Lý Hà Đồ có cảm giác màu đỏ kia ấm áp như thấm vào tận trong tim mình.
Chẳng biết vì sao, cảm giác ấy làm anh nhớ tới bàn tay trắng nõn với đầu ngón tay ửng đỏ vuốt ve gương mặt anh của mẹ, anh của thời thơ ấu được mẹ ôm vào lòng, vui đến nỗi hai mắt cong lên.
Giữa khi bừng tỉnh, Lý Hà Đồ đưa tay ra chạm vào vành tai người kia, nhưng lại như bị bỏng mà vội rụt tay lại.
Lý Hà Đồ lại xấu hổ trước, leo xuống khỏi lưng chàng trai, ngồi xuống một bên.
Chàng trai cũng ngồi dậy, lúc này Lý Hà Đồ mới xem kỹ gương mặt cậu.
Lần trước anh bị vết thương của cậu hù dọa, vẫn không biết quan hệ giữa cậu và Caesar là gì, chỉ kịp nhìn thấy cặp mắt đen không đồng tử kia.
Gương mặt cậu trẻ trung, hơi lạnh lùng và kiêu ngạo, nhưng mọi sự chú ý của Lý Hà Đồ đều bị đôi mắt kia hấp dẫn.
Màu đen ấy trong veo thuần khiết, trong đến nỗi chỉ một người có nó.
“Caesar?”
Chàng trai gật đầu một cái.
Lý Hà Đồ bật cười.
Mộng tuy ngắn ngủi, nhưng cảm xúc còn kéo dài, khi Lý Hà Đồ tỉnh lại, bên khóe môi vẫn đọng lại nụ cười.
Từ sau khi bệnh trầm cảm khỏi hẳn, tuy anh không còn bị ác mộng quấy rầy nhưng thường xuyên lang thang cô độc trong một giấc mơ hư vô mờ mịt, khi tỉnh dậy cả người chỉ có mệt mỏi và trống rỗng.
Không biết đã bao lâu, anh chưa từng có được giấc mơ ấm áp như vậy.
Lý Hà Đồ sắp xếp để chuẩn bị đưa Caesar trở về, Augs muốn tỏ lòng áy náy cũng đã sắp xếp xong các việc cần thiết từ sớm.
Khi Lý Hà Đồ đến thủy cung, nhân viên đang lo lắng không biết làm sao để đưa Caesar vào trong bể vận tải.
Caesar thấy Lý Hà Đồ tới, thay đổi thái độ không hợp tác vừa rồi, bơi tới bên bờ bờ khéo léo nhô đầu ra.
Lý Hà Đồ quỳ xuống, kề mặt với Caesar nhỏ giọng nói: “Vào bể vận tải đi được không? Anh sẽ về với em.”
Nói xong, Lý Hà Đồ đứng lên.
Caesar đã lặn xuống nước, rất phối hợp bơi vào trong bể vận tải.
Người thuần thú đứng một bên sợ ngây người, mặc dù bề vận tải rất lớn nhưng đối với một con cá voi sát thủ trưởng thành mà nói, việc phải ở trong một không gian giới hạn như vậy chắc chắn là một kiểu hành hạ từ từ, huống hồ khi tới đây nó đã phải chịu kiểu hành hạ như thế một lần nên muốn bắt nó đi vào trong đó lại càng khó hơn.
Bọn họ thử mọi biện pháp đều không làm nên chuyện.
Nhưng người trước mặt chỉ nói gì đó với cá voi sát thủ, nó liền ngoan ngoãn bơi vào bể.
Cho dù người thuần thú có kinh nghiệm phong phú chỉ sợ cũng không thể khiến cá heo của mình nghe lời như vậy.
“Đây là một kỳ tích.” Người thuần thú thở dài nói khẽ, khi Lý Hà Đồ đi ngang qua ông ta, người thuần thú tò mò hỏi: “Cho hỏi, cậu thuần hóa nó như thế nào vậy?”
Lý Hà Đồ ngẩng đầu nhìn người thuần thú, cái nhìn kia chỉ thoáng qua, nhưng lại lộ ra sự lạnh lẽo.
