Đồng kí ức
Chương 41
Những lo lắng, căng thẳng dần dần được thả lỏng, Phó Nghi Ân tự nhận mình không giỏi trong khoản tiếp xúc với người lớn nhưng không đến nỗi nào ngu ngơ. Tính ra, cô đã quen biết người nhà Trác Thiệu Ninh mười mấy năm rồi, dù khoảng thời gian lúc trước có sự xa cách nhưng đổi lại tình cảnh hiện tại của cô và dì Nguyệt, cũng coi như hòa hợp ăn ý , nói mãi một hồi cũng không hết chuyện. Nhân lúc hai người đàn ông vào thư phòng đóng cửa bàn việc riêng, dì Nguyệt dắt tay cô vào bếp, thủ thỉ giống như hai mẹ con.
“Nghi Ân, con thích ăn thêm món gì thì nói với dì nhé!”
Phó Nghi Ân chậm rãi thụt lùi về phía sau, sợ hãi nhìn con tôm càng lớn đang giẫy giụa trên bàn, lắp bắp không thốt nên lời.
“Dì ơi!...”
“Con sợ hả? Dì bỏ nó vào nồi luộc ngay đây” Dì Nguyệt xắn tay áo đeo bao tay vào, nhanh nhẹn chụp đầu con tôm bỏ vào nồi nước lạnh.
“Ở đây còn có một con nữa...” Phó Nghi Ân hốt hoảng cúi xuống chân mình, cô nhắm mắt nhắm mũi, lấy hết dũng khí dùng tay không bắt lấy nó.
“Coi chừng nó kẹp tay!!!” Dì Nguyệt chưa nói dứt câu thì ngón tay đã truyền đến cảm giác đau đớn, cô khốn đốn nhịn đau, toan vứt bừa nó vào nồi. Dì ngồi xổm xuống đất, nhặt tụi ghẹ xanh đang bò lúc nhúc trên nền, thấy cô bị kẹp liền lo lắng hỏi. “Con có sao không?”
“Dạ, không sao… Hình như cái lồng này bị thủng ạ”
Còn hình như cái gì nữa? Phó Nghi Ân trố mắt nhìn cái lỗ lớn rách tươm, thảo nào vừa xoay lưng lại thì tụi nó đã thoát ra ngoài.
“Xem như họ không lừa mình, hải sản hôm nay tươi sống thật. Dì nấu lẩu nhé?”
Dì Nguyệt cười tươi hóm hỉnh đáp, Phó Nghi Ân thấy dì lạc quan như vậy nhất thời cũng cười theo, nhiều hải sản thế này…
Dì Nguyệt giao việc lại cho cô,ôm theo cái rổ lớn ra ngoài trước nhặt rau nhúng lẩu, cô liền xung phong ở lại coi nồi nước luộc tôm và bắt những con còn đang bò dưới gầm bàn.
“Em đang làm gì vậy?”
Phó Nghi Ân đang cúi rạp người thò tay vào gầm bàn khều con ghẹ còn sót lại thì bị tiếng gọi làm cho giật mình, phản ứng quá nhanh nên đầu cô đập cái cộp vào cạnh bàn. Ôi chao!... Cô chỉ kịp ôm lấy đầu kêu oái oái, trừng mắt nhìn thủ phạm đang thản nhiên đứng bên cạnh, cô càu nhàu.
“Tại sao anh lại xuống đây?”
…
Trác Thiệu Ninh nhướng mày, khóe môi cong lên, anh khuỵu một chân xuống, một tay xoa chỗ bị đụng của cô, trầm ngâm không đáp. Phó Nghi Ân khó hiểu nhìn động tác dịu dàng cùng vẻ mặt kì dị của anh, anh không nhìn cô mà liếc mắt xuống gầm bàn, bắt lấy thứ nhiều chân đang cố gắng thoát thân kia.
“Em định làm gì với đống này đây?”
Nói xong anh chỉ về cái xô nông nước đựng đầy ghẹ càng xanh. Phó Nghi Ân toan đứng dậy, vì nãy giờ ngồi hơi lâu nên gót chân có cảm giác tê tê, cô lắc đầu nhún vai.
