Đồng Giá Trao Đổi Bán Đứng Giao Dịch
Chương 37
Cố Tiểu Ngải cơ hồ có thể tưởng tượng bộ dáng hắn hiện tại phát cuồng thế nào, một đôi mắt trừng trừng giống như muốn ăn thịt người.
"Thực xin lỗi, tôi bây giờ có việc. . . . . . Ngày khác tôi sẽ tự mình xin lỗi Liễu Tử Mật." Cố Tiểu Ngải có chút áy náy nói, vốn là hẹn Liễu Tử Mật phỏng vấn, cô lại đi khỏi C thị.
Nói như thế nào đều là cô đuối lý, vì công sự cô đích xác nên nói lời xin lỗi.
Di động bên kia Lệ Tước Phong trầm mặc .
"Này? Này?" Cố Tiểu Ngải cảm thấy kỳ quái nhìn thoáng qua di động, đang nói chuyện như thế nào bạo quân đột nhiên không rống lên? Không giống với tính cách của anh ta à.
"Lập tức về biệt thự chờ tôi!" giọng nói lạnh lùng của Lệ Tước Phong truyền đến, ngay sau đó đem điện thoại cúp máy.
. . . . . .
Cố Tiểu Ngải không nói gì nhìn màn hình, cô thề, cô thật sự chán ghét người khác gác điện thoại trước!
Nhất là Lệ Tước Phong mỗi lần dùng giọng nói ngang ngược làm cho cô càng thêm cảm thấy chính mình ti tiện.
Không để ý đến Lệ Tước Phong tức giận thế nào, Cố Tiểu Ngải quay lại tin nhắn gửi cho cậu, gửi đi lời nói dối, cậu chỉ nghĩ cô đi lấy tin tức bên ngoài, không có hoài nghi.
Sắc trời càng ngày càng mờ, hiểu được hôm nay phải ở đây một đêm, Cố Tiểu Ngải rõ ràng ngồi trên một bậc thang, tùy tay mở tin nhắn ra xem, cư nhiên tất cả đều là của Lệ Tước Phong .
"Cố Tiểu Ngải, cô dám tắt máy? !"
"Cố Tiểu Ngải, gọi điện thoại lại cho tôi!"
"Cố Tiểu Ngải, nếu không xuất hiện ở E. S cái gì độc nhất vô nhị đều đừng nghĩ muốn có!"
"Mẹ nó, Cố Tiểu Ngải cô là không phải đã xảy ra chuyện gì chứ?"
"Tòa soạn nói cô đi phỏng vấn, như thế nào còn không đến!"
"Cố Tiểu Ngải, nếu cô không xuất hiện tôi sẽ hỏi cậu cô!"
"Đừng nói cô cho tôi với Liễu Tử Mật ăn dấm chua! Nam nhân gặp dịp thì chơi thật sự rất bình thường."
"Con mẹ nó, tôi về sau không chạm vào Liễu Tử Mật nữa!"
"Cố Tiểu Ngải!"
"Sống hay chết nhắn tin trả lời cho tôi!"
"Tốt lắm. Cố Tiểu Ngải! Cô đừng để cho tôi tìm được cô! Bằng không tôi nhất định sẽ giết chết cô!"
. . . . . .
Các tin nhắn tiếp theo Cố Tiểu Ngải cũng lười xem, tất cả đều là dấu chấm than, có thể thấy được tâm tình Lệ Tước Phong ngay lúc đó. . . . . . Bất quá hắn hẳn là không đi tìm cậu, bằng không cậu vừa mớiđiện thoại không có khả năng cái gì cũng không hỏi .
Hắn còn nhớ lời của cô, nếu thật vỡ chuyện trước mặt cậu cô, ...này nhà cửa, ...này tòa soạn đều trụ không nổi nữa.
Chẳng qua là đến quá trưa không mở di động, hắn lại nghĩ đến cô gặp chuyện không may, lại nghĩ đến cô ghen . . . . . .