“Giữa chúng tôi không có ai thuần hóa ai, chỉ là tin tưởng lẫn nhau mà thôi.”
Người thuần thú bị câu nói này làm cho chết lặng đứng yên tại chỗ, có hơi kinh ngạc, có hơi bi thương.
__
Fiji.
Lý Hà Đồ nhìn Caesar đã trở về biển khơi, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng mà lại có chút lo lắng, một loạt chuyện đã xảy ra ắt hẳn đã khiến Caesar bại lộ trước tầm mắt con người.
Mặc dù dân bản xứ đều có ý thức bảo vệ sinh vật đại dương, nhưng đã xảy ra chuyện như vậy, trong lòng anh dù thế nào cũng không thể hoàn toàn yên tâm được.
Nhưng cho dù không yên tâm, Lý Hà Đồ cũng tuyệt đối không lấy đó làm lý do hạn chế tự do của Caesar.
Cuối cùng, Lý Hà Đồ nhờ một lão ngư dân có tiếng tăm rất tốt ở bản địa – John thay anh đến xem xét ở vùng biển này mỗi ngày khi anh không ở đây, cũng sẵn lòng trả một số tiền tương xứng.
Lão John rất vui lòng giúp anh chuyện này, lão đã đánh cá trên biển cả đời, cho dù giờ đã về nghỉ hưu nhưng khi rảnh rỗi vẫn sẽ thường xuyên lái thuyền nhỏ đi dạo sang những vùng biển khác.
Lý Hà Đồ ở lại Fiji thêm mấy ngày, nhưng ngay trước khi Lý Hà Đồ chuẩn bị rời đi một ngày, lại xảy ra một chuyện.
Ngày đó, Lý Hà Đồ vẫn cứ lái du thuyền đến vùng biển ấy như thường lệ, lại nghe thấy cách đó không xa vang lên tiếng đàn cello.
Men theo thanh âm, Lý Hà Đồ nhìn thấy cách đó không xa có một chiếc du thuyền xa lạ dừng trên mặt biển.
Cẩn thận nghe lại, khúc cello kia đúng là của mình.
Lý Hà Đồ thấy lạ không hoảng, trên mặt không biểu hiện điều gì, anh từ từ đến gần chiếc du thuyền kia.
“Chào mọi người.” Lý Hà Đồ thuận miệng lên tiếng chào.
Trên chiếc du thuyền kia có hai người đàn ông, một người rất gầy, mặc áo T- shirt bẩn bẩn và quần đùi bãi biển, một người khác lại ăn mặc rất trịnh trọng, đeo kính râm màu trà, cuốn bím tóc nhỏ sau đầu.
Người đàn ông đeo kính râm đó nhìn thấy Lý Hà Đồ, lập tức gạt kính râm lên đầu, híp mắt quan sát anh một hồi.
“Lý Hà Đồ?!”
“Ngài biết tôi sao?”
“Dĩ nhiên.
Nghệ sĩ cello danh tiếng lẫy lừng.
À, tôi tưởng thằng nhóc này nói bậy, không ngờ lại là thật!” Người nọ đắc ý nhếch môi cười.”Quên giới thiệu, tôi là Kevin Weidel, chuyên gia khai thác và đào tạo các loại ngôi sao động vật điện ảnh.”
Lý Hà Đồ khẽ nhíu mày, khách sáo nói: “Rất hân hạnh được làm quen với ngài, thưa ngài Weidel.
Ngài cũng tới Fiji nghỉ phép sao?”
“Oh! Không, không, tôi tới vì công việc.”
Lý Hà Đồ vừa đúng lúc bày ra vẻ mặt nghi ngờ khó hiểu.
“Ngài ở đây thì tốt quá! Tôi nghe nói ngài có một người bạn cá rất tài giỏi, đang muốn nhờ ngài giới thiệu cho tôi đây ha.”
“Bạn?” Trong lòng Lý Hà Đồ chợt trầm xuống.