“Em có biết nấu mấy món này đâu”
“Rang hay luộc?”
Anh tranh thủ tắt bếp, cái nồi nước sôi sùng sục bắn nước tung tóe trên mặt bếp gas. Lúc này cô mới nhớ ra, lập tức chạy lại định mở nắp vung thì bị cánh tay của anh chặn lại.
“Cẩn thận nóng!!!”
Giọng nói của anh có chút lớn, khiến người lớn ngoài phòng khách bị kinh động, cô bất đắc dĩ cười trừ với mẹ anh, dì lật đật chạy vào thì thấy cảnh tượng con trai mình đang tranh gian bếp với bạn gái, nét mặt liền sa sầm xuống. Thân hình cao lớn của Trác Thiệu Ninh đứng chặn trước mặt, ngay cả đôi đũa cô cũng chẳng cầm được, bèn rụt rè kéo áo anh, mềm mỏng nói.
“Anh đứng ở đây làm sao em có thể nấu được?”
“Phó Nghi Ân, từ nay không cho phép em bước vào bếp nữa!!” Người nào đó bá đạo ra lệnh cho cô.
Cô biết lúc nãy do mình sơ suất nên ngoan ngoãn cúi đầu, bẽn lẽn phân trần.
“Là do em không cẩn thận, nhất định sẽ không có lần sau...”
“Hai đứa vẫn ổn chứ? Mẹ ra ngoài nhặt rau tiếp đây!” Nói xong, Dì Nguyệt mím môi cười, xoay lưng bỏ mặc cục diện rối rắm cho cả hai cùng giải quyết.
Đứng trước đầu sóng ngọn gió, Phó Nghi Ân đối với vẻ mặt này của anh đã quá quen thuộc, hai người giống như trở về những năm tháng ngày xưa, với tư cách một người anh trai bảo bọc cô em gái nhỏ trong lòng. Tuy bây giờ vai vế đã có sự thay đổi, cô đã chững chạc hơn, đã đứng bên cạnh anh với tư cách bạn gái nhưng thái độ của anh vẫn khẩn trương như trước, lo đông lo tây, cư xử đối với cô chẳng khác nào một đứa trẻ.
“Thiệu Ninh, lấy giúp em cái nồi này!”
Anh xoay lưng, với tay lên đầu nóc tủ, dễ dàng lấy cái nồi xuống mà không cần sự trợ giúp nào, chiều cao đúng là một lợi thế ưu việt.
“Thiệu Ninh, gia vị nhà anh để ở đâu?”
Phó Nghi Ân khẽ liếc mắt nhìn người đàn ông lầm lầm lì lì đứng bên cạnh. Hừ... Giận dỗi? Để xem anh có thể dỗi đến khi nào.
“Ngay trước mặt em kìa!" Anh tốt bụng nhắc nhở, giọng nói lạnh nhạt.
“Cám ơn!”
Phó Nghi Ân hừ mũi, lấy mắm muối và các gia vị cần thiết ướp số thịt bò đã cắt lát mỏng, luôn chân luôn tay sắp xếp các loại hải sản ra dĩa lớn.
Người nào đó thấy cô dửng dưng không thèm ngó ngàng gì đến mình bèn hạ giọng hỏi.
“Hấp gừng hay rang me?”
Động tác tay của cô khẽ chững lại, Phó Nghi Ân nheo mắt nhìn anh, vẻ mặt có chút nghi hoặc.
“Anh sẽ nấu?”
“Ừm” Anh đáp
“Ngoài thịt xào chua ngọt ra anh còn biết nấu thứ này nữa hả?” Cô không nể mặt còn che miệng cười.
“Em đừng có xem thường người đàn ông của mình”
“Em nào có!!!”
Cô bật cười thành tiếng, khoe hàm răng nhỏ đều, trắng xinh. Trác Thiệu Ninh ngây người trước nụ cười rạng rỡ của cô, đôi mắt đen láy của anh như nhuốm men say, anh nghiêng đầu giữ chặt gáy cô, cúi xuống chặn đôi môi mềm mại.
