Ngày 20 tháng 7 năm 1994, giữa giờ chiều, nhà sách phía nam. Cùng ông chủ cò kè mặc cả nửa ngày, cuối cùng mới ngã giá mười tám nguyên đạt thành hiệp nghị. Tiếp theo Chu Lâm lôi ra một đống lớn tiền xu bắt đầu đếm. “Tôi nói, cậu không có tiền giấy sao?” Ông chủ nhăn mày cầm lấy từng đồng tiền xu. Chu Lâm cười hì hì lắc đầu, không để ý ông chủ bất mãn, vùi đồng chia tiền xu thành từng đống. Ông chủ bất đắc dĩ đành cùng đếm, cảm thấy người yêu sách thường là những kẻ quái dị, cho nên không tiếp tục truy cứu. Bỏ trọn bộ tranh nhiều tập mua được vào ba lô, chỉ cần cởi đồng hồ là có thể trở về. Nhưng chưa tới hạn ba giờ, cảm giác chơi chưa đã nên Chu Lâm quyết định đến quán nhỏ lân cận mua sắm tiếp. Trong tay còn lại mười lăm đồng tiền, cũng chính là mười lăm đồng cuối cùng mình có thể sử dụng ở năm 1994. Tuy rằng khi trở về có nhiều cách để đổi qua tiền cũ, nhưng cái gì cũng có hạn mức. Có nên đi thẳng đến năm 99 lúc nhân dân tệ được phát hành hay không? Chu Lâm bắt đầu do dự. 94 đến 99, ít nhất là năm năm, nếu cứ trực tiếp bỏ qua như vậy, cảm giác thực lãng phí, có thể bị trời phạt. Suy nghĩ lung tung, Chu Lâm đã đi đến tiệm ăn ngày xưa mình hay tới. Kêu một chén chè đậu xanh cùng một dĩa mì xào__ lúc này xem ra đã quá giờ ăn trưa, nhưng đối với Chu Lâm mà nói, cũng chính là bữa khuya. Từ từ tốn tốn mà ăn tổng cộng cũng chỉ mới ba đồng rưỡi, Chu Lâm nhàn nhã lại tiếp tục kêu thêm một phần sủi cảo chiên cùng một chén sữa đậu nành lạnh, trong lúc chờ đợi quán nhỏ đã có người lục tục kéo vào, hẳn là các quán xung quanh đã đến giờ đóng cửa ăn cơm. Năm cái bàn rất nhanh đã bị người ngồi đầy, người mới vào liền cùng y ngồi chung một bàn. Chu Lâm nhàn đến vô sự liền lấy sách từ trong ba lô ra, vui vẻ xem xét chiến lợi phẩm mười ba năm rồi mới cầm được. Qủa nhiên là giấc mộng hảo huyền! Chu Lâm một mặt cảm động, một mặt lại cảm thấy may mắn vì sách không đến tay mình của hiện tại, nếu không cho dù lúc ấy có quý trọng, 13 năm sau cũng không biết đã đi đến nơi nào. Cho nên đây là vận mệnh a, vận mệnh ~ Chu Lâm nghĩ nghĩ, cuối cùng ngẩng đầu lên, tiếp theo liền bị người đối diện không biết đến từ lúc nào làm cho hoảng sợ. Đoan, Đoan Mộc Thanh Lỗi? (vận mệnh a, vận mệnh~) Thiếu niên ngồi ngược sáng, nhưng khuôn mặt nho nhỏ vẫn rõ ràng. Tóc ngắn cùng đôi mắt phượng, nhìn thẳng tắp vào Chu Lâm. Hắn, hắn sao lại ở nơi này? Hẳn nên giả bộ không biết đi? Nhìn mình làm gì? Chẳng lẽ nhận ra mình? Một loạt câu hỏi như kênh tin tức trên TV lần lượt xoẹt qua trong đầu. Sau ba giây ngắn ngủi, Chu Lâm quyết định, chỉ cần đối phương không có bất kỳ hành động nào, như vậy mình cũng án binh bất động. Chắc gặp ở chỗ này cũng là ngẫu nhiên? Chu Lâm nghiêng đầu nhìn mặt đất, cố gắng không đối diện với thiếu niên. Sau vài phút giả như không có việc gì, cuối cùng sủi cảo cũng bưng ra, Chu Lâm gắp một miếng chấm một chút dấm chua, cho vào miệng. “Vừa rồi…quyển sách kia, hay không?” “Khụ, khụ.” Bởi vì không nghĩ đối phương sẽ bắt chuyện với mình, Chu Lâm uống một ngụm nước, khôi phục bình tĩnh ngẩng đầu, phát giác thiếu niên mặt không biến sắc như trước nhìn mình. Tiểu học chỉ gặp qua một lần, sau bốn năm hẳn là đã quên rồi chứ. Nhưng nếu quả thật đã quên, thì chẳng lẽ Đoan Mộc Thanh Lỗi là dạng