Vu Đông đỡ cái bụng lớn của Nhậm Hân Hân xuống xe. "Không sao đâu! Chỉ mới năm tháng thôi mà, không cần phải cẩn thận như vậy đâu." Nhậm Hân Hân nói. "Cậu nhìn mà xem, bụng cậu đã lớn lắm rồi." Nếu không phải đã biết trước Nhậm Hân Hân sẽ sinh một đứa con gái, thì Vu Đông cũng đã nghĩ là Hân Hân sinh đôi rồi. "Là do bé con có hơi lớn chút thôi mà." Nhậm Hân Hân sờ bụng với vẻ mặt đầy yêu thương. "Gì mà bé con có hơi lớn chứ! Là do cậu thèm ăn thì có! Mình nghe Hiểu Nguyệt nói rồi, cậu toàn nhân lúc cậu ấy ngủ mà lén ăn thôi." Vu Đông dặn dò, "Lần trước đi khám thai không phải bác sĩ đã nói rồi sao? Ăn nhiều như vậy khi sinh sẽ không tốt cho đứa bé, sau này cậu phải tiết chế lại cho mình!" "Không sao mà, cùng lắm thì mổ cũng được." Nhậm Hân Hân cũng chẳng để ý. "Không phải bác sĩ nói đẻ thường sẽ tốt cho đứa bé hơn à?" Nếu là Hướng Hiểu Nguyệt, Vu Đông chắc chắn cô ấy sẽ nói sinh mổ sẽ để lại sẹo. "Cái đó... Thôi được rồi, sau này mình sẽ ăn ít hơn một chút." Nhậm Hân Hân do dự một lát rồi nói. Vừa dứt lời thì cũng đã đến cửa thang máy, hai người bước vào thang máy đi đến khu mua sắm ở tầng năm, đi thẳng vào một cửa hàng chuyên bán đồ cho trẻ sơ sinh. Hai người mới đi dạo một vòng mà Nhậm Hân Hân đã không nói nên lời: "Sao đồ cho trẻ con lại đắt đến vậy chứ?" "Trẻ con lúc nào cũng rất quý giá mà!" Vu Đông cũng cảm thấy ngạc nhiên vì đồ của trẻ em rất đắt tiền. "Vậy thì chúng ta mua một ít thôi cũng được." Nhậm Hân Hân do dự nói, "Mua bình sữa trước đi." Nhậm Hân Hân chọn một bình sữa khá đắt tiền, sau đó bỏ một vài thứ cô đã chọn trong xe ra ngoài. Vu Đông trực tiếp bỏ lại mọi thứ vào xe đẩy, trách: "Chọn cả nửa ngày làm gì rồi cũng đặt lại chỗ cũ." "Mấy thứ này đắt quá, đến lúc bé con ra đời vẫn còn rất nhiều thứ cần phải tiêu tiền nữa." Nhậm Hân Hân giải thích. "Cứ coi như mình mua tặng là được." Vừa nói Vu Đông vừa đẩy xe đến quầy thanh toán. "Làm vậy sao được?" Nhậm Hân Hân từ chối. "Sao lại không được? Hướng Hiểu Nguyệt nói sau này sẽ chi tiền sữa cho cục cưng của chúng ta đấy." Vu Đông giơ tay ngăn Nhậm Hân Hân vẫn đang từ chối, bảo, "Còn nói là sau này cả ba chúng ta sẽ cùng nhau nuôi bé con nữa." "Nhưng mà..." "Không nhưng nhị gì hết, nhận sự giúp đỡ của bạn bè cũng là một cách để thể hiện tình bạn đấy!" Nghe Vu Đông nói thế, Nhậm Hân Hân cũng không kiên trì thêm nữa. Đến lúc thanh toán, Nhậm Hân Hân thấy Vu đông cầm một bình sữa có hình con voi, buồn cười nói: "Cậu thích trẻ con như vậy, đợi khi nào Hạ Phong về rồi các cậu cũng sinh một đứa luôn đi." "Thật ra là mình rất muốn." Vu Đông trả lời. "Sao thế? Hạ Phong không đồng ý à?" Nhậm Hân Hân ngạc nhiên nói. "Chúng mình còn chia phòng ngủ đây này! Sinh con à, xa vời quá." Vu Đông nhún vai. "Cũng đúng, các cậu vừa kết hôn thì Hạ Phong lại phải đi Mỹ rồi. Nhắc mới nhớ, có phải anh ấy gần về rồi không?" Nhậm Hân Hân nhớ rõ lúc trước Thiệu Nhất Phàm có nói, Hạ Phong sẽ về trước hoặc sau Giáng sinh. "Ừ, chắc là tuần sau, nhưng mà cụ thể ngày nào thì mình cũng không rõ." Hai người vừa nói chuyện, vừa hay lại đi đến trước cửa hàng bán ví da của đàn ông. Vu Đông nhìn một lát, do dự không biết có nên đi vào hay không. "Cậu muốn mua quà cho Hạ Phong à?" Nhậm Hân Hân đoán. "Ừ." Vu Đông thừa nhận. "Đi vào đi!" Nhậm Hân Hân nói, "Lần trước người ta đã gửi cho cậu cả đống đồ rồi, đến lúc về cậu cũng phải mua