Những lời nói bị nuốt ngược vào trong, ngay cả hơi thở cũng bị chiếm giữ, hai mắt cô như phủ một lớp sương mỏng dần trở nên mơ hồ, anh ôm lấy tấm lưng mảnh khảnh của cô, dựa hẳn vào thành bếp, say sưa chìm đắm trong hương vị ngọt ngào từ cánh môi anh đào. Cô không thể chống cự được với sức lực cuồng nhiệt, bàn tay chặn trước lồng ngực phập phồng của anh biến thành những cái vuốt ve mềm mại.
Nụ hôn kéo dài hơn cả thế kỷ, hơi thở non mịn của cô trở nên yếu ớt, Phó Nghi Ân thở gấp, ngón tay đặt trên ngực anh khẽ trượt xuống, cả cơ thể mềm nhũn sắp xụi lơ. Bàn tay anh siết chặt eo nhỏ, mũi cọ xát chóp mũi phiến hồng của cô, khàn giọng rầu rĩ.
“Nghi Ân, cả ngày hôm nay anh chưa được hôn em...”
Phó Nghi Ân nghe những lời thân mật không nhịn được mặt đỏ ửng đến tận mang tai, cánh môi hơi sưng vểnh lên, nắm đấm nhỏ rơi trên khuôn ngực rắn chắc, nhỏ giọng kháng nghị.
“Buông em ra!”
“Hấp gừng hay rang me?”
Tâm tình anh biến chuyển tương đối tốt, giọng nói cũng dịu dàng hơn hẳn.
“Tùy anh!!!”
“Hả?”
Phó Nghi Ân thẹn quá hóa giận, lại ở tình thế trong vòng vây của quân địch, xấu hổ không dám ngước lên nhìn anh, lúng túng đến mức hai vành tai đỏ ửng cả lên, thẹn thùng cụp mắt trốn tránh ánh mắt thâm tình, cuốn hút của anh, trống ngực dội vang rộn ràng.
Ngoại trừ việc ngoài ý muốn trong phòng bếp, mọi thứ đều diễn ra trôi chảy, bữa trưa được chuẩn bị giống như một bàn tiệc nho nhỏ. Ăn xong, dì Nguyệt không giữ cô lại lâu mà chủ động thì thầm nhỏ bên tai cô.
“Mang về cho mẹ con, nói là chiều nay dì chờ bà ấy ở trung tâm văn hóa”
Phó Nghi Ân vui vẻ nhận lời, cô cám ơn dì rồi chào tạm biệt ra về. Trác Thiệu Ninh nói với mẹ mình mấy câu, xoay người nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Phó Nghi Ân. Giữa trưa nhưng ánh nắng không chói chang cho lắm, hai bóng người chậm rãi thả bước dưới những tán cây ven đường.
“Anh về đi, tối nay đừng làm việc nữa mà sắp xếp đồ đạc trở về nhà”
“Tại sao?”
Cô nhón chân lên chỉnh lại cổ áo sơ mi cho anh, dịu dàng đáp. “Không phải đã giải quyết khúc mắc với mẹ anh rồi sao? Đang yên đang lành dọn ra ngoài làm gì? Anh ở đây em cũng yên tâm hơn...”
“Không cần thiết, anh thấy hiện tại rất thuận tiện”
“Thuận tiện chỗ nào?”
Trác Thiệu Ninh dùng chìa khóa trong túi của mình, mở cổng nhà cô. Phó Nghi Ân còn đang thắc mắc vì sao anh lại có chìa khóa cổng thì anh đã mang cô bước vào nhà.
Mẹ cô vừa bước xuống cầu thang, thấy hai người tay trong tay liền lên tiếng.
“Sao về sớm vậy?”
“Mẹ ăn cơm chưa ạ? Con có mang một ít hải sản về. Dì Nguyệt còn nhờ con nhắn với mẹ: chiều nay dì ấy chờ mẹ ở trung tâm văn hóa” Phó Nghi Ân lém lỉnh chạy đến nắm tay mẹ, e dè thầm quan sát sắc mặt của mẹ mình.
“Ừm, mẹ biết rồi!”