người tràn đầy hứng thú với người xa lạ sao? Chu Lâm không dám khẳng định, trước mắt lấy sách đã bỏ vào ba lô ra nói: “A, cậu nói quyển này sao?” “Ừ.” Đoan Mộc Thanh Lỗi gật gật đầu. Chu Lâm đưa sách qua, “Không biết người khác cảm thấy thế nào, nhưng tôi thì rất thích.” “À, cám ơn.” Đoan Mộc Thanh Lỗi tiếp nhận, thật cẩn thận lật vài tờ, trên mặt dần dần toát ra biểu cảm thất vọng “Cái gì vậy, thì ra là truyện tranh nhiều tập”. Nếu là trước đây, phản ứng như vậy sẽ khiến mình không vui, nhưng hiện tại Chu Lâm lại cảm thấy thái độ thẳng thắn của Đoan Mộc Thanh Lỗi vô cùng dễ thương, không khỏi mỉm cười, nhẹ nhàng rút sách từ tay hắn về. “Không có hứng thú sao?” “Ừ. Mấy thứ này không phải dành cho con nít sao?” Thiếu chút nữa cười ra tiếng. Rõ ràng chính mình vẫn là một đứa nhỏ, lại còn nghiêm trang nói ra câu này. Chu Lâm cắn một ngụm sủi cảo, cười trừ “Cũng là ước ao của người lớn nha.” Đoan Mộc Thanh Lỗi lặng yên một chút, cúi đầu, chắc là không thể lý giải được, cho nên không nói gì nữa, mà rút ra một đôi đũa từ ống trúc, trộn trộn dĩa mì vừa được bưng lên. Xem ra chỉ là trùng hợp gặp được. Bìa quyển sách kia nhìn có vẻ rất thu hút, nên nhất thời có hứng thú cũng là chuyện thường. Chu Lâm âm thầm nghĩ. Một khi đã vậy, chỉ cần ăn cho xong rồi trả tiền chạy lấy người, lần sau có xuyên không thì kéo xa khoảng cách một chút, nếu không xuất hiện với tần suất cao, hắn sẽ hoài nghi … Một phen tính toàn đứng dậy, đang muốn kêu ông chủ tính tiền thì thiếu niên đang cắm cúi ăn đột nhiên ngẩng đầu nhìn Chu Lâm: “Chú, có phải chúng ta đã từng gặp nhau?” Chu Lâm đứng ngây người. ___Chú? Bốn năm trước còn gọi mình là ca ca giờ lại kêu chú? Mình già như vậy sao? Thằng nhóc này là cố ý hả? Không, không đúng, trọng điểm không phải chỗ này. Chu Lâm cố tình nhíu mày suy nghĩ, giả bộ yên lặng nửa ngày, mới trả lời Đoan Mộc Thanh Lỗi: “Hình như… không có. Trí nhớ của tôi rất kém, không có ấn tượng gì…” Nhìn cậu có chút thất vọng, đột nhiên cảm thấy không đành lòng, liền vớt vát: “A, nhưng mà… Nếu cậu ở gần đường Kế Quang, thì cũng có thể, bình thường tôi đi làm hay đi ngang qua đó.” Mình đương nhiên biết nhà Đoan Mộc Thanh Lỗi ở đường Kế Quang, nếu như vậy, có thể vì sự xuất hiện của mình sau này tìm được lý do giải thích, tiện đà thu nhỏ lại sự nghi ngờ, quả thật là câu trả lời hoàn mỹ. “Thật sao?” thiếu niên tin lời Chu Lâm vừa nói, “Khó trách tôi cảm thấy chú thật quen. Tôi ở đường Kế Quang.” “Vậy khó trách.” Lại khẳng định, Chu Lâm cảm thấy đứa trẻ này thật dễ lừa gạt. Nhưng mà đã gây chú ý, sau này phải cẩn thận một chút. Cảm thấy thiếu niên đã không còn nghi hoặc, Chu Lâm yên tâm thoải mái trả tiền rời đi, tìm một ngõ nhỏ vắng người, cởi đồng hồ xuống. Đồng hồ để ở đầu giường chỉ bảy giờ rưỡi tối, nhưng hôm nay đã ngây người ở quá khứ gần sáu bảy giờ, cho nên vừa thấy bên ngoài sập tối, mí mắt liền bất giác bắt đầu dính lấy nhau. Chu Lâm ngáp thật to, cởi quần áo mùa hè ra mới run rẩy tiến vào ổ chăn ấm áp, ngủ say sưa. Trong mộng chợt thấy Đại tướng quân trong series tranh nhiều tập nhiều năm trước, cùng với mỹ thực ngon đến làm cho người ta rơi lệ, hình như còn có một nhóc con khóc nhè hay là thiếu niên mắt phượng… Chính là ai biết được, bởi vì tỉnh lại sẽ quên mất.