"Nói đi, chuyện gì." Thấy cô như vậy, Lệ Tước Phong không tiếp tục chọc cô nữa, tiếng nói khêu gợi ở trong xe vang lên. "Anh đáp ứng với tôi ba điều kiện, tôi mới nói." Cố Tiểu Ngải nhìn người đi đường ngoài cửa sổ xe, một tay cầm bịch khoai tây nói. Đỡ phải sau khi hắn biết lại dẫn cô về biệt thự Lệ gia, tuy rằng được nhiều người hầu hạ cô, nhưng đáng nói là cô không có tự do gì cả. "Cô chưa nói lại bắt tôi thỏa thuận ba điều kiện?!" Lệ Tước Phong nheo mắt lại bỡn cợt, "Cố Tiểu Ngải, thật nhiều chuyện?" Lại dám đặt điều kiện với hắn...... Rốt cuộc, trong đầu cô đang tính chuyện quái quỷ gì đây. "Anh có muốn nghe không?" Cố Tiểu Ngải quay đầu lại, nói xong lại đưa một miếng khoai tây qua cho hắn ăn, cử chỉ thân mật vô cùng, ngoài miệng lại ra vẻ hờ hững, "Đây là do anh không thích nghe nha, tôi sẽ không nói." "......" Cái cô chết tiệt này còn dẫn dụ nữa, Lệ Tước Phong ngừng xe dưới lầu cao ốc E.S, ánh mắt tối tăm nhìn chằm chằm cô, "Được, đi tới phòng làm việc của tôi rồi từ từ nói chuyện, thuận tiện đem quăng cái tên tiểu tử thối này lại." Chuyện quan trọng gì cũng đều không quan trọng bằng chuyện cái giường trong phòng làm việc của hắn...... Hôm nay nói cái gì cũng phải lừa cô lên giường cho bằng được. "Anh đứng đắn một chút được không." Cố Tiểu Ngải vừa thấy bộ dáng của hắn, thực hoài nghi nói chuyện một hồi sẽ thuận lợi tiến hành hay không. "Chú Lệ, con không phải là tiểu tử thối, con tên là Tiểu Vương." Tiểu Vương từ chỗ ngồi phía sau đứng lên nói, khát vọng anh hùng mà mình sùng bái có thể nhớ kỹ tên của mình. "Con trai lại tên như con gái vậy, vậy có cái gì tốt chứ?!" Lệ Tước Phong khinh thường hừ lạnh một tiếng, nghiêng người qua thay Cố Tiểu Ngải cởi bỏ dây an toàn. Một cái động tác theo bản năng như vậy làm cho Cố Tiểu Ngải ngoéo môi một cái. "......" Tiểu Vương ủy khuất mở to đôi mắt, "Các bạn nữ lớp con đều thích gọi con bằng cái tên này." Tiểu Vương, Tiểu Vương dễ nghe hơn mà, giống như hoàng tử đẹp trai khôi ngô trong truyện thiếu nhi vậy, các bạn học nữ đều thích chơi với nó. "Cho nên con ủy mị như vậy!" Lệ Tước Phong không chút khách khí nói, Tiểu Vương...... không ngờ thư ký Vương Chiêu lại có thể đặt cho con mình một cái tên giống con gái như vậy. Cố Tiểu Ngải nghe vậy đẩy hắn một phen, "Bớt tranh cãi đi." Không nên đả kích tâm hồn non nớt của một đứa nhỏ đến rối tinh rối mù mới vui vẻ chứ?! Lệ Tước Phong hừ lạnh một tiếng, không hơn thua nữa. Lúc bọn họ ăn KFC xong, thư ký Vương chiêu đã làm xong việc trở về, Cố Tiểu Ngải giao Tiểu Vương cho cô còn chưa kịp nói hai câu liền bị Lệ Tước Phong kéo vào trong phòng Tổng giám đốc. "Vào đi, nói chuyện cùng lão bà kia có cái gì hay chứ." Lệ Tước Phong có chút gấp gáp đem cô kéo vào văn phòng, thuận tay đóng cửa lại trực tiếp đẩy cô đến trên cửa, cúi đầu hôn cô nhiệt tình. Lúc nãy ở trong xe nếu không có cái tên tiểu tử thối Tiểu Vương kia thì hắn đã sớm đem Cố Tiểu Ngải tử hình ngay tại chỗ rồi. ...... Cô còn phải nói chuyện chính, cái tên này vội vả như vậy sao? Tại sao hắn vĩnh viễn đều là một bộ dáng ham muốn như vậy chứ. Môi Lệ Tước Phong phủ lên môi cô, Cố Tiểu Ngải vẫn đáp lại hắn, hai tay quàng lên cổ Lệ Tước Phong học hắn kỹ xảo hôn đáp lại hắn, cái lưỡi linh hoạt bị hắn dây dưa trằn trọc triền miên, làm cho văn phòng Tổng giám đốc trống trơn nhanh chóng ấm lên. "Cố Tiểu Ngải, đêm nay cô cũng đừng nghĩ ra khỏi cánh cửa này." Cố Tiểu Ngải đáp lại làm cho cả người Lệ Tước Phong đều hưng phấn, sôi trào lên, kịch liệt hôn hương thơm của cô, một tay trợt