Trác Thiệu Ninh bước đến bên cạnh cô, lễ phép cúi đầu.
“Dì đã ăn trưa chưa ạ?”
“Dì mới ăn rồi! Hai đứa định đi đâu sao?”
“Dạ, con định đưa Nghi Ân đi dạo một lát”
Phó Nghi Ân trố mắt nhìn anh, trong lòng cảm thán “Đi dạo? Vào giữa trưa nắng này!!! Anh chàng này thật biết tìm lí do...”. Cô che miệng nén cười.
Mẹ cô từ dạo đó vẫn làm mặt nặng mặt nhẹ với anh. Mặc dù không thể hiện nhiều ra ngoài nhưng mỗi khi cô muốn đến nhà anh phải thông qua sự cho phép, hứa hẹn đúng giờ phải có mặt ở nhà thì mẹ mới bằng lòng.
Trác Thiệu Ninh đối với thái độ của mẹ cô làm như không thấy, da mặt dày lên theo thời gian, vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh cùng sự kính cẩn ở trước mặt mẹ cô.
“Ừm, ngày nghỉ về muộn một chút cũng không sao”
Mẹ cô gật đầu, xoay người vào bếp lấy ra ấm phích lớn, cô còn chưa kịp hỏi thì mẹ đã lên tiếng căn dặn.
“Mang cái này về uống dần, dạo này dì thấy con không được khỏe, nhớ, làm việc gì cũng phải nghĩ đến sức khỏe. Con gái dì không thể gả cho một người đàn ông trong lòng chỉ có sự nghiệp”
Chiêu thức giáo huấn vừa nhẹ nhàng vừa thấm thía, đây đối với Trác Thiệu Ninh coi như là một lời cảnh báo, anh nhận thấy dạo này mình có hơi bận thật. Anh trầm lặng quay sang nhìn cô, lồng những ngón tay mình đan xen những ngón tay mềm mại của cô, ánh mắt ôn nhu, thâm tình.
“Cám ơn dì, con biết điều gì là quan trọng nhất trong cuộc đời, con sẽ không bao giờ để bỏ lỡ”
Phó Nghi Ân không khỏi thẹn thùng cúi xuống nhìn nơi hai bàn tay của cô và anh đan chặt vào nhau. Khóe mắt cô ánh lên những tia nước mông lung, xúc động sụt sùi, thanh âm phát ra có chút nghẹn ngào.
“Thiệu Ninh...”
“Đi đi, mẹ còn phải đóng cửa nghỉ trưa”
Không có người mẹ nào không hiểu tính tình con cái, Lâm Minh Tuyết dõi theo từng bước chân con gái lớn lên, cũng biết trước kia ngoài Phó Lưu ra, con bé chỉ nghe lời một mình thằng bé Thiệu Ninh. Bà chỉ hi vọng tình cảm đơn thuần của tụi nhỏ sẽ không vì khoảng cách thời gian mà thay đổi.
“Thưa dì, tụi con đi đây!”
Anh cúi đầu lễ phép thưa, tay nắm tay cô bước ra khỏi cổng. Khi ngồi yên vị trong xe, anh cẩn thận thắt dây an toàn cho cô, rồi khởi động xe xoay bánh chạy bon bon trên đường.
“Đi đâu vậy anh?”
“Hẹn hò”
“Hả?”
“Không phải em nói muốn đi chơi sao?”
“Đi chơi cái gì? Trưa nắng chang chang này mà đi đâu…ở nhà còn sướng hơn đó!”
Thật hết nói nổi, ai còn có tâm trạng nghĩ đến chuyện hẹn hò vào lúc này chứ?
Bàn tay anh đặt trên vô - lăng bỗng đánh ngược một vòng, lập tức hướng xe rẽ trái. Lúc này, anh mới quay sang nhìn cô, thản nhiên buông lời.
“Nghe lời em hết, về nhà thì về nhà. Vậy cũng tốt, anh có thể quang minh chính đại ôm em mà không sợ người khác nhòm ngó”
“Nói cái gì vậy hả?”