“Jack nói, à, chính là thằng nhóc này,” Weidel chỉ người đàn ông bên cạnh, “Nói rằng tiếng đàn của ngài có thể thu hút cá voi sát thủ.
Mới đầu tôi còn không tin lắm nhưng thấy ngài ở đây tôi vô cùng yên tâm.
Nó nhất định sẽ trở thành ngôi sao siêu đẳng của thời đại mới!”
Lý Hà Đồ biết chuyện đã không giấu được, cho dù mình có chối bỏ sự tồn tại của Caesar, người này chỉ cần hỏi dân bản xứ là có thể vạch trần lời nói dối của anh.
Chỉ có thể mong là Jack chỉ nghe được tiếng gió, không phải tận mắt nhìn thấy anh và Caesar giao tiếp bằng tiếng đàn.
“Xin lỗi, để ngài thất vọng rồi.
Đây chỉ là tình cờ thôi, chẳng qua là có vài người thích phóng đại sự thật lên.”
“Không phải, tôi đã từng dùng tiếng đàn bắt được nó.” Jack đột nhiên lên tiếng, còn vô cùng nôn nóng nhìn Weidel, rất sợ gã không tin mình.
Trong lòng Lý Hà Đồ chấn động, thì ra lại là như vậy!
Khó trách, khó trách trong giấc mộng kia, Caesar bị thương cứ như vậy nhìn mình, mang theo trách móc, mang theo tức giận.
Nhưng cái gì cũng không hỏi ra lời, em ấy lựa chọn tin tưởng anh.
– Em biết không phải là anh, em vẫn luôn đợi anh.
Khi đó, em ấy đã nghĩ gì mà nói ra những lời này chứ?
Đáng lẽ phải đau đớn, buồn thương, oán trách.
Nhưng mà, không có gì cả, nó chỉ bình thản trần thuật lại, giống như chưa bao giờ phải chịu những tổn thương kia, chịu những lừa dối kia.
Mình lại vẫn đầy tự tin nói rằng, chúng ta chỉ là tin tưởng lẫn nhau thôi.
Hóa ra, tin tưởng mà Caesar dành cho anh quá nặng.
Mình tuy bưng nó trên tay lại vô tư không biết, còn tự cho là đúng mà nói tôi cũng tin tưởng nó.
Lý Hà Đồ từ từ há miệng ra, nhìn hai người trước mặt trầm giọng nói, “Phiền các người đừng tới quấy rầy em ấy.”
“Không không, xin anh tin tôi, tôi sẽ biến nó trở thành ngôi sao động vật số một! Hơn nữa tình bạn của hai người sẽ trở thành câu chuyện cảm động nhất, được người đời truyền tụng.”
“Tôi nói, đừng quấy rầy em ấy nữa.” Lý Hà Đồ gằn từng chữ từng chữ vô cùng rõ ràng.
Sắc mặt Weidel hơi lạnh xuống, “Tại sao? Chẳng phải ngài muốn bảo vệ nó sao? Chuyện này là chuyện biến nó thành ngôi sao không có chút mâu thuẫn nào.
Còn có thể khiến đại chúng nâng cao hứng thú và ý thức bảo vệ cá voi sát thủ.”
“Bạn của tôi chỉ có em ấy, chứ không phải là cá voi sát thủ.”
Nếu như ban đầu Lý Hà Đồ thích Caesar là bởi vì nó là cá voi sát thủ, thì bây giờ Caesar chỉ là Caesar, không quan trọng nó là giống loài gì.
Cho nên, anh sẽ không hy sinh tự do của Caesar để đổi lấy cái gọi là ý thức bảo vệ của đại chúng.
Anh không cao thượng như vậy, anh chỉ ưu tiên suy nghĩ cho Caesar.
“Tôi chỉ nói đến thế thôi, hy vọng không gặp lại nữa.” Nói xong, Lý Hà Đồ xoay người vào khoang thuyền, rời đi.
Lý Hà Đồ dừng lại ở trên biển cách đó không xa, anh sợ Caesar nghe thấy tiếng đàn sẽ đến.
