mới nhậm chức của tập đoàn Nam Cung là một người có kiến thức và tầm nhìn, có can đảm và quyết đoán chỉ có hơn chứ không kém những người cầm quyền trước.
Diệp Thiên Lạc đã bắt được cơ hội nghìn năm có một này mà thành công bước vào trụ sở chính của tập đoàn Nam Cung, chính thức gia nhập đội ngũ tinh anh.
Tuy rằng không bắt được vị trí trưởng phòng hay giám đốc nào nhưng cũng có lương tháng hơn vạn, đủ để chi trả cho cuộc sống của mẹ con cô.
Bốn năm qua, không phải cô chưa từng nghĩ tới chuyện đi tìm cha ruột của Bình An, nhưng năng lực của cô có hạn. Cô cũng từng gửi mẫu DNA cho đồn cảnh sát nhưng lại chỉ như đá chìm dưới đáy biển.
Chậm rãi, hai mẹ con cũng đã quen với việc sống mà chỉ có nhau, nếu có thêm người có lẽ sẽ phá vỡ sự yên bình này.
Càng quan trọng là, nếu đối phương đã cưới vợ sinh con, cô lại mang theo Bình An tìm tới cửa thì không phải là tự mình làm khổ mình sao?
Nói không chừng, Bình An còn bị gắn mác là con ngoài giá thú nữa chứ!
Mỗi khi có hàng xóm hỏi cô ai là cha ruột của con cô, cô đều sẽ mỉm cười, nói hai chữ, “Chết rồi!”
Một người đàn ông xa lạ lặng yên không một tiếng động gieo “nhân” trong cơ thể cô, cuối cùng, được “quả” như vậy thì so với chết rồi cũng chẳng khác nhau là bao.
…
Việc Diệp Thiên Lạc đưa con trai đến công ty đã tạo ra một vụ ồn ào không nhỏ.
Vô số ánh mắt kinh ngạc, tò mò hay đánh giá, hoặc giả hưng phấn bắn thẳng về phía cô, trong đó, khó tránh khỏi cũng có ánh nhìn từ những người có tình cảm với cô. Nhiều người trong số họ thậm chí còn chỉ chờ thời cơ chín mùi để được ôm mỹ nhân về.
Bây giờ, mỹ nhân có về nhưng mà sau lưng lại kéo theo một cục nợ!
Diệp Thiên Lạc chỉ mỉm cười cho qua.
Nhưng nhóc con bên cạnh cô lại không vui chút nào. Cậu bé nhìn mẹ mình rồi quay sang nhìn mấy chú trẻ tuổi đang nhìn mẹ mình bằng ánh mắt tiếc nuối, bất mãn nói, “Sở dĩ mẹ đồng ý cho con tới công ty hóa ra là để chắn hoa đào cho mẹ?”
Diệp Thiên Lạc sờ mũi, có chút khó có thể mở miệng.
Nếu cô nói ừ có thể đả kích tâm hồn bé nhỏ của con trai cô hay không?
Nhưng, cô lại xem nhẹ tư duy khác người của con trai nhà mình.
Không đợi cô mở miệng, cậu bé lại nói, “Chắn thì chắn đi. Cha ruột của con chết rồi, còn sợ không dám bẻ mấy cành hoa dại này chắc?”
Diệp Thiên Lạc đang uống trà, nghe vậy lập tức “phù” một tiếng, phun hết nước trà trong miệng ra.
“Diệp Bình An, mấy năm nay những lễ nghi và giáo dưỡng con học ở trường biến đi đâu rồi? Cho chó ăn sao?”
Đối với đứa con trai này, có đôi khi, cô thật sự bất lực.
Chẳng biết thằng bé học được bản lĩnh lật ngược phải trái trắng đen này ở đâu, đã thế còn giỏi nói ngọt nữa, nếu không phải thằng bé vẫn luôn là một đứa trẻ tốt bụng thì cô chắc chắn sẽ cho rằng nó sẽ sớm trở thành một tên lưu manh mất.
Truyện khác cùng thể loại
59 chương
69 chương
487 chương
11 chương
52 chương
521 chương
16 chương