Hai má cô nóng bừng, tức giận cũng rất đáng yêu, tâm tình của anh phơi phới hẳn lên, thoải mái cười sảng khoái, ánh mắt chực chờ dán lên gương mặt ngượng ngùng của cô.
Xe tăng tốc trên đường núi, chẳng mấy chốc đã về đến nhà, anh cởi dây thắt an toàn, sau đó mở cửa xe. Phó Nghi Ân hậm hực liếc anh, có cảm giác như mình đang dẫn đường cho hươu chạy… À!!! Không phải, là dẫn sói vào cửa mới đúng.
Cánh cửa chưa kịp mở ra, Trác Thiệu Ninh đã ôm lấy thắt lưng mảnh khảnh của cô, ép sát vào cửa. Hơi thở còn chưa ổn định thì đôi môi mềm mại đã bị chiếm đoạt. Sức lực của anh rất lớn, dường như muốn nhấn chìm cô, đầu lưỡi của anh thô lỗ cạy hàm răng trắng nõn của cô luồn vào bên trong quấn quýt lấy đầu lưỡi trơn mềm. Cô ngửi thấy mùi thuốc lá thoang thoảng trong khoang miệng, mày lập tức nhíu lại, toan đẩy anh ra.
“Anh lại hút thuốc?”
Nhìn vẻ mặt cô nghiêm túc, anh xuống nước hạ giọng, thành thật khai báo
“Lúc em rửa chén với mẹ trong bếp, anh có cùng cha hút một điếu”
Đương nhiên, Phó Nghi Ân không hài lòng với câu trả lời qua quýt của anh, cô khụt khịt mũi.
“Ngụy biện!!!”
“...”
“Đừng có đánh trống lảng nữa… Em không thèm tin anh nữa đâu”
Cô vùng vằng đẩy tay anh ra, Trác Thiệu Ninh không biết phải làm sao để dỗ dành cô, vừa ôm vừa bế bổng cô lên, ngồi xuống ghế sô - pha, cô hậm hực tránh né vòng tay của anh, càng bị lực đạo ôm siết. Vẻ mặt anh âm trầm cúi xuống cọ vào chóp mũi của cô, hơi thở nhè nhẹ phả lên mặt cô nóng ran. Phó Nghi Ân vẫn chưa nguôi ngoai, ghét bỏ đẩy mặt anh ra.
“Đừng có làm bộ làm tịch, em sẽ không dễ dàng bỏ qua cho anh đâu”
“Vậy sao?”
Trác Thiệu Ninh cụp mí mắt, khóe môi nhếch thành đường cong hoàn mỹ, bờ môi ấm nóng của anh từ từ trượt xuống cổ, hơi thở trở nên gấp gáp khiến trái tim cô như sắp rơi ra khỏi lồng ngực. Đầu anh vùi vào cần cổ của cô, cả thân thể mềm mại phủ phục dưới người anh, thân thể anh trở nên căng cứng, hô hấp nặng nề, trút những cái hôn da diết, dịu dàng lên da thịt trắng ngần, cuối cùng anh khẽ than nhẹ, áp môi lên môi cô cắn cắn.
Phó Nghi Ân bị hôn đến mê muội, giương đôi mắt ướt át, phiếm hồng lên nhìn anh, cánh môi run rẩy mấp máy...
“Anh thật xấu! Nhích lên một chút a… Em thở không được”
Anh hài lòng với thái độ ngoan ngoãn của cô, nhổm người dậy, ngón tay khẽ chạm lên gò má ửng hồng, luyến tiếc không muốn rời xa. Da mặt Phó Nghi Ân tương đối mỏng, không dày dặn như người nào đó, bèn thẹn thùng đẩy ra. Cô cảm thấy ngay cả tâm tư nhỏ của mình cũng không giấu được anh.
“Lại làm sao?”
Nhìn nụ cười thỏa mãn của anh, cô chỉ muốn tìm một cái lỗ chui xuống. Quá mất mặt!!!... Cổ họng cô nghẹn lại, giọng ỉu xìu như con muỗi vo ve.
“Em khát nước”
Truyện khác cùng thể loại
98 chương
124 chương
37 chương
54 chương