Nam nhân này, là quan tâm cô sao?
Thật không nghĩ tới, cô mất tích một ngày tìm cô lại là Lệ Tước Phong, tuy rằng miệng của hắn giọng điệu đều không tốt.
Nghĩ như vậy, Cố Tiểu Ngải thành thực gửi tin nhắn, "Lệ Tước Phong, tôi ở nhà trẻ Phong Lan, bị giam ở bên trong , không có cách nào khác quay về C thị, đêm nay không thể về được."
Tin nhắn được gởi đi, đợi nửa ngày cũng không thấy Lệ Tước Phong đáp lại.
Phỏng chừng đang giận dữ, nói không chừng đang nghĩ tới như thế nào bóp chết cô. . . . . .
Tính cách của hắn có thù nhật định báo, sẽ không vì chuyện này mà trả đũa tòa soạn báo chứ? Bằng năng lực của hắn, hắn sẽ tính sổ, người của mười tòa soạn cũng không đủ cho hắn chơi đùa.
Cố Tiểu Ngải có chút lo lắng nghĩ, vội vàng lại gửi đi tin nhắn, "Tôi nói là lời nói thật, anh không được xằng bậy."
Lệ Tước Phong còn không có đáp lại gì. . . . . .
Nam nhân này không phản ứng rốt cuộc là như thế nào?
Cố Tiểu Ngải phiền muộn ngồi ở trên bậc thang, bất an nhìn phía trước.
Gió đêm thổi trúng có chút cảm giác lạnh, cô chà xát tay, như vậy cả đêm nhất định sẽ bị cảm. Nhưng chỉ có phòng học lúc nãy còn mở, cô không nghĩ lại ở bên trong .
Cô sợ chính mình sẽ khóc một lần nữa.
Mở nhạc trong di động lên, Cố Tiểu Ngải làm cho mình chú ý vào âm nhạc, nghe xong trong chốc lát, khốn đốn, Cố Tiểu Ngải ôm đầu gối ngủ.
Mơ mơ màng màng, Cố Tiểu Ngải gặp giấc mộng, trong mộng Lệ Tước Phong một phen hỏa thiêu tòa soạn.
Lệ Tước Phong một bên đốt một bên cười điên cuồng, "Cố Tiểu Ngải, đây là kết cục do cô không nghe lời!"
Cô như thế nào cũng không cầu xin, cậu ở một bên liều mạng đánh cô, nói là cô đem ma quỷ đưa tới, nói không nên nuôi dưỡng cô. . . . . .
Bị mộng như vậy dọa, Cố Tiểu Ngải nhất thời tỉnh táo lại, trên trán lại ra mồ hôi lạnh, gió thổi qua, thân mình càng phát lạnh.
Lệ Tước Phong chết tiệt, ngay cả trong mộng cũng không buông tha cô.
Còn như vậy nữa, cô nhất định sẽ bị chứng sợ hãi Lệ Tước Phong.
"Xích ——"
Âm thanh dừng xe vang lên.
Bỗng dưng, đèn xe rọi qua mãnh liệt, chiếu vào trên người Cố Tiểu Ngải, chói mắt gay gắt.
Cố Tiểu Ngải lấy tay che mắt, nghe được âm thanh mở cửa xe không nhịn được đứng lên đi qua.
Người nào trễ như vậy còn vào nhà trẻ, chẳng lẽ là giáo viên viên chức?
Trong tầm mắt, thân hình Lệ Tước Phong cao to xuất hiện mạnh mẽ, trên cổ áo sơmi, caravat bị lệch ra.
Tóc ngắn bị gió đêm thổi hơi rung chuyển, hào quang trên mặt anh tuấn đặc biệt mê hoặc lòng người, một đôi mắt có chút hung ác cách cửa sắt trừng mắt cô, sắc mặt gay gắt. . . . . .
Truyện khác cùng thể loại
76 chương
63 chương
28 chương
2 chương
134 chương
25 chương