Động lòng 101 lần: sủng vợ bảo bối đáng yêu

Chương 15 : đồng tính luyến ái, chú đừng gieo họa cho cháu

Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân Diệp Thiên Lạc nghiến răng, cười như không cười, “Con đi xuống đi, đừng ngồi trên bàn nữa, thu dọn đống vỏ dưa trên đó luôn, trả điện thoại di động lại cho mẹ. Thế này tạm coi là biết điều rồi.” Diệp Bình An chớp chớp mắt, nói ra mấy lời khiến người ta tức chết, “Con có đọc sách về luật nhé, trong hiến pháp, không có điều nào quy định ngồi lên bàn là phạm pháp, cắn hạt dưa là phạm pháp, hay chơi điện thoại là phạm pháp cả.” Diệp Thiên Lạc không tranh cãi với cậu nhóc nữa, cô chống tay lên bàn, khẽ nói, bàn tay chống trên bàn, lùi lại về sau mấy bước, nói, “Đợi lát nữa có người hỏi con thì nhớ đừng nói con là con trai mẹ, nghe chưa?” Diệp Bình An ngoan ngoãn gật đầu, trả lời, “Được, chị Lạc à, xin hứa sẽ không gây thêm phiền phức gì cho mẹ nữa, con cược luôn số kẹo trong mộ tháng luôn.” Người xung quanh nghe được cuộc đối thoại của cặp mẹ con này thì đều cố nhịn cười, muốn cười mà không thể cười thực sự quá khó chịu. Diệp Thiên Lạc có cảm giác muốn tới đồn công an để giải trừ quan hệ mẹ con với cậu nhóc. Cô lấy một tập văn kiện trên bàn lên che mặt, thậm nói, không nhìn sẽ không bực. Diệp Thiên Lạc không hề hay biết đoạn đối thoại giữa cô và con trai vừa rồi đều rơi vào trong tai của người đàn ông đang nhìn họ chằm chằm kia. Đôi mắt bị cặp kính râm che khuất kia chợt lóe tia nghiền ngẫm. Nhìn cảnh người phụ nữ bị con trai chặn hỏng, không thể nói được lời nào khiến khóe miệng anh hơi cong lên, để lộ nụ cười hiếm thấy. Hai mẹ con nhà này có ý tứ thật đấy. Khi bước tới gần hai mẹ con Diệp Thiên Lạc, Nam Cung Diệp dừng bước, khoanh tay trước ngực, tựa vào bàn làm việc, ung dung nhìn cậu nhóc đang cúi đầu chơi điện thoại. Anh đứng như vậy khá lâu, vậy mà cậu bé lại vẫn thản nhiên chơi điện thoại, không hề nhìn anh. Nam Cung Diệp khẽ nhướng mày, môi mỏng hé mở, “Này nhóc, cháu có đi nhà trẻ không?” Diệp Bình An nhíu mày, cậu đã học năm hai rồi có được không hả, mới năm tuổi đã học năm hai, có phải rất đáng yêu hay không? Đầu nhỏ khẽ nâng lên, mấy người vừa bước vào đều nhìn rõ khuôn mặt nho nhỏ của cậu. Kinh ngạc, khiếp sợ… Đây là phản ứng của đám người Từ Trạch. Nghi hoặc, khó hiểu... Đây là phản ứng của Nam Cung Diệp. Giống, thật sự giống. Diệp Bình An lại cười hắc hắc, trả lời vấn đề của anh, “Hai tuổi cháu đi nhà trẻ, bốn tuổi cháu học năm hai, sang năm là cháu học lớp bốn rồi.” Mọi người sững sờ… Cậu nhóc này thú vị thật. Nói cái gì mà họ chẳng hiểu gì cả. Cậu bé ngước mắt nhìn Nam Cung Diệp, ồ, đeo kính râm, để trông “ngầu” à? Nhưng cậu nhóc không thấy rõ được biểu cảm trên mặt anh. “Chú hỏi cháu có đi nhà trẻ không, sau đó, có phải chú sẽ hỏi cháu có từng học qua lễ nghi cơ bản chưa, đúng không?” Nam Cung Diệp hơi ngây người, anh bình tĩnh nhìn cậu bé, cẩn thận đánh giá khuôn mặt có sáu bảy phần giống anh. Trong đầu có nghìn vạn loại ý nghĩ xẹt qua. Anh có thêm cậu con trai từ khi nào thế? Sao anh lại không biết? “Sao chú cứ nhìn cháu chằm chằm thế? Cháu nói cho chú biết, cháu chỉ thích mấy bạn nữ nhỏ nhắn thôi, cháu không có hứng thú với mấy ông chú lớn tuổi nhé… Đồng tính luyến ái sẽ cắt mất hương khói của gia tộc đấy, nhà cháu chỉ có mỗi mình cháu là con trai thôi, chú đừng có gieo họa cho cháu.” Khóe miệng Diệp Thiên Lạc giật giật, trời ơi, người đối diện là ai chứ, đây chính là tổng giám đốc của tập đoàn tài chính Nam Cung đó, là cấp trên của cấp trên của… cô đấy…