Nhưng mà cho đến tận khi du thuyền của Weidel rời đi, Caesar cũng không xuất hiện.
Ngày đó, Lý Hà Đồ ngắm nhìn mặt biển phương xa thật lâu, hộp đàn để ở một bên chưa từng mở ra.
Màn đêm buông xuống.
Bên cửa sổ sát đất của biệt thự, Lý Hà Đồ mặc quần áo ngủ ngồi một mình trên ghế.
Anh nghe tiếng sóng biển vỗ bờ, buồn ngủ nhưng không dám chìm vào giấc ngủ, anh sợ nằm mơ thấy Caesar, thấy Caesar.
Anh không thể nói rõ được đó là tâm trạng gì, hơi giống như một đứa bé nhìn thấy người bạn thân có một quả táo, anh dùng quả lê ngon đổi với người ta, người bạn vui vẻ đồng ý.
Sau đó anh về đến nhà mới phát hiện, bên trong quả táo là vàng.
Trong lòng vui mừng vì bạn hào phóng với mình, lại cảm thấy thứ chính mình tự cho là đồng giá trao đổi rất tầm thường.
Trong lòng khiếp sợ, không dám gặp người bạn kia.
Trăng sáng càng lên càng cao, sáng ngời treo ở chân trời.
Trong phòng rất yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng hít thở.
“Tuuu.” Một âm thanh trầm thấp, mơ hồ, như dò xét vang lên trong phòng.
Lý Hà Đồ ngẩn ra, lau mặt, tưởng rằng là mình nghe lầm.
“Đồ.” Lần này âm thanh lớn, giọng nói rõ ràng, mang sắc thái kiên định mạnh mẽ.
Sống lưng Lý Hà Đồ dựa trên lưng ghế thẳng đứng lên, ngồi ở chỗ đó không nhúc nhích.
“Đồ, anh sao vậy?” Thanh âm kia ngay tại bên người, rất gần, rất gần.
Lý Hà Đồ quay đầu lại một chút, vì vậy trong tầm mắt xuất hiện một chàng trai.
Cậu ngồi ở một bên ghế sa lon, cần cổ hơi cong nhìn anh hơi ngờ vực.
Mái tóc màu bạch kim tóc trong đêm tỏa sáng đặc biệt, giống như đeo một vòng ánh sáng.
“Sao em lại ở đây?” Âm thanh Lý Hà Đồ rất nhỏ, giống như sợ hơi lớn tiếng hơn một chút thì sẽ dọa người trước mắt này sợ quá chạy mất vậy.
Trong mấy năm mắc bệnh kia, ba mẹ nuôi cũng sẽ thường xuyên xuất hiện ở bên người anh như vậy, giống như bọn họ còn sống rất tốt, chân thật tồn tại ở bên người anh.
Nhưng mà, khỏi bệnh rồi, bọn họ cũng theo đó biến mất.
Anh không biết là sống ở ảo giác khiến mình hạnh phúc, hay là công việc trong thực tại cô độc này làm mình hạnh phúc.
Anh lạnh lùng nhìn người trước mắt, giống như như vậy thì có thể che giấu mình đang sợ hãi, sợ một lần nữa mất đi.
“Em không phải ảo giác.” Chàng trai giống như luôn cũng đọc được tiếng lòng anh, cậu đứng lên khỏi ghế sô pha, đi từng bước một tới trước mặt Lý Hà Đồ.
Lý Hà Đồ ngẩng đầu lên nhìn cậu, vẫn chết lặng bất động như cũ.
Chàng trai nắm tay Lý Hà Đồ lên, ấp nó lên mặt mình, tựa như cảnh sau khi đánh giết xong lần đó, Lý Hà Đồ đưa tay ra chạm vào mặt cậu, để xác nhận cậu thực sự còn sống.
Nhiệt độ trong bàn tay, xông thẳng vào mắt Lý Hà Đồ, làm băng tan đi, hóa thành một con sông ấm áp..
Truyện khác cùng thể loại
34 chương
105 chương
10 chương
24 chương
4 chương