xuống nơi mềm mại phập phồng trên thân thể cô,một tay dò xét đi vào trong váy cô, dừng lại ở trước ngực đẫy đà của cô một chút. "Ưhm......" Cố Tiểu Ngải phát ra tiếng rên rỉ nhỏ vụn, rất nhanh liền bị môi Lệ Tước Phong ngăn lại ở nơi cổ họng, Lệ Tước Phong hôn cuồng nhiệt mà bá đạo, giống như cắn nuốt tất cả, bàn tay lớn vuốt ve ở trước ngực cô...... Một lát, bàn tay Lệ Tước Phong lại đi xuống, ở trên bụng bằng phẳng của cô vòng quanh chọc hỏa, đầu ngón tay vuốt ve quanh viền quần lót của cô...... Cọ xát một đường bên cạnh...... Cố Tiểu Ngải giật mình ý thức quay về, có chút bối rối đẩy vai hắn ra, bị hắn hôn thở hổn hển, "Đừng như vậy, tôi có việc nói cho anh nghe." "Làm xong rồi nói sau." Lệ Tước Phong bị cô cắt đứt rất bất mãn, cúi đầu lại muốn hôn môi cô. Cố Tiểu Ngải nghiêng đầu đi, "Không thể làm." Hiện tại, tình trạng cơ thể của cô không thích hợp vận động mạnh. "Cố Tiểu Ngải, cô đừng phá hỏng như vậy có được hay không?!" trên mặt Lệ Tước Phong lộ ra một chút uất giận, "Được rồi được rồi, nói ba cái điều kiện của cô đi!" Trước khi cô nói chuyện cần nói hắn còn phải đáp ứng điều kiện của cô! Hắn Lệ Tước Phong ở trước mặt cô càng ngày càng uất ức rồi. Thật sự là bại bởi cô rồi! "Thứ nhất, từ nay về sau, trước mặt tôi anh phải nói chuyện nhỏ nhẹ, không được rống to kêu to, lại càng không được phát giận, ảnh hưởng tâm tình của tôi." Cố Tiểu Ngải dựng thẳng lên ngón trỏ nói. "......" Lệ Tước Phong nhìn chằm chằm mặt của cô giống như đang nhìn quái vật vậy, "Cố Tiểu Ngải, là tôi nghe lầm hay là cô nói sai, cô còn dám ra lệnh cho tôi sao?!" Cái cô này có phải muốn xơi tái hắn thật hay không?! Một chút ngon ngọt còn không có lại muốn hắn sửa tính tình, tính tình của hắn như vậy thì ảnh hưởng gì đến tâm tình của cô chứ?! Chết tiệt! Là có ảnh hưởng nhiều đến tâm tình của cô sao?! Cố Tiểu Ngải không để ý tới hắn, thẳng thắn nói, "Thứ hai, anh vĩnh viễn cũng không được can thiệp đến tự do của tôi." "Không phải tôi đã nói sẽ không chi phối cuộc sống của cô rồi sao." Còn lấy ra nữa nói. "Dù sao anh đáp ứng là được." Cố Tiểu Ngải bĩu môi nói, cô làm sao mà biết khi cô tuyên bố mình có bầu, hắn sẽ dùng đứa nhỏ làm lý do để hắn trói buộc cô ở Lệ gia...... Cô đương nhiên muốn phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện. "Thứ ba thì sao?" Lệ Tước Phong không kiên nhẫn cởi tây trang quăng đến một bên, rốt cuộc chuyện gì lại nghiêm trọng như vậy?! Cố Tiểu Ngải đi đến bàn làm việc cầm lấy nhân vật hoạt hình cà chua ngắm, khóe môi mỉm cười, trong mắt mang theo ý cười, tiếp tục nói, "Thứ ba, về sau anh không thể trêu hoa ghẹo nguyệt, lại cùng mấy cô......" "A, chuyện gì vậy? Ai lại ầm ỹ như vậy?" Một giọng trong trẻo của một cô gái trẻ tuổi bỗng nhiên ở trong phòng làm việc vang lên, cắt đứt lời cô nói. ...... Cả người Cố Tiểu Ngải ngây ra. Cố Tiểu Ngải ngước mắt lên nhìn qua, chỉ thấy Linh Mộc Nại Nại đã lâu không gặp với vẻ mặt mới ngủ dậy còn mơ mơ màng màng đứng ở cửa, một đôi mắt to mờ mịt nhìn bọn họ, nghiêm mặt, vuốt vuốt tóc dài hỗn độn. Mặt Cố Tiểu Ngải đang tươi cười có chút ngơ ngác nhìn cô ta...... Linh Mộc Nại Nại. Trên người Linh Mộc Nại Nại mặc tây trang của Lệ Tước Phong mà lúc nãy cô móc lên giá treo. Linh Mộc Nại Nại ở bên trong phòng ngủ sao? Cô ta có thể tự do ra vô phòng tổng giám đốc của Lệ Tước Phong sao? "A? A Phong, anh đã về rồi!" Ánh mắt Linh Mộc Nại Nại mông lung nhìn đến trên người Lệ Tước Phong lập tức phát sáng lên, mặc tây trang rộng thùng thình từ trước mặt Cố Tiểu Ngải chạy vội đi qua.