Dòng Họ Nhà Em- Truyện Ma
Chương 2
Trong đêm đó ông mang đồ rời khỏi nhà ông Nhơn, để lại cái xác cậu con trai đầy máu và những nỗi lo sợ mơ hồ cho cả gia đình. Tuy nhiên, ngày hôm sau không thấy ông thầy trở lại.Ông Nhơn quyết định mang xác cậu Chiếu ra chôn ở bụi tre dưới bến sông, gần chỗ ngôi nhà sàn, cũng tẩn liệm cho cậu đàng hoàng. Chỉ có sự lạ là khi lau sạch máu trên người cậu, mọi người phát hiện ra đôi mắt của cậu đã bị móc mất, và trên lỗ tai của cậu có một vết sẹo hình trăng khuyết rất lạ. Nhưng mọi người cũng nhanh chóng bỏ qua chi tiết đó và nhanh chóng chôn cậu đi, người đã mất để suốt hai ngày bắt đầu bốc mùi khá mạnh. Khi đào đất để chôn cậu, những người làm trong nhà thấy rất lạ vì sao đất chỗ bụi tre có vẻ như mới vừa đào xong, bên dưới bụi tre còn để lại rất nhiều những mẩu giấy màu vàng vàng đã bị đốt cháy nham nhở còn lại tàn tro.Tuy nhiên, vì sợ bị la rầy nên những người thợ vẫn cố gắng làm cho xong.
Còn về phần cô Tiến, ông chủ không dám tha cho cô, cũng không dám mang lên huyện, nên đành nhốt cô vào nhà kho chờ xử lý sau. Từ lúc bị nhốt vào kho cô chẳng nói tiếng nào, chỉ im lặng quay mặt vào vách tường thở dài.
Từ hôm cậu Chiếu chết đến nay đã hơn một tháng, những sự việc lạ lùng bắt đầu diễn ra ở ngôi nhà của ông bà Nhơn. Đầu tiên là chị vú em trong nhà kể lại, có hôm chị đưa mấy cô cậu chủ nhỏ trong nhà xuống nhà sàn dưới bến sông để ngủ trưa cho mát, lúc đang thiu thiu chợp mắt thì cậu Quang, là con út của ông chủ mới 6 tuổi cứ ngồi quay mặt ra cửa sổ nói chuyện một mình. Chị hỏi thì cậu trả lời là ngoài bụi tre có một bạn nhỏ cỡ tuổi cậu đang rủ cậu ra đó chơi nhưng khi chị nhìn ra thì chẳng có ai. Từ hôm đó chị cũng thấy rờn rợn không dám cho các cậu ra nhà sàn chơi nữa.
Sau đó tới lượt bà Dâu, mẹ cô Tiến, mang cơm ra nhà kho cho cô, lúc bà nhìn vào khe cửa thấy cô xõa tóc dài thật dài, ôm một cái gối miệng lát lẩm nhẩm như ru con. Bà sợ điếng hồn, xô cửa chạy vào thì thấy cô đang nằm ngủ. Bà cho là mình thần hồn nát thần tính thôi nên cũng không để ý lắm. Nhưng từ hôm đó, bà lại càng cố tìm cách van xin ông chủ tha cho con gái bà. Bà chủ cũng thấy tội nghiệp cô Tiến, bị nhốt trong nhà kho cả ngày, bà định bụng đợi ông làm xong lễ ăn mừng nhà mới sẽ xin ông thả cô ra. Nhưng bà không ngờ, bà chưa kịp cầu xin giùm cô, thì cô đã ra đi, một cái chết đầy ám ảnh.
Trưa hôm đó, ông Nhơn làm lễ cúng kiếng ăn mừng nhà mới, mọi người đang tụ tập uống rượu ở nhà trên, không ai hay rằng ở cái căn nhà kho khuất phía sau nhà, phía gần chuồng heo, cô Tiến đã treo cổ bằng cách xé nhỏ cái mền thường dùng ra làm dây, cột vào xà ngang của nhà kho. Đến khi bà Dâu, mẹ của cô mang thức ăn trưa ra cho con gái thì thấy con mình đang treo lủng lẳng giữa nhà kho. Không ai biết vì sao cô lại treo cổ, nhưng hãi hùng nhất với những người nhìn thấy khung cảnh đó chính là mắt cô trợn ngược, nhưng lưỡi không lè dài ra như những người chết thông thường mà răng cô cắn rất chặt, cắn nát cả môi, tóc cô xõa dài ra,trong miệng cũng ngậm một lọn tóc rất dài.