thứ gì cho anh ấy chứ!" Vu Đông suy nghĩ một lát, thấy lời của Nhậm Hân Hân cũng đúng, liền đẩy xe vào cửa hàng. Nhậm Hân Hân đang ngồi nghỉ ở khu nghỉ ngơi, một mình Vu Đông loanh quanh trong cửa hàng, cuối cùng cũng chọn hai cái ví da. "Cậu thấy cái nào được hơn?" Vu Đông cầm hai cái đi hỏi Nhậm Hân Hân. Nhậm Hân Hân quan sát một hồi, chỉ vào một cái nói: "Cái này nhìn có vẻ ổn hơn đấy." "Trông có thường quá không?" Kiểu dáng của chiếc ví rất đơn giản hào phóng, nhưng lại có cảm giác quá tầm thường. "Không phải ví tiền của đàn ông cái nào cũng đều như vậy sao?" Nhậm Hân Hân nói. "Chào chị!" Một nhân viên trong cửa hàng nghe được cuộc nói chuyện của hai người, cười giới thiệu, "Ví tiền của cửa hàng chúng tôi đều là của những hãng may cao cấp. Nếu như chị cảm thấy kiểu này có hơi đơn giản thì có thể tự mình thiết kế theo kiểu mà chị thích, hoặc là có thể thêm một số đồ trang trí nhỏ." "Đồ trang trí? Ví dụ như là gì?" Vu Đông cảm thấy hứng thú. "Chúng tôi có thể thay đổi màu sắc, hình dáng của phần kim loại, hoặc có thể trang trí hoa văn trên da ví." Nhân viên cửa hàng giới thiệu. Vu Đông nhìn ví tiền đang cầm trên tay, chỉ là chiếc ví thuần một màu đen, không có lấy phần cứng kim loại nào cả, cô suy nghĩ một lát rồi nói: "Vậy cô giúp tôi làm một hoa văn mờ đi." "Được ạ, chị muốn vẽ hình gì?" "Một con cá, ở cả hai mặt." Vu Đông nói. "Vâng ạ, vậy mời chị sang bên này để thanh toán." Vu Đông trả tiền xong, nhân viên cửa hàng dặn cô ba ngày sau tới lấy. Vu Đông gật đầu, đẩy xe quay lại khu nghỉ ngơi. "Cá? Để làm gì vậy?" Nhậm Hân Hân nhìn bạn mình đầy mập mờ. "Cá, cá cái gì?"  "Thôi đừng làm bộ nữa cô nương của tôi ơi! Vẽ cá trên ví không phải là muốn mỗi lần người ta dùng ví sẽ nhớ đến cậu sao?" Nhậm Hân Hân trêu. "Đúng thế thì sao nào?" Vu Đông thản nhiên. "Quả là cao tay!" Nhậm Hân Hân đưa ngón cái. "Nhậm Hân Hân?" Hai người vừa đi tới cửa, đột nhiên có một giọng đàn ông gọi lại. Hai người quay đầu lại, thấy Lục Hiên đang cùng một cô gái đứng trước cửa tiệm giày. Mặt Nhậm Hân Hân trắng bệch. Vu Đông nhíu máy, trực tiếp kéo Nhậm Hân Hân đi. "Sao cô lại không phá thai?" Người Nhậm Hân Hân cứng đờ. "Nếu cô muốn cắt đứt quan hệ với tôi, vậy tại sao còn giữ lại con của tôi?" Lục Hiên mỉa mai, "Không phải là cô đang nghĩ đợi đến lúc đứa bé ra đời, tôi sẽ chủ động đến cầu xin cô đấy chứ?" "Tôi còn không hiểu sao mấy ngày nay mẹ cô không đến nhà tôi, hóa ra là đợi thời cơ để xuất chiêu lớn." Lục Hiên cười lạnh nói, "Cô cần gì phải làm như thế? Dù sao thì tôi cũng sẽ không kết hôn với cô..." Vu Đông quăng chiếc xe đẩy trong tay, xoay người lại bước đến trước mặt Lục Hiên, cười lạnh nói: "Tên khốn nạn nhà họ Lục kia, có muốn cùng đến đồn công an một chuyến nữa không?" Lục Hiên nghe xong liền hoảng sợ, Vu Đông đi đến đạp một phát. Lục Hiên nhanh chóng ngã xuống đất, người đẹp bên cạnh anh ta sợ hãi hét lên chói hết cả tai, chỉ vào Vu Đông mắng: "Cái cô này làm gì đấy hả?"  "Gọi cảnh sát đến!" Vu Đông ngồi xổm xuống, nhìn Lục Hiên nói, "Hoặc là để bà cô này đi!" "Cô!" Lục Hiên đau đến mức cả mặt đều vặn vẹo. Cô gái xinh đẹp bên cạnh muốn đỡ Lục Hiên lên, nhưng vì đi giày cao gót nên không thể đỡ được. Nhậm Hân Hân bị một loạt biến cố dọa cho sợ hãi bụm miệng! "Hừ!" Vu Đông lạnh lùng xoay người lại, đẩy xe đồ rồi dẫn Nhậm Hân Hân đi. *** New York. Hạ Phong và Ngô Khải Quang đang cùng mua đồ ở trung tâm mua sắm. Ngô Khải Quang nói với vẻ mặt đau khổ: "Cậu nói xem, tôi đến Mỹ được ba tháng, thế mà lúc nào nghỉ cũng phải đến trung tâm mua sắm mua đồ cả." "Mua như vậy có nhiều quá không? Bạn gái của cậu dùng hết rồi sao?" Hạ Phong biết gần đây Ngô Khải Quang mua rất nhiều đồ trang điểm. "Không chỉ mình bạn gái tôi đâu, còn cả đồng nghiệp, bạn thân, người thân, bạn bình thường gì cũng phải mua hết." Ngô Khải Quang cầm ra hai tờ giấy A4 rồi nói, "Đấy, cậu nhìn xem, vừa nghe tôi về một cái là lại bảo tôi mua nhiều đồ hơn nữa rồi." Hạ Phong nghe xong cười không ngừng. "Bạn gái của cậu vẫn tốt nhất, không bảo cậu phải mua đồ về cho bạn của cô ấy." Ngô Khải Quang hâm mộ nói. Hạ Phong gật đầu, sau đó mới nhớ ra những lời trước đó Thiệu Nhất Phàm nói với anh. Bạn của Vu Đông muốn gặp anh, có phải cũng nên mua cho họ một ít quà không? Vu Đông có hai người bạn. Một người tên là Hướng Hiểu Nguyệt, lần trước nằm viện vì bị viêm ruột thừa nên Hạ Phong đã gặp rồi. Một người khác cũng là bạn hồi còn học đại học của Vu Đông, nghe nói là đang mang thai. Tiếng chuông điện thoại vang lên. Hạ Phong lấy điện thoại ra, thấy trên màn hình là An An, do dự một lát rồi cuối cùng cũng nghe điện thoại. "Anh sắp phải về rồi à?" An An hỏi. "Ừ." "Khi nào bay vậy?" "Ngày 23." Hạ Phong nói. "Anh... Anh có thể đón giáng sinh cùng em rồi về không?" Giọng An An có hơi cô đơn, "Em không nghĩ là mình lại phải đón giáng sinh một mình... Trước kia lúc nào anh cũng đón giáng sinh với em." "An An, em cũng biết là..." "Em cũng biết là chúng ta đã chia tay, nhưng coi nhau là bạn cũng không được sao? Đón giáng sinh cùng em là yêu cầu quá đáng lắm sao?" An An hỏi. Hạ Phong im lặng, nhìn đống mặt nạ đang cầm trong tay rồi nói: "Xin lỗi em, anh phải đi về đón giáng sinh với vợ anh." "Hạ Phong! Anh nhất định phải đối xử với em như vậy sao?" An An uất ức nói. "An An, chúng ta đã bỏ lỡ nhau, vậy thì cứ đi về phía trước tiếp đi!" Hạ Phong nói. "Anh tiến về phía trước, rồi để một mình em đứng lại ư?" "Là em để anh đứng lại!" Hạ Phong nghiêm túc nói, "Chẳng qua anh là được người khác nhặt thôi." "Cô ta dựa vào cái gì mà dám nhặt đồ của em?" An An tức giận nói. "An An, anh không phải là một món đồ!" "..." Quay lại phòng trọ, Hạ Phong nhìn đồng hồ, cũng đã gần đến giờ Vu Đông tan làm. Hạ Phong nhìn màn hình máy tính, quả nhiên mới một lát đã có tin nhắn trên QQ hiện lên. "Em về đến nhà rồi." "Nhớ nghỉ ngơi sớm một chút." "Anh đặt vé máy bay chưa?" "Đặt rồi, bay vào ngày 23, sáng 24 là có thể đến Thượng Hải rồi." "Thế em đến đón anh nhé? Em lấy được bằng lái rồi." "Không cần đâu, máy bay sẽ đến sớm, em cứ ngủ đi." "Không sao đâu, ngày 23 em có thể xin nghỉ." "Vậy được." Hạ Phong không nhịn được mà cười. "Gần đây Thượng Hải lúc nào cũng mưa, nhưng mà ngày 22 trời sẽ nắng. Lúc đó em sẽ giặt ga trải giường của anh, đến khi về anh có thể dùng được ngay." "Có phiền em không?" "Không đâu, em chỉ cần cho vào máy giặt thôi mà!" "Vu Đông..." "???" "Đợi anh trở về..." "Sao ạ?" "Anh muốn hẹn hò cùng em!"  Choảng! Vu Đông kích động đến nỗi làm rơi ly trà bên cạnh. Mười năm rồi, cuối cùng cũng có một người đàn ông muốn hẹn hò yêu đương với cô. Vu Đông phấn khích nhảy trên ghế sa lon. "Vậy thì anh trở về nhanh lên đi!" Ha ha, đúng là vẫn không dè dặt như thường. Hạ Phong cười lắc đầu.