Mới hơn một tháng mà đã có hai cái chết, ông Nhơn rất phiền lòng, ông tự hỏi mình có sai không khi quyết định xây nhà mới? Đứng nhìn cảnh hai vợ chồng ông bà giúp việc vật vã trước cái chết của con gái, ông cũng thấy không nhẫn tâm. Ông cho người lên chợ mua một cái hòm loại tốt cho cô, cũng cho thêm vợ chồng ông Phát ít tiền để lo chôn cất cho cô Tiến. Lúc mọi người đặt cô vào hòm, kì lạ là không ai đóng được cây đinh lên nắp quan tài, tất cả mọi người đều thấy rất lạ. Có lẽ nào cô Tiến chết oan nên không được siêu thoát? Ông Phát và bà Dâu thì sợ hãi ra mặt khi không tài nào đóng đinh vào quan tài con gái. Ông bà Nhơn nghe chuyện bèn đến thắp hương cho cô.
Ông thì thầm trước quan tài " Bác biết con có chuyện ấm ức, nhưng lúc con còn sống không chịu nói ra để bác giúp con. Giờ con đã mất, nếu con có thương cha mẹ con thì con nên đi đầu thai, đừng luyến tiêc nữa con ơi. Cứ vậy hoài cha mẹ con không chịu nổi đâu.Người chết thì oán hận cũng nên bỏ xuống".
Không ngờ sau khi ông thắp nhang xong thì người ta lại đóng đinh được vào nắp quan tài. Đột nhiên, chị vú em của nhà ông quỳ sụp xuống lạy ông và khóc lóc xưng rằng "Con là Tiến đây bác ơi, mẹ con con chết oan lắm bác ơi. Hu hu hu. Bác ơi con lạy bác, bác tìm con của con đi bác....Hu hu hu. Là ông Sủn hại chết mẹ con con, là ông ta, là ông ta" Rồi đột ngột, bà vú em bật ngửa ra, mắt trợn trắng, người co giật rất mạnh, người ta nghe bà gào thét chửi mắng ai đó rất kinh khủng. Tay chân của bà gấp lại theo một góc kì dị, người bà vặn vẹo không ngừng nhưng đầu thì cứ dán chặt xuống đất, không xoay đi đâu được.
Ông Nhơn thấy tình hình như vậy bèn bảo bà Nhơn và bà Dâu dẫn hết các con về nhà, khóa chặt cửa buồng lại. Ông và mấy người giúp việc trai tráng cùng với ông Phát tìm cách đè bà vú em xuống đất không cho giãy dụa nữa và sai thằng giúp việc chạy ngay ra đình làng mang thanh đao thờ phụng ở ngoài đình vào nhà cho mượn. Khi ông từ ở ngoài đình làng vào tới nơi, bà vú em đột ngột nằm yên thở dốc và thôi giãy dụa, tuy nhiên miệng bà vẫn gầm gè liên tục. Ông Nhơn và ông từ nhanh chóng cho người làm khiêng bà lên cái giường trước bàn thờ ở nhà chính, đặt cây đao thờ bên cạnh bà và cắt người trông coi bà vú em trong lúc những người khác lo đóng nắp quan tài cô Tiến và mang cô đi chôn.Không hiểu sao ông Phát lại cầu xin ông hãy chôn cô Tiến cũng ngay tại chỗ bụi tre dưới bến sông, cách nơi người ta chôn xác cậu Chiếu vài bước chân.
. Về phần bà vú em, chiều hôm đó bả tỉnh lại, bà kể rằng đang đứng xem người ta tẩn liệm cô Tiến thì tự nhiên bà thấy người xây xẩm, rồi lúc lờ mờ ngã xuống, bà thấy ngoài cửa có rất nhiều người kì dị đang đứng. Từ đó trở về sau thì bà không còn nhớ gì nữa hết.
Thấy có nhiều sự lạ, ông Nhơn bắt đầu nghi ngờ ông thầy Sủn, ông quyết định trước khi ông tìm hiểu được sự thật chuyện gì đã xảy ra, ông bắt mọi người trong nhà không ai được đồn đãi ra ngoài. Còn về phần bà vú em, ông cho bà một số tiền khá lớn và giới thiệu bà sang nhà người bạn ông ở ngoài chợ tỉnh để giúp việc. Cùng lúc đó, con trai cả của ông báo tin sẽ về thăm nhà cùng với thầy dạy học của cậu. Ông tạm gác chuyện cái chết của cô Tiến sang một bên để chuẩn bị đón thầy của con trai, người sẽ là ân nhân của cả nhà ông về sau.
Truyện khác cùng thể loại
27 chương
54 